Editor: Mầm
Bữa trưa Phùng Dao Cầm làm ba món mặn một món canh, đều là món ăn yêu thích của con gái để khen thưởng con hôm nay thử vai thành công.
Sườn xào chua ngọt, thịt viên chiên, tôm nõn xào, canh nấm thịt bằm...
Nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn hương thơm toả ra nghi ngút, Cố Tuế Tuế vô ý thức nuốt nước miếng một cái.
Nhìn qua trông ngon quá...
Cố Tuế Tuế là Kẹo Đường thành tinh, trước kia cô căn bản không cần ăn uống gì, cũng không có cảm giác đói bụng qua bao giờ.
Nhưng giờ biến thành người rồi, cô phát hiện bản thân không chỉ đã cảm nhận được vị giác, mà còn có khát vọng không nói nên lời đối với đồ ăn của con người.
"Tuế Tuế, sao lại ngẩn người ra vậy con? Mau ăn đi chứ, còn không ăn thì thức ăn nguội hết lại không ngon đâu." Phùng Dao Cầm gắp chút đồ ăn vào chén nhỏ chuyên dụng màu hồng của con gái.
Cố Tuế Tuế vụng về cầm đũa, gắp chút thức ăn lên bỏ vào miệng, cô cắn một miếng lớn thịt viên, từ từ chậm rãi nhai nuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên nhìn như một con hamster tham ăn, vừa đáng yêu vừa ngốc manh, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn đưa tay ra xoa bóp.
Thân là một người mẫu nhí, không cần nghi ngờ mặt mũi của Cố Tuế Tuế tất nhiên là xinh đẹp.
Phùng Dao Cầm ngồi ở một bên thấy con gái ăn rất ngon miệng, thương yêu cười một cái, tiện tay đem hạt cơm dính ở khoé miệng con lấy xuống
Hiếm lắm mới được thấy lại dáng vẻ con gái không còn kén ăn nữa.
Bữa cơm đầu tiên được ăn khi biến thành người, Cố Tuế Tuế ăn rất thoả mãn, bộ dáng đáng yêu ợ lên một cái, cô sờ thử bụng nhỏ của mình thấy tròn vo rồi.
"Tuế Tuế, chiều mẹ có công chuyện nên phải ra ngoài một chuyến, con ở trong nhà một mình phải ngoan ngoãn nghe lời có được không? Còn nữa, mẹ đi ra ngoài thì sẽ mang theo chìa khoá mở cửa, nên nếu như có người lạ gõ cửa, con tuyệt đối không được mở cửa nha." Phùng Dao Cầm đã đi thay bộ quần áo khác nói.
Nghĩ tới hôm nay đã định xong thù lao bộ điện ảnh kia, bà lại nói: "Con ở nhà ngồi coi tivi đừng chạy ra ngoài chơi, buổi tối mẹ về sẽ mua cho con chiếc váy công chúa xinh đẹp hôm nọ còn đòi mua nha."
Cái váy con gái nhìn trúng đó giá cũng không rẻ, ở trong cửa hàng thời trang bán tận một ngàn.
Ở độ tuổi này thân hình của các bé gái phát triển rất nhanh, có mua quần áo mới mặc thì cũng chưa tới hai tháng đã muốn chật rồi, cho nên lúc đó Phùng Dao Cầm mới không nỡ bỏ tiền ra mua cái váy mắc như vậy, nhưng bây giờ thì khác nghĩ tới con gái sắp phải nhập đoàn quay phim, bà khẽ cắn răng một cái vẫn bấm bụng quyết định thoả mãn nguyện vọng của con rồi tính sau.
Con gái bẩm sinh mê đẹp, Cố Tuế Tuế tất nhiên cũng thích chưng diện nghe thấy vậy đôi mắt toả sáng, nãi thanh nãi khí* hỏi: "... Chỉ cần con ngoan ngoãn ở yên trong nhà, thì sẽ có váy mới xinh đẹp để mặc sao?"
(Nãi thanh nãi khí: ý chỉ tiếng con nít ngây ngô)
Phùng Dao Cầm nhìn bộ dạng hưng phấn của con gái, tâm tình rất vui vẻ: "Tất nhiên rồi, mẹ có lừa gạt con bao giờ chưa."
"Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ không ra ngoài chạy loạn, cũng sẽ không mở cửa cho người lạ đâu." Vừa nghe đến sẽ có váy mới, cô bé lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Đối mặt với chuyện đột nhiên lại xuyên đến thế giới trong sách này, Cố Tuế Tuế đã thích ứng rất tốt đẹp. Nên gọi mẹ liền gọi mẹ, không có một chút do dự nào.
Đối với vấn đề này cô bé rất không tim không phổi*, xem việc gọi mẹ là một xưng hô rất bình thường, cùng với việc gọi tỷ tỷ giống nhau không có gì khác biệt.
(Không tim không phổi: thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ)
Cô nhóc tuyệt đối sẽ không chịu thừa nhận là vì toàn bộ sự chú ý của nhóc đã đặt ở việc sẽ có chiếc váy mới để mặc, nên mới không quan tâm đến vấn đề xưng hô này đâu.
Chị Thụ Yêu tu luyện hơn ngàn năm, yêu lực rất cường đại, có thể dùng phép biến ra các loại quần áo thay mỗi ngày. Nhưng bé lại chỉ là một tiểu yêu nhỏ yếu không làm được, chỉ có thể dựa vào sự cứu tế của chị Đào Yêu, thỉnh thoảng chị ấy sẽ dựa vào tiền kiếm được mua cho bé những chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Không ngờ người phụ nữ này cũng đối xử tốt với bé như vậy, sẽ nấu đồ ăn ngon cho bé ăn, mua cho bé những bộ váy xinh đẹp.
... Chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi có mẹ sao?
Loại cảm giác này hình như cũng không tệ lắm (/≧▽≦/)~
_____
Rạng sáng ngày hôm sau, Phùng Dao Cầm liền đưa Cố Tuế Tuế đến đoàn làm phim.
Phim《Ẩn Nấp》được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên, khởi quay từ tháng giêng năm nay, hiện giờ đã là trung tuần tháng 3, tiến độ quay đã qua một nửa rồi. Mà kịch bản có liên quan đến nam chính lúc nhỏ, đã được an bài thống nhất sẽ ở tháng cuối cùng tiến hành quay phim.
Bởi vì là phân cảnh lúc nhỏ của nhân vật chính nên ngoài Cố Tuế Tuế còn có rất nhiều diễn viên nhí khác.
Hiện trường xuất hiện thêm mười mấy đứa con nít toàn là những gương mặt xa lạ, đông nghìn nghịt, nhân viên công tác bận không kịp thở, nhất thời có người bị rớt lại phía sau cũng không biết.
Người mới biến thành người không lâu, Cố Tuế Tuế với lòng hiếu kỳ cực nặng kia chính là người bị tụt lại phía sau. Cô chỉ là ngồi xổm xuống nhìn ngắm dàn hoa dại nhỏ ở trong góc, đợi đến lúc cô đứng lên, nhìn xung quanh liền phát hiện không còn thấy mọi người đâu, hơn nữa cô còn không biết phòng hoá trang của đoàn làm phim ở đâu.
- Editor: Mầm -
Các bộ phim điện ảnh trước giờ của Trần đạo trước khi hơ khô thẻ tre* công tác bảo mật luôn làm rất tốt, nhân viên công tác trông coi rất nghiêm ngặt, chưa từng để người lạ xông vào, đến cả người giám hộ của mấy bé diễn viên nhí cũng không được phép tiến vào, cho nên hôm nay Phùng Dao Cầm cũng không có đi chung với Cố Tuế Tuế vào đoàn làm phim.
(Hơ khô thẻ tre: Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc gì đó. Ở đây có nghĩa là đã quay xong phim)
"Người đi đâu hết rồi?" Cố Tuế Tuế cắn môi một cái, khuôn mặt mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Cô hình như bị lạc đường mất rồi.
Có nên tìm người lớn quanh đây hỏi không đây?
... Huhu, nếu như có chị Đào Yêu ở đây thì tốt rồi, mỗi lần gặp khó khăn gì, cô đều tìm đến hai chị ấy giải quyết, các chị ấy rất tài giỏi lại ôn nhu lúc nào cũng luôn ở bên giúp đỡ cô.
