Người cả bàn đều hoảng sợ. Vương Tiêu không thể tưởng tượng
nổi: “Chị Tưởng…” Cô ấy chưa từng gặp ông già Tưởng, nhưng cô ấy nghe
chị họ cô ấy nhắc qua, theo miêu tả chính là hai chữ “cực phẩm”, những
chuyện này cũng chỉ xảy ra hơn mười ngày trước, bây giờ một ông lão sống sờ sờ nháy mắt đã không còn nữa.
Hạ Xuyên nắm tay Tưởng Tốn, nói với mọi người: “Hôm nay đến đây trước đã. Trễ rồi, nghỉ ngơi cả đi!”
“Ôi, vậy chúng tôi về khách sạn trước đây.” Vương Viện Viện đứng lên trước
tiên, thu dọn đồ đạc một chút. Mấy người kia trầm mặc thu dọn theo,
trước khi đi đều nói với Tưởng Tốn một câu “Nén bi thương”.
Tưởng Tốn mỉm cười gật đầu, có vẻ như không để tâm lắm.
Hạ Xuyên đứng dậy lên lầu: “Đi.”
Tưởng Tốn đi theo phía sau anh, nhìn khăn lông anh cầm trên tay, nói một câu: “Lau mũi đi.”
Thấy anh giơ cánh tay lên lau một cái, Tưởng Tốn hỏi: “Máu dừng rồi?”
“Ừm.” Hạ Xuyên quay đầu, đưa tay ra.
Đã lên cầu thang, một người ở trên, một người ở dưới, cách nhau hai bậc
thang. Vết máu dưới mũi Hạ Xuyên đã lau sạch, anh im lặng chờ Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn để tay vào lòng bàn tay anh, anh nắm lấy, đi chậm lại, dắt cô lên lầu.
Cầu thang hẹp, không thể sánh đôi, trọng lượng trong lòng bàn tay Hạ Xuyên
nặng trĩu, người phía sau dường như đã trút lực, đặt hết trọng lượng vào tay anh. Hạ Xuyên nắm chặt, vào phòng, người phía sau nói: “Bữa khuya
vẫn chưa đụng vào, anh không đói ư?”
Hạ Xuyên quay đầu lại: “Em đói à?”
“Có một chút.”
“… Chờ đã.” Hạ Xuyên đè đầu cô, dịch cô sang bên cạnh, đi ra ngoài lần nữa.
Tưởng Tốn la: “Tôi muốn cháo!”
Hạ Xuyên giơ tay lên một cái.
Cháo bưng lên, anh tiện tay cầm hai dĩa món ăn thêm. Trong phòng chỉ có một
băng ghế, anh ngồi bên bàn đọc sách, Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên
giường, muốn ăn đồ ăn, cô đưa chén một cái, Hạ Xuyên tự động gắp một đũa cho cô.
Tưởng Tốn đói nên ăn hết rất nhanh. Hạ Xuyên để chén không lên trên bàn đọc sách, rồi ném khăn lông mình vừa lau mũi cho cô: “Lau đi.”
Tưởng Tốn ghét bỏ xách lên, đổi mặt khác lau miệng một cái, nghe thấy Hạ Xuyên hỏi: “Trong nhà còn họ hàng nào không?”
Tưởng Tốn trả lời: “Không có họ hàng nào, chú họ của tôi bọn họ cả đời không qua lại với ông ta.”
“Tại sao?”
“Làm người quá thiếu đạo đức, ai cũng ghê tởm ông ta.”
“Cũng không có bạn ư?”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Không có.”
Hạ Xuyên nhớ tới cú điện thoại Tưởng Tốn nhận được trong đêm ở thôn Ba Trạch, hỏi: “Chính là cú ngã lần trước ư?”
“Ừm…” Tưởng Tốn kéo vớ, nói, “Khối máu tụ chưa tan, hôm nay ngất ở khách sạn
dưới chân núi, lúc nhân viên phát hiện ông ta thì đã trễ, đưa đến bệnh
viện cấp cứu nửa tiếng, không cứu sống được.”
Cô nghĩ đến việc gì đó, cười một tiếng: “Rất đáng đời, mọi người gom góp mười
ngàn cho ông ta đi bác sĩ khám, ông ta lại cầm hết đi ăn uống chơi gái
cờ bạc.”
