Con Đường Vấy Máu

Chương 8:




Ngửi được chưa…
Ngửi được rồi…
Vương Tiêu nghe không hiểu họ đang nói gì.
Cô ngồi bên cạnh Tưởng Tốn, bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ, rõ ràng cô rất gần hai người họ, nhưng cô giống như những người lạ xung quanh vậy, cô cũng chỉ là một người xa lạ.
Vương Tiêu không cam lòng, tìm chuyện nói: “Núi Minh Hà lớn thật đấy!”
Tưởng Tốn im lặng nhìn cô ấy một cái.
Vương Tiêu vắt hết óc: “Núi Minh Hà lớn vậy mà chỉ có chỗ này có thể chơi sao? Đỉnh núi khác thì thế nào? Chỉ có một con đường lên núi kia sao? Không thể nào đâu, núi ở đây không thấy được hết nữa.”
Tưởng Tốn chờ cô ấy nói xong mới mở miệng: “Núi Minh Hà là một nhánh của núi Thương Khung.”
Vương Tiêu sửng sốt, hơi xấu hổ, lát sau lại hưng phấn: “Núi Minh Hà chỉ vẻn vẹn mấy thắng cảnh này, chúng ta đến đỉnh núi khác được không? Một ngọn núi lớn đến thế này mà, chúng ta có thể đi thám hiểm đấy, nói không chừng còn có thể đi săn, có thể tìm được hang động, xuống núi là những thành phố khác nữa!”
Tưởng Tốn cúi đầu một lúc rồi mới lại nhìn về phía cô ấy, nói: “Cô tuyệt đối đừng làm bậy đấy…”
Vương Tiêu mím môi không lên tiếng.
Cách mấy chục mét truyền đến một tiếng xì khẽ.
Rời công viên Thanh Sơn, Vương Tiêu không có cớ đi theo họ nữa, chỉ có thể nhìn họ một trước một sau ngồi vào chiếc xe kia.
Chị họ của Vương Tiêu đứng bên cạnh nói: “Không phải em vẫn còn muốn ghép chung một xe đấy chứ?”
Vương Tiêu đá đá chân: “Ghép chung một xe tiện lắm mà, còn có thể tiết kiệm tiền nữa.”
“Tiết kiệm tiền? Em muốn tốn 200 đồng một ngày ghép chung một xe mà còn kêu tiết kiệm tiền? Chúng ta tự ra ngoài chơi, ăn uống giải trí một ngày cũng không dùng nhiều đến thế. Đừng tưởng chị không nhìn ra suy nghĩ của em.”
“Em có suy nghĩ gì đâu chứ…” Vương Tiêu xoay đầu đi.
“Trước đây em có suy nghĩ gì chị không biết, hôm nay em trông là nói chuyện phiếm với cô Tưởng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm đi đâu đấy? Chị ở tít bên kia mà đã nhìn thấy ánh mắt em rồi, đừng tưởng người khác không nhìn ra. Em ít lượn lờ trước mặt người ta đi. Không nói tới việc người đàn ông đó vốn chưa từng chú ý tới em, cô Tưởng vẫn đang để tang đấy, em lợi dụng cô ấy như vậy mà không biết ngượng sao!”
Vương Tiêu nghẹn họng, lát sau nói: “Được rồi, em biết rồi…”
Tưởng Tốn lái xe. Người phía sau không nói gì, cô chỉ có thể lái lung tung không có mục đích, lái thẳng, quẹo cua, đi qua một thắng cảnh, rồi đi qua mấy ngôi biệt thự có phong cách kì lạ khác hẳn.
Cô cho rằng Hạ Xuyên đang ngủ, lúc này mới nghe thấy: “Mấy mái nhà này rất đặc biệt.”
Tưởng Tốn nói: “Mấy ngôi mái nhọn kia là phong cách Bắc Âu, mái nhà dốc thoai thoải là phong cách Nam Âu.”
“Rất chuyên nghiệp.”
“Thường thức thôi.”
“Ý tôi là kiến trúc sư.”
Tưởng Tốn không nói gì.
Hạ Xuyên cười một tiếng, một lát sau nói: “Đi xuống núi dạo một chút đi.”
Lạc Đạo Ổ dưới chân núi, bảy mươi, tám mươi năm trước rất hưng thịnh. Ở đó có cửa hàng quần áo, tiệm trà, cửa hàng bạc, hiệu sách, nhà hàng. Bây giờ ở đây chỉ có mười mấy ngôi nhà vườn (1) do người nước ngoài kinh doanh.
(1) Nguyên gốc là 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.
