Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi

Chương 4: Khóc là không xinh đẹp đâu




Editor: Mầm
Ngày đầu tiên Cố Tuế Tuế quay phim cũng không gặp khó khăn nhiều, trừ lúc đầu đối với việc đóng phim còn mơ hồ không rõ, không biết ống kính ở đâu nên bị NG vài lần, lúc sau đã dần làm quen được liền rất thuận lợi hoàn thành.
"Cắt! Tổ trang điểm lên dặm lại lớp trang điểm của diễn viên đi, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."
"Cô bé diễn tiểu công chúa nhìn qua rất có linh khí, lão Lý, lần này chú chọn diễn viên không tệ." Trần đạo ngồi trước máy quay rất hài lòng nói.
Ở cái tuổi này của trẻ con cũng không cần thiết phải có kỹ thuật diễn, chủ yếu là nhìn cách đứa trẻ diễn có đem đến cảm giác cho công chúng hay không thôi. So với những kiểu diễn thuần thục hay là dùng kỹ xảo thì với danh tiếng của Trần đạo bây giờ ông càng thích dạng diễn xuất tự nhiên không làm bộ hơn.
Nhân vật tiểu công chúa này phần diễn cũng có độ khó cao, Trần đạo cũng từng cân nhắc là có nên tìm đứa nhỏ lớn hơn chút đảm nhận vai này không, nhưng bây giờ xem ra vẫn là cái tuổi này của trẻ con thích hợp nhất. Tình cảnh trong lúc lơ đãng từng cái giơ tay nhấc chân đều để lộ ra dáng vẻ chân thành, ngây thơ hồn nhiên chính là cái mà mấy đứa trẻ lớn tuổi không diễn ra được.
Cố Tuế Tuế không biết Trần đạo rất vừa ý mình, cô chỉ biết ở đây đóng phim vừa được ngắm soái ca mỹ nữ còn được ăn được uống được người khác chăm sóc.
Nếu như có thể, cô muốn mỗi ngày đều tới đây.
Hiện tại đang giờ nghỉ giải lao, Lục Trì nhìn cô bé đóng vai "muội muội" của anh trong phim, lúc này đang mặt đầy thỏa mãn ăn quà vặt, đáy mắt không khỏi ánh lên nụ cười.
—— Quà vặt trên bàn là anh cố ý kêu trợ lý mua.
Chính anh không ăn lại ở một bên nhìn người bạn nhỏ ăn cũng thật thú vị.
Lục Trì tâm trạng không tệ, cười híp mắt hỏi: "Ăn ngon không?"
Cố Tuế Tuế gật đầu như giã tỏi: "Ăn ngon!" Ăn quá ngon!
Làm nhân loại thật hạnh phúc, một ngày ba bữa, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon (/≧▽≦/)~
Lục Trì: "Ăn ngon thì em liền ăn nhiều một chút, không cần phải tiết kiệm cho anh đâu."
Lúc đầu anh còn tưởng phải bị NG rất nhiều lần, kết quả không ngờ lại rất thuận lợi. Hôm nay có thể không phải kết thúc công việc muộn rồi, nói không chừng còn có thể về khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Tất cả cũng may là nhờ vào em gái nhỏ có tính cách đáng yêu làm người thích này, không ngờ cô bé tuổi tác cũng không lớn mà nghiệp vụ cũng thật thuần thục.
"Có nghiệp vụ rất thuần thục" Cố Tuế Tuế giống như cảm giác được, hướng anh ấy cười một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh. Bây giờ ở trong lòng của cô, anh Lục Trì có địa vị chỉ dưới mẹ thôi.
Thế giới quan của kẹo bông gòn bé nhỏ chính là đơn giản thô bạo như vậy, ai đối xử tốt với cô thì người đó là người tốt.
Cảnh tiếp theo là phân cảnh gia đình giữa tiểu công chúa và hoàng tử do Lục Trì diễn. Dù sao Cố Tuế Tuế cũng không phải thật sự là đứa bé ba tuổi, nên dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, chỉ nói một lần lời thoại là qua.
Chỉ là Trần đạo ôm kỳ vọng rất lớn với bộ phim này nên đã tốt còn muốn tốt hơn, yêu cầu diễn lại mấy lần mới kêu ngừng.
Năm giờ chiều, Cố Tuế Tuế kết thúc cảnh quay cuối cùng của hôm nay, làm người giám hộ của bé Phùng Dao Cầm đúng giờ tới đón cô bé về nhà.
"... Hôm nay có một chị xinh đẹp cho con kẹo, còn có một anh đóng phim chung với con cho con thật nhiều đồ ăn ngon." Lần đầu tiên đóng phim kẹo bông gòn bé nhỏ rõ ràng rất hưng phấn, lải nhải nói không ngừng.
Thấy con gái dường như thích ứng rất tốt với môi trường làm việc trong đoàn phim, không có bị uỷ khuất, cũng không giở tính tình trẻ con quậy phá, sự bất an trong lòng