Cô cười không mặn không nhạt, cũng không
biết là cười thật hay cười giả, không nhìn ra. Hạ Xuyên tới gần, sờ đầu
cô, hỏi: “Ngày mai đi ư?”
Tưởng Tốn không đáp, hình
như đang suy nghĩ, cúi đầu, tay để trên mắt cá chân. Hạ Xuyên liếc nhìn, hôm nay cô mang vớ đen, thời tiết ấm dần, cô không mang hai đôi nữa,
đôi vớ này làm bạn với cô từ núi Minh Hà đến Mộc Khách, rồi từ Mộc Khách đến Ninh Bình, chỗ ngón chân cái đã khô rắn thành màu vàng.
Hồi lâu sau, anh nghe được một câu: “Ừm, ngày mai đi.”
Trầm mặc một lúc, Hạ Xuyên hỏi: “Đi một mình được không?”
Tưởng Tốn nói ngay: “Được, cũng không phải là lần đầu tiên làm việc này.”
Nói xong, Tưởng Tốn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô chỉ có mấy bộ quần áo Hạ Xuyên mua cho cô, không còn thứ gì khác, đựng
trong một cái túi là có thể lên đường ngay. Hạ Xuyên ngồi bên cạnh nhìn
cô gấp quần áo, cô làm việc nhà quen, quần áo xách lên gấp lại là gấp
xong một bộ, vừa nhanh vừa ngay ngắn.
Hạ Xuyên hỏi: “Về còn phải mời họ hàng sao?”
“Ừm, dù sao thì cũng phải gọi điện thoại hỏi một tiếng.”
“Họ hàng bên mẹ em thì sao?”
“Bên mẹ tôi thì bỏ đi, đều là họ hàng xa, không có chút quan hệ nào với ông
già đó cả.” Tưởng Tốn liếc anh một cái, hỏi, “Đúng rồi, sao anh chảy máu mũi vậy?”
“Bị nhiệt.”
“Ăn cái gì mà bị nhiệt?”
Hạ Xuyên thuận miệng nói: “Tối qua chưa làm.”
Tưởng Tốn đá anh một cái, Hạ Xuyên cười, nắm chân cô lại, cởi vớ cho cô: “Đừng mang cái vớ rách này nữa.”
“Rách chỗ nào? Đừng vứt lung tung!”
Hạ Xuyên để bên cạnh cho cô, bóp lòng bàn chân giúp cô: “Thế nào?”
“Thoải mái lắm.” Tưởng Tốn nằm ra sau, cánh tay chống giường, đặt chân lên đùi anh.
Hạ Xuyên cúi đầu bóp, nói: “Lát nữa xem lịch bay, ngày mai bảo Vũ Lập đưa em đến sân bay.”
Tưởng Tốn không để ý nói: “Ừm, anh làm việc của anh đi.”
***
Hôm sau trời chưa sáng, Tưởng Tốn đã thức dậy. Không bật đèn, cô vén chăn
lên, rón rén xuống giường, vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, cô mới bật đèn.
Đánh răng được một nửa, cửa liền mở ra, cô nhìn gương, ngậm kem đánh răng nói: “Đánh thức anh rồi ư?”
“Không, mắc nên thức.”
Hạ Xuyên đi tới đi tiểu, tiểu xong, đứng sau lưng Tưởng Tốn rửa tay, rửa
xong cũng không đi, hai tay chống bồn nước nhìn gương chằm chằm. Tưởng
Tốn cúi đầu khạc nước, tóc rũ xuống, đang định vén lên thì người phía
sau vén giúp cô trước cô một bước.
Tưởng Tốn đánh
răng tiếp. Hạ Xuyên nắm cánh tay cô, đến gần bên cổ cô hôn cô. Bộ đồ ngủ trên người cô không vừa, vừa dài vừa rộng, tay áo và ống quần đều xắn
lên mấy lớp, nút áo cởi hai nút, cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh xuân.
Hạ Xuyên hôn một hồi, áo của cô đã cởi một nửa. Rửa bàn chải đánh răng,
Tưởng Tốn kéo khăn lông bên cạnh, xoay người ôm cổ anh, nói: “Không có
thời gian, xe của Vũ Lập đã đến dưới lầu rồi.”