Hạ Xuyên không có hứng thú với nhà vườn, càng không có hứng thú với người nước ngoài. Anh đi tùy ý trên đường, quan sát mấy hàng rong kia.
Có sạp bán trái cây, có sạp bán đồ trang sức nhỏ, có sạp bán đặc sản địa phương, còn có sạp xem chỉ tay coi bói.
Hạ Xuyên thấy trên một sạp có bán củ năng (2), đựng trong hai giỏ, từng củ tròn dẹp màu tím đen. Chủ sạp đang dùng dao trái cây gọt, gọt xong một củ liền bỏ vào túi nilon trắng, cơm thịt nhiều nước màu trắng đã đầy mười mấy túi.
(2) Củ năng (hay còn gọi là củ mã thầy):
Hạ Xuyên hỏi: “Bán thế nào?”
Chủ sạp nói: “”%¥#&@…”
Hạ Xuyên gọi Tưởng Tốn tới: “Mua hai cân (3).”
(3) Một cân bằng nửa kí.
Tưởng Tốn cách xa xa: “Tự anh không biết mua à?”
“Bà ấy nói tiếng chim.”
Tưởng Tốn: “…”
Đến gần nghe thử, chủ sạp nói tiếng địa phương. Tưởng Tốn lườm Hạ Xuyên một cái, ánh mắt có chút ý kiến.
Chủ sạp không biết nói tiếng phổ thông, Tưởng Tốn hỏi: “Cái này bao nhiêu một cân?”
Hạ Xuyên đứng một bên, nghe Tưởng Tốn nói tiếng địa phương.
Khác với khi cô nói tiếng phổ thông. Cô nói tiếng địa phương, giọng êm ái rất nhiều, giống như giọng cô nói chuyện vào sáng sớm khi trời chưa sáng, chậm rãi, như dòng suối ấm áp.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô đã nói gì vậy?”
Tưởng Tốn dừng một chút mới nói: “Tôi hỏi bà ấy cái này bao nhiêu một cân.”
Giọng nói khác rồi.
Chủ sạp trả lời, Tưởng Tốn tự động dịch: “Gọt vỏ 10 đồng, nguyên vỏ 7 đồng.”
Hạ Xuyên hỏi: “Ngọt không?”
Tưởng Tốn nói: “Anh thử xem?”
Hạ Xuyên ngồi xổm xuống, thực sự lấy một củ trong túi nilon ra, nhét thẳng vào miệng, ăn xong rồi cũng không nói gì.
Tưởng Tốn cũng ngồi xổm xuống theo, hỏi: “Thế nào?”
Hạ Xuyên nói: “Cô thử xem?”
“Không cần.”
Hạ Xuyên lại lấy một củ trong túi nilon, đưa đến trước mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn nói: “Tôi không ăn ——” Cơm thịt màu trắng lướt qua môi cô, lành lạnh.
Hạ Xuyên nói: “Nếm thử xem.”
Tưởng Tốn nhớ tới điếu 1916 bị cô để trên tủ đầu giường, người đàn ông này nói:
Vậy nếm thử điếu này của tôi xem, mùi vị khác đấy…
Có gì khác.
Tưởng Tốn đẩy tay anh ra, nói: “Không ăn.”
Hạ Xuyên hỏi: “‘Không ăn’ nói bằng tiếng địa phương thế nào?”
Tưởng Tốn khó hiểu, nhìn anh, nói tiếng địa phương.
Hạ Xuyên gật gật đầu, ném củ trong tay vào giỏ, đứng lên nói: “Vậy thì không ăn. Mua hai cân, một cân gọt vỏ, một cân nguyên vỏ.”
Điện thoại vang lên, Hạ Xuyên nhận máy.
Là A Sùng vừa đói vừa cô đơn.
“Hai người ở đâu vậy? Chơi bời sung sướng rồi mặc kệ tôi à?”
Hạ Xuyên nói: “Bớt nói nhảm đi.”
“… Tôi đói rồi, hai người tới đón tôi đi.”
Hạ Xuyên đang nghe điện thoại, Tưởng Tốn ngồi xổm bảo chủ sạp cân.
Bên tai có thể nghe thấy lời nói lành lạnh của Hạ Xuyên. Cô mím môi một cái, nếm được vị củ năng thanh ngọt. Phần cơm thịt kia nằm giữa củ năng màu tím đen, cô biết chờ họ rời khỏi, chủ sạp sẽ bỏ củ đó vào túi nilon, bán cùng những củ khác.
Tưởng Tốn đứng lên. Hạ Xuyên trả tiền, nói: “Đi đón A Sùng, tôi chờ ở đây.”