Hôm qua tiểu yêu Cố Tuế Tuế còn rất cao hứng với cuộc sống mới mẻ này, bây giờ bỗng dưng nhớ tới người nhà của cô, tinh thần lập tức héo xuống, cô ý thức được một chuyện không tốt lắm ——
Cô xuyên đến một thế giới khác, có phải sẽ không được gặp lại chị Đào Yêu cùng chị Thụ Yêu rồi hay không??
Cố Tuế Tuế hậu tri hậu giác* càng nghĩ càng ủy khuất, cộng thêm việc cô đã biến thành con người chân chính, không cần phải lo lắng việc mình vừa khóc bản thể của mình sẽ biến đổi theo, không cần phải kìm nén không khóc như trước kia nữa, thế là nước mắt nói đến là đến.
(Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ "tri" (nhận thức) tới "giác" (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình)
Cố Tuế Tuế bởi vì nguyên nhân thể chất lúc đó nên không thể lớn tiếng khóc nhưng tuyến lệ của cô hết lần này tới lần khác lại rất phát triển, tâm tình mà chấn động mạnh một cái là nước mắt sẽ lập tức đảo quanh trong hốc mắt, cái thói quen nhỏ này dù đã xuyên đến thân thể này cũng không thể thay đổi.
"Này, đứa bé kia, sao lại một mình ở trốn ở đây khóc cái gì vậy?" Ngay lúc cô nhóc đang khóc đến mê mẩn, một giọng nữ không kiên nhẫn vang lên.
Cố Tuế Tuế nhận ra xung quanh có người, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn qua chỗ âm thanh phát ra, phát hiện một chị gái rất xinh đẹp đang đứng chỗ đó.
Cô ấy mặc một bộ đồ màu lam nhạt tiện vận động, khuôn mặt nhìn rất lãnh đạm xa cách, trong tay còn cầm một điếu thuốc đang cháy dở, khói thuốc ở đầu ngón tay bay lên xung quanh.
Cố Tuế Tuế nháy mắt một cái, giọt nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương, bé một mặt nghẹn ngào một mặt thấp giọng: "Em nhớ,... em nhớ hai người chị của em."
Phó Oánh Ngọc người vừa rồi bị tiếng khóc làm cho mất kiên nhẫn: "..." Đứa nhỏ này từ đâu đến vậy, nhớ chị gái thì có gì mà khóc.
Nhìn đứa bé trước mặt, tiếng khóc của cô bé này cũng không phải loại gào khóc sướt mướt làm cho người ta nhức đầu, mà chỉ là loại nhỏ giọng khóc nức nở thôi, thời điểm nghe thấy cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn thấy thì lại làm cho người ta có điểm mềm lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chỗ chị có kẹo sữa thỏ trắng nè, chỉ cần em đồng ý không khóc nữa, chị liền cho em, thế nào?" Phó Oánh Ngọc ném đầu thuốc lá xuống đất dùng chân đạp một cái, hơi mím môi, dùng giọng điệu gượng gạo dỗ con nít.
Cố Tuế Tuế còn đang khóc thút thít, nghe thấy sẽ có kẹo, qua một chút tiếng khóc liền nhỏ lại.
Phó Oánh Ngọc đến gần nhìn kỹ, phát hiện là một cô bé nhỏ xíu, dáng vẻ cũng không phải kiểu bình thường mà rất xinh đẹp tinh xảo. Đôi mắt vì vừa mới khóc qua nên nhìn rất lóng lánh nước, giống như là một ao nước trong veo, sạch sẽ lại sáng ngời.
Phó Oánh Ngọc làm diễn viên, vì để giữ vóc dáng, sẽ thường xuyên ăn kiêng, dần dà liền có triệu chứng tụt huyết áp, vì vậy bình thường trợ lý của cô sẽ để vài viên kẹo trong túi áo khoác hoặc túi xách của cô, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào xảy ra.
Không ngờ hôm nay lại phát huy được tác dụng trong trường hợp này.
Cố Tuế Tuế đối với cảm xúc của con người rất mẫn cảm, bởi vì thấy chị gái này đối với mình cũng không có ác ý, nên cũng không đề phòng, ngọt ngào nói xong tiếng cảm ơn liền yên tâm mở giấy gói kẹo lấy viên kẹo sữa trắng mập bỏ vào miệng.
Thấy đứa bé ăn viên kẹo không đề phòng chút nào, còn nói lời cảm ơn với cô, không biết tại sao tâm trạng của Phó Oánh Ngọc vốn đang hết sức tồi tệ liền trở nên tốt hơn rất nhiều.