Hạ Xuyên hôn môi cô một cái, vắt khăn giúp cô. Tưởng Tốn nói: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Lát nữa ngủ.” Hạ Xuyên ra khỏi nhà vệ sinh, xách quần, áo khoác sờ túi, móc một cái ví tiền, mở ra xem, tiền mặt bên trong không có bao nhiêu. Anh
rút chứng minh thư ra, toàn bộ ví tiền nhét cả vào trong túi áo khoác
của Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn cởi đồ ngủ đi tới, hỏi: “Làm gì thế?”
“Mật khẩu thẻ tín dụng lát nữa gửi tin nhắn cho em.”
Tưởng Tốn hỏi: “Trong thẻ của anh có bao nhiêu tiền?”
“Không nhớ rõ nữa, hai trăm, ba trăm ngàn.”
“Tiền anh nợ tôi không nhiều như vậy đâu.”
Hạ Xuyên ném áo ngực cho cô, nói: “Tiêu bao nhiêu thì ghi sổ.”
Tưởng Tốn mặc áo ngực: “Thẻ tín dụng tôi về sẽ làm lại, anh đưa tiền mặt cho tôi, về tôi chuyển khoản cho anh.”
“Bảo em lấy thì lấy đi.” Hạ Xuyên lại tiện tay ném áo len cho cô.
Tưởng Tốn ăn mặc chỉnh tề rồi, rốt cuộc xách túi đi xuống lầu. Vũ Lập đã chờ
dưới lầu hơn mười phút, thấy Hạ Xuyên cũng đi theo, kinh ngạc: “Anh
Xuyên, không phải anh cũng muốn đi đấy chứ?”
Tưởng
Tốn nói: “Anh ấy không đi!” Cô vịn cửa xe, vẫy tay với Hạ Xuyên, “Được
rồi, anh lên đi, mới bốn giờ, ngủ thêm một lúc nữa.”
Hạ Xuyên quan sát cô từ đầu đến chân một lần, áo khoác là chiếc mới mua,
áo len là cái cũ, quần jean vẫn là cái có đường viền ren kia, giày thể
thao màu trắng không nhìn ra màu sắc.
Mới hơn nửa tháng…
Anh hất cằm: “Đi đi, lên xe ngủ bù một giấc!”
“Biết rồi.” Tưởng Tốn lên ghế phụ, vẫy tay với người bên ngoài một cái. Xe đi về phía trước, cô cũng không quay đầu lại, nhìn gương chiếu hậu, người
đó vẫn đứng tại chỗ, sờ túi, vậy mà móc ra một điếu thuốc, không có hộp
thuốc lá. Anh cầm xoay xoay trên tay, rồi ngậm vào miệng, ngẩng đầu
nhìn.
Khoảng cách càng ngày càng xa, không thấy rõ nữa, Tưởng Tốn thu tầm mắt.
Đi đến sân bay mất gần bốn tiếng, lên đường sớm, may mà dọc đường không bị kẹt xe, nên bọn họ tám giờ là đến.
Tưởng Tốn đã đi làm chứng minh thân phận tạm thời, đổi thẻ lên máy bay xong,
chào Vũ Lập một tiếng. Vũ Lập gật đầu, đang gọi điện thoại, nhỏ giọng
nói với Tưởng Tốn: “Anh Sùng nói một nhóm phóng viên lại tới, nghe nói
người kiểm tra bản báo cáo đánh giá tác động môi trường kia giữa trưa sẽ đến.”
Tưởng Tốn nói: “Cậu về hỗ trợ đi, tôi đi vào đây.”
“Vâng, tạm biệt chị Tưởng!” Vũ Lập vẫy tay, vội vàng chạy đi.
***
Giữa trưa xuống máy bay, Tưởng Tốn lên thẳng chiếc xe chờ bên ngoài, Thạch Lâm bên cạnh hỏi: “Ăn chưa?”
“Ăn rồi, chú chờ bao lâu rồi?”
“Chưa tới mấy phút, chú tính thời gian rồi.” Thạch Lâm khởi động xe, nói, “Di hài đặt ở khách sạn không thích hợp, bố cháu lại không có nhà, tạm thời không tìm được chỗ, nên chỉ có thể dùng tiệm tạp hóa của cháu. Thứ cần
mua chú đã mua hết cho cháu rồi, họ hàng nhà cháu đã thông báo chưa?”