“Ờ.” Tưởng Tốn đưa hai túi củ năng cho Hạ Xuyên.
“Mang đến biệt thự.”
Tưởng Tốn lái xe đi đón A Sùng. Hạ Xuyên nhìn chủ sạp ném phần thịt quả kia vào túi nilon khác, cười cười, đi dạo tiếp.
Có người đang nướng bánh. Trên mép thùng hình trụ, bánh nướng ra lò đã xếp một vòng. Anh ta vừa cán một lớp vỏ bánh nướng màu trắng, rắc mè, một tay cầm lên, cánh tay đưa vào trong thùng, nhanh chóng ấn dính vào vách thùng, rồi ấn dính từng lớp vỏ cán xong trước đó vào giống như vậy.
Có một ông già mặc âu phục màu xám, đeo kính gọng vàng lướt tới lướt lui nhìn đông nhìn tây, chặn người đi đường lén lút móc một miếng ngọc bội ra, nói: “Biết mộ Tào Tháo không? Đây chính là thứ đào lên từ trong mộ Tào Tháo đấy…”
Hai người da đen và một người châu Á cười đùa đi thẳng tới, nói tiếng Anh. Một người nói người phụ nữ tối qua rất khá, một người nói hôm nay tiếp tục đốt lửa trại party, người nọ nói tối nay anh ta nhất định phải ngủ với Berry.
Trong chuyến du lịch, tình một đêm dường như rất bình thường.
Hạ Xuyên liếm răng một cái, móc một điếu thuốc.
Lúc Tưởng Tốn và A Sùng tới, Hạ Xuyên đã ngồi trong nhà vườn do dân bản xứ mở.
Cái bàn ở hướng Tây Nam, gần cổng, bên cạnh một cái cột nhà màu đỏ thô to. Hạ Xuyên đối diện cây cột, A Sùng ngồi xuống bên tay trái Hạ Xuyên, Tưởng Tốn liếc nhìn vị trí bên tay phải anh.
Tay phải sẽ gắp thức ăn, rất phiền phức.
Cô ngồi đối diện Hạ Xuyên, lưng sát cột nhà.
A Sùng nhìn thức ăn đầy bàn, gào to: “Sao không ——”
Mới nói hai chữ, anh ta liền dừng lại.
Đằng sau cột nhà truyền đến tiếng nói chuyện phiếm.
“Em còn xem con họ Tưởng kia như chị ruột thật à? Có người chị nào mà dụ dỗ em rể mình không! Chị nói sao hôm qua cảm thấy ánh mắt Từ Kính Tùng nhìn cô ta có vấn đề lắm!”
“Chị hai, đừng nói nữa…”
Tưởng Tốn liếc nhìn Hạ Xuyên. Hạ Xuyên đang ăn cơm như không có việc gì, nhận ra ánh mắt cô, nhàn nhạt liếc tới một cái, khóe miệng nhếch lên.
A Sùng thì vẻ mặt tám chuyện, lại kiêng kỵ Tưởng Tốn, vẻ mặt rất rối rắm.
“Chị nói cô ta thì thế nào, chị vẫn chưa nói hết đâu! Loại phụ nữ như cô ta là món hàng tốt gì chứ. Mười lăm tuổi đã ra ngoài, ma bệnh như mẹ cô ta có thể kiếm mấy đồng? Vừa về là đã mua tiệm, ai cũng nói người đàn bà đó làm gái ở bên ngoài, làm gái mười mấy năm, bây giờ về vẫn làm nghề cũ! Ngoài mặt vờ đứng đắn lắm. Em không thấy hai người đàn ông bên cạnh cô ta hôm qua sao, gì mà anh họ cả anh họ hai, chị thấy cũng không khác gì khách chơi gái đâu!”
A Sùng bị sặc, che miệng ra sức nhịn xuống.
Sắc mặt Hạ Xuyên như cũ, như cười như không nhìn Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn gắp một miếng sườn.
“Chị hai, nhỏ tiếng chút…”
“Tốt nhất là chị có thể làm ầm lên cho mọi người đều biết! Cô ta đâu phải chị ruột của em, em giúp cô ta như vậy làm gì. Cũng do mẹ em tốt tính, còn chăm sóc cô ta. Chị phải nói, nếu không phải năm đó bố cô ta nuốt số tiền của em trai mình, thì bây giờ mẹ em không chừng nở mày nở mặt biết bao, đâu có chuyện chồng trước đã mất!”