Phó Oánh Ngọc trong bộ điện ảnh IP lớn《Ẩn Nấp》này đóng vai nữ chính, là một tồn tại chúng tinh phủng nguyệt* trong đoàn làm phim. Lần này cô xuất hiện ở đây là vì tâm trạng không tốt, muốn được yên tĩnh một mình không có ai làm phiền nên đã bỏ lại người đại diện và trợ lý tìm đến một chỗ không người cũng tắt luôn điện thoại di động.
( Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, ở đây ý chỉ một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)
Ai biết vừa mới đứng đây không lâu, liền thấy một con nhóc mít ướt, đứng ở đây khóc ròng rã đã chừng mười phút, không thấy có một chút dấu hiệu nào muốn ngừng lại, lúc này cô mới không chịu được nữa, lên tiếng ngăn cản cô bé.
Cố Tuế Tuế nâng quai hàm thưởng thức vị kẹo sữa ngọt lịm tràn ngập trong miệng, không nháy mắt nhìn chăm chú chị gái xinh đẹp đứng bên người mình.
- Truyện chỉ được đăng tại wattpad @mamluoi -
Một lớn một nhỏ tìm một vị trí ngồi xuống, giữa hai người cách nhau một chút khoảng cách, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Phó Oánh Ngọc giả như không nhìn thấy ánh mắt "nóng rực" của cô bé, vẫn ngồi ngây người một lúc, xong rồi mới chậm rãi lấy điện thoại ra. Cô vừa khởi động máy lên liền thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy giây sau lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là người đại diện gọi tới.
Gương mặt lạnh lùng của Phó Oánh Ngọc hiện lên cảm xúc không kiên nhẫn, cô bắt máy, nghe được giọng nói đầu dây bên kia dè dặt cẩn trọng nhắc nhở cô phải đi hoá trang rồi, cô lãnh đạm nói một câu: "Tôi biết rồi."
Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tuế Tuế đang ngồi một bên thấy chị gái kia đứng dậy, cất giọng giòn tan hỏi: "Chị gái xinh đẹp ơi, chị phải đi rồi sao?"
"Ừ, chị còn phải đi làm việc." Phó Oánh Ngọc suy nghĩ một chút, lấy hai viên kẹo còn dư lại trong túi áo tất cả đều nhét vào tay nhỏ mềm mại của cô bé, "Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây không được lộn xộn, hẳn là sẽ có người đến tìm em."
Ở đây là địa bàn của đoàn làm phim《Ẩn Nấp》, những người không có phận sự không được vào. Cô bé này có thể xuất hiện ở đây đã nói rõ lên bé cũng là diễn viên trong đoàn làm phim.
Bên đó bị lạc mất một đứa bé, nhân viên công tác không thể nào không đi tìm, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm nếu bị lạc mất, dù sao người giám hộ đứa bé mà làm ầm ĩ lên thì không có cách nào xử lý êm đẹp được.
"Chị gái xinh đẹp, chị là một người tốt." Cố Tuế Tuế cong cong hai con mắt như hắc diệu thạch, mặt đầy thành thật nói.
Nghe vậy, Phó Oánh Ngọc sửng sốt một chút, trong lòng bỗng nhiên bật cười một cái, mới cho mấy viên kẹo sữa, tuỳ tiện dỗ dành vài câu vậy mà trở thành người tốt rồi.
... Quả nhiên là vẫn chỉ là con nít ngây thơ cái gì cũng không hiểu.
Những năm này cô vì để thăng tiến, đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu đến bản thân còn đếm không hết.
Ngay cả nhân vật nữ chính bộ điện ảnh IP lớn này cũng là cô ngấm ngầm mưu tính, giành giật từ nữ diễn viên khác mới cầm được tới tay.
Thân thể cùng với linh hồn của cô, sớm đã thối nát bốc mùi từ tận gốc rễ bên trong rồi.
____
Tác giả có lời muốn nói: "Kẹo Đường thiết lập nhân vật là người vừa thích chưng diện lại hay khóc nhè, cảm xúc đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, thuộc về loại ngây thơ hồn nhiên, là loại người không tim không phổi. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả các bạn nhé!
22.05.2022