Tưởng Tốn nói: “Không có, cháu không có điện thoại, đến rồi xem lại.”
Thạch Lâm liếc cô một cái, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Bố cháu đi đột ngột,
mọi người đều không ngờ tới. Bác sĩ nói nếu lúc đó ông ấy chịu làm kiểm
tra, thì nhất định sẽ không có vấn đề. Hôm qua ông ấy đoán chừng lại ngã ở đâu đó, đập trúng đầu, rồi không dậy nổi.”
Tưởng Tốn không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Ông ta vẫn chưa mua đất nghĩa trang.”
“Chú tìm người sắp xếp giúp cháu.” Thạch Lâm khẽ nói, “Bố cháu tuy là người
như vậy, nhưng dù sao thì cũng từng sinh cháu từng nuôi cháu, nếu trong
lòng cháu khó chịu, muốn nói thì cứ nói, muốn khóc thì cứ khóc, đừng kìm nén.”
Tưởng Tốn nói: “Khóc cái gì chứ, khóc ra mới là lạ đó.”
Thạch Lâm thở dài.
Trên cửa tiệm tạp hóa còn dán tờ quảng cáo cho thuê, di hài đặt bên trong,
phía dưới lót một tấm ván gỗ, xung quanh rải một vòng rơm, quan tài vẫn
chưa đưa đến.
Đã trang điểm qua, thay quần áo, người
dưới đất ngủ rất an tĩnh. Thạch Lâm vỗ vai Tưởng Tốn: “Mấy người trong
khách sạn đã tới viếng ông ấy, cháu xem thử còn thiếu gì không?”
“Không thiếu… Nhang đèn, nguyên bảo trong nhà còn dư.” Đồ chưa dùng hết một
tháng trước, Tưởng Tốn đều chất trong nhà kho phía sau, không ngờ nhanh
như vậy sẽ phát huy tác dụng.
Di hài để ba ngày, sáng sớm ngày mốt đưa đi an táng. Họ hàng đều ở trấn Minh Hà, Tưởng Tốn đã
đi mấy nhà, mọi người nghe nói, ai cũng không muốn đến. Có mấy nhà nể
mặt Tưởng Tốn, gói cho cô hai trăm đồng. Tưởng Tốn nhận hết, cũng không
nói gì nhiều, ngược lại mấy hàng xóm bên cạnh tiệm tạp hóa sang ăn bữa
cơm.
Nhà người khác làm tang lễ, người tới chừng bảy, tám bàn, nhà cô một bàn cũng gom không đủ, tính cả cô và Thạch Lâm,
tổng cộng mới năm người. Tưởng Tốn không mời đầu bếp, tự mình xuống bếp, bận rộn một trận, nháy mắt cái là trời tối.
Tưởng Tốn quỳ dưới đất đốt mấy tờ giấy, nói với Thạch Lâm: “Chú về trên núi đi, không cần ở cùng cháu.”
“Một mình cháu làm sao được.”
Tưởng Tốn cười: “Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng không phải là lần đầu tiên.”
Thạch Lâm nói: “Nói thế nào thì chú cũng xứng được cháu gọi một tiếng chú, trong nhà có một trưởng bối thì tốt hơn một chút.”
Tưởng Tốn lại đốt mấy tờ giấy, hỏi: “Thân thể cụ Thạch thế nào?”
“Vẫn như vậy, không tốt không xấu.”
“Cho chú xem mắt chưa?”
“Xem rồi.” Thạch Lâm cười, “Không để ý chú. Đúng rồi, hợp đồng của khách sạn lớn Phú Hà còn một tháng nữa là đến hạn.”
Tưởng Tốn sửng sốt: “Một tháng ư?”
Thạch Lâm gật đầu: “Một tháng, vừa đủ ba mươi năm.”
Tưởng Tốn không lên tiếng, một lát sau, “Đã định sẵn, còn thiếu một tháng nữa, ông già đến chết cũng không chờ được.”
Hơn mười giờ, Tưởng Tốn vẫn bảo Thạch Lâm về. Thạch Lâm hỏi hai lần, xác định cô không cần người ở cùng, lúc này mới rời khỏi.
Trong tiệm tạp hóa chỉ còn lại một mình cô, lửa trong chậu than vẫn chưa tắt, một mùi trong không khí. Tưởng Tốn khoác áo để tang, ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh, ánh lửa vụt qua, cái bóng cũng khẽ lắc lư theo.