“Nếu người đàn ông đó chưa chết thì cũng không thể có em mà…”
“Lời này của em sao nghe như còn muốn cảm tạ cả nhà họ Tưởng đó vậy? Em có ngu không hả! Chị thấy em ngu thật đấy, không đâu nhận cô ta làm chị làm gì. Mẹ em là lòng dạ tốt, em là não tàn hả!”
“Chị hai…”
“Em không dễ gì tìm được một người đàn ông tốt, chẳng lẽ muốn nhường không cho cô ta? Cả nhà họ đều không phải thứ tốt gì, già thì tham tiền, trẻ cũng nhét tiền vào mắt, vì tiền cái gì cũng làm. Nếu em thực sự để một đứa làm gái cướp bạn trai thì đừng tới trước mặt chị khóc!”
A Sùng len lén nhìn sắc mặt Tưởng Tốn.
Hạ Xuyên uống một hớp trà, khẩu vị rất tốt.
Tưởng Tốn đang chậm rãi ăn cơm.
Phía sau lại truyền tới một câu: “Hai mẹ con đều không phải hàng tốt gì, nói không chừng là cùng làm gái, buổi tối phục vụ cùng một người đàn ông!”
A Sùng không ăn nữa.
Hạ Xuyên cũng để ly trà xuống, ngước mắt nhìn Tưởng Tốn.
Tay Tưởng Tốn khựng lại, gắp một miếng cơm.
Mấy phút sau, bàn đằng sau tính tiền đi, từ đầu đến cuối hai người phụ nữ không thấy người ngồi cách một cây cột.
Tưởng Tốn nhìn bóng lưng họ chằm chằm, chờ họ ra khỏi cửa, cô cũng buông đũa xuống.
Hạ Xuyên hỏi: “Ăn no rồi?”
Tưởng Tốn nói: “No rồi.”
Hạ Xuyên gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Nhân viên phục vụ tới, Tưởng Tốn mở miệng: “Bỏ hộp mang về.”
Trên bàn sáu dĩa đồ ăn, mỗi dĩa còn lại rất ít.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Muốn bỏ hộp hết sao ạ?”
Tưởng Tốn nói: “Bỏ vào một hộp.”
Nhân viên phục vụ cho thức ăn vào hộp xong, Hạ Xuyên tính tiền, không ai hỏi Tưởng Tốn lấy thức ăn thừa làm gì.
Ba người lên xe, vị trí như cũ, Hạ Xuyên ngồi hàng giữa, A Sùng ngồi hàng cuối.
Hai bên có xe motor và người đi đường, Tưởng Tốn lái rất chậm.
Trên xe không ai nói chuyện.
Lái một đoạn, cô đổi số, tăng tốc.
Phía trước có hai bóng người hiện ra.
Cô lại đổi số, đạp ga, xe tăng tốc lần nữa, tiếng động cơ nặng nề.
Hai bóng người phía trước ngày càng gần.
Cô đạp hết ga.
A Sùng không nhịn được kêu: “Cô Tưởng, cô đừng kích động ——”
Hạ Xuyên nửa dựa nửa nằm, nói: “Câm miệng.”
A Sùng không nói nữa.
Chân ga dùng sức đạp, xe lao lên như mũi tên, giống như mất khống chế, lốp xe lướt sát mặt đường.
Phía trước có người né tránh, có người la hét.
Hai bóng người kia quay đầu lại, la to một tiếng.
SUV màu trắng lao thẳng về phía họ.
Tiếng thét chói tai càng lớn hơn.
Xe sắp đụng họ, họ tranh nhau chạy sang bên cạnh.
SUV màu trắng như bóng với hình.
Hai người ngã nhào xuống đất, la hét đầy sợ hãi.
SUV màu trắng áp sát tới.
“Két ——”
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường cực chói tai. Xe dừng bên cánh tay một người, ở giữa chỉ còn lại khoảng cách hai nắm tay.
Bên ngoài xe thét chói tai, hai người trong xe bổ nhào về trước theo quán tính, vịn ghế ngồi đằng trước mới không ngã.
Tưởng Tốn cầm lấy hộp thức ăn nhanh, mở ra, đưa ra ngoài cửa sổ, lật úp xuống.
“A ——”
Chị họ hai của Tôn Hoài Mẫn, mặt cắt không còn giọt máu, trên tóc, trên mặt, trên ngực dính rau và xương, nước canh đậm đặc chảy nhỏ giọt.
Tưởng Tốn buông hộp thức ăn nhanh ra, nhìn xuống cô ta, cười lạnh nói: “Xe của tôi, lần sau thắng xe sẽ không ăn đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.