Qua không biết bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ một phòng vắng lặng.
Giọng nói trầm thấp đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Thế nào?”
Tưởng Tốn cười: “Vẫn ổn.”
“Ở đâu thế?”
“Tiệm tạp hóa.”
“Sao ở tiệm tạp hóa?”
“Không có nhà nên chỉ có thể đặt ở tiệm tạp hóa.”
“Họ hàng đã thông báo hết rồi?”
“Thông báo rồi.”
“Nhiều người không?”
“… Không nhiều, chỉ mấy người như vậy thôi.”
“Bây giờ chỉ một mình em ư?”
Tưởng Tốn liếc nhìn cái bóng bên chân: “Không phải một mình tôi, còn có người ở cùng.”
Phòng ngủ không bật đèn, đèn ngoài sân nhà bên cạnh còn sáng, Hạ Xuyên đứng
trên ban công, đối diện là gió lành lạnh, đầu bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, không có một âm thanh dư thừa nào. Hạ Xuyên nói: “Có người ở
cùng thì tốt, đừng canh một đêm thật, về phòng ngủ đi.”
“Ừm… Bên anh thế nào?”
“Ngày mai Tống Ba và chị Vương sẽ viết bài báo mới.”
“Không phải nói có phóng viên tới sao?”
“Phóng viên vẫn bị chặn trở về rồi.”
Đây hình như là lần đầu tiên hai người gọi điện thoại đàng hoàng, cách muôn sông ngàn núi, giọng của anh trầm thấp, như chuông lớn cổ xưa gõ vào
trong lòng người.
***
Một đêm qua
đi, Tưởng Tốn vội đến nhà tang lễ của trấn Minh Hà, xác định thời gian
với đối phương. Giữa trưa lên núi, nhân viên của khách sạn Lệ Nhân làm
thức ăn ngon chờ cô. Gần một tháng không gặp, ai cũng nhớ cô, thấy cảm
xúc của cô không có gì khác biệt, bọn họ mới la lớn: “Chị nói đưa nhà cô Vương về Giang Tô, kết quả đi cái là đi gần một tháng, Giang Tô ở chỗ
nào vậy chị chỉ cho bọn em xem thử xem!”
“Có phải dọc đường gặp chàng đẹp trai nào không?”
“Nhất định phải rồi, nếu không thì có thể đi lâu như vậy sao?”
Tưởng Tốn cầm đũa lên: “Còn có để cho tôi ăn cơm không nào?”
Mọi người vội vàng gắp thức ăn cho cô, nháy mắt thức ăn trong cái chén nhỏ đã chất cao cao.
Thời tiết tốt, trên núi Minh Hà khách nhiều, mấy nhân viên ăn cơm thay phiên từng nhóm một. Bác đầu bếp béo đột nhiên nói: “Có một chuyện tốt chưa
nói cho cháu biết đấy!”
Tưởng Tốn tò mò: “Chuyện tốt gì ạ?”
Bác đầu bếp béo vỗ người đàn ông bên cạnh một cái: “Anh ta với chị Lý sắp kết hôn rồi!”
Tưởng Tốn kinh ngạc: “Thật sao ạ?”
“Còn có thể lừa cháu à, kể từ lúc hát chung một bài vào hôm ăn cơm tất niên, bọn họ đã lén lút qua lại rồi!”
Người trong cuộc hơi ngượng: “Đừng nói ở đây mà. Cuối năm tới uống rượu mừng là được rồi, phải đi bao đỏ to nữa!”
Tưởng Tốn cười nói: “Nhất định. Em kiếm nhiều một chút, cho anh chị một bao lớn!”
Người bên cạnh trêu hai người đó: “Còn bao đỏ nữa, bọn tôi còn muốn thu bao đỏ làm mai cho hai người nữa kìa!”
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Tưởng Tốn cười, lấy điện thoại di động ra xem giờ, suy nghĩ, tiện tay mở website tin tức.
Bài báo mới mười giờ sáng nay vừa đăng, vẫn văn hay tranh đẹp, phía dưới
còn có ảnh chụp biểu ngữ cầm tay của một nhóm dân làng, trên biểu ngữ
đầy chữ kí màu đen chi chít, chính giữa một hàng chữ lớn: Tiền bạc đầy túi, lương tâm chó tha, bảo vệ vườn nhà, trả lại bầu trời xanh ta.
Xuống dưới nữa.
Bố của A Sùng cầm một xấp giấy nói chuyện với dân làng.
Đặc tả trang giấy.
Các dân làng vây quanh cổng khu vực nhà máy.
Ảnh chụp mọi người chạy ngược chạy xuôi mấy ngày nay.
Sông Ninh, cây khô.
Tưởng Tốn nhìn kĩ, ngay cả cô và Hạ Xuyên cũng bị chụp được một tấm ảnh mặt nghiêng.
Các nhân viên lớn tiếng ồn ào: “Nhân lúc chị Tưởng về, hai anh chị hát một bài cho chị Tưởng tẩy trần đi!”
“Hát cái gì chứ?”
“Thì hát bài đính ước của anh chị đó!”
“Bài hát chung lần trước đó hả?”
“Đúng! Chị Tưởng, chị bảo họ hát đi!”
Tưởng Tốn ngẩng đầu lên, cười nói: “Anh chị hát một bài đi.”
“Tiểu Tưởng mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ hát, nào!”
Bọn họ cất giọng hát. Hai người hơn bốn mươi tuổi, nam là người Quảng Đông, phát âm tiếng Quảng Đông chuẩn, nữ là người bản địa, tiếng Quảng Đông
còn nghe tạm được, không có nhạc nền, nhưng tiếng hát vẫn êm tai như
trước.
“Em tin tình yêu, cũng như tin sẽ mất đi tình yêu
Hỏi giờ đây trên thế gian có mấy người đàn ông đắm say
Quen nhau, yêu nhau, nghi ngờ nhau
Tan tan hợp hợp em đã cảm thấy chán ghét
…”
Tưởng Tốn tiếp tục nhìn điện thoại di động, lật qua từng trang một, xem xong, cô lại trở lại ảnh đặc tả trang giấy, bấm mở ảnh.
Là báo cáo kiểm tra sức khỏe và đơn xét nghiệm, năm cụ thể nào cũng có,
rất nhiều dân làng không muốn thừa nhận mình mắc bệnh ung thư, báo cáo
công bố ra, trừ mấy bản chú Thủy đưa lần trước, thì chỉ có mấy tờ hiện
tại.
Tưởng Tốn tiện tay phóng to ảnh, ung thư phổi,
ung thư bàng quang, ung thư bao tử. Dưới mấy tờ giấy còn một chồng, cô
tùy ý lướt qua, không để tâm, thu nhỏ ảnh lại.
Hai người kia càng hát càng nhập tâm.
“Gặp nhau cần gì phải từng quen biết
Trong hơi thở này, người có tình gặp nhau
…”
Tưởng Tốn nghe, một lát sau, lại cầm điện thoại di động, từ từ mở khóa, rồi từ từ bấm vào website.
Trang tin tức chưa tắt, cô bấm mở tấm ảnh thứ ba. Một tờ đặc tả, phía sau là
đơn xét nghiệm và báo cáo kiểm tra sức khỏe đặt tùy ý, Tưởng Tốn phóng
to ảnh.
Trên đơn xét nghiệm.
Ngày tháng: Ngày 16 tháng 5 năm 2010
Họ tên: Hạ Xuyên
Tuổi: Hai mươi tám tuổi
…
Ghi chú: Kết quả đã kiểm tra lại
Chẩn đoán lâm sàng: …
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, “Hát hay quá đi!”
“Cảm ơn cảm ơn!”
“Chị Tưởng, chị còn nhớ bài này không?”
Tưởng Tốn nói: “Nhớ.”
“Bài này đúng là quê mùa, lúc bài này ra thì chúng ta vẫn chưa sinh nhỉ?”
Tưởng Tốn nói: “Tôi sinh rồi, bài này thập niên 90.”
Đất đầm lầy, đường cát đá, bài hát này luôn đi theo, phát trong xe người khác, cô khẽ rên bên vách núi, không biết tên bài hát.
“Cùng là người lưu lạc chân trời
Đồng hành trên con đường của kẻ đau lòng này
…”
Tưởng Tốn cất điện thoại di động, người bên cạnh khẽ kêu: “Chị Tưởng, sao mặt chị trắng vậy?”
Tưởng Tốn sờ một cái: “Vậy sao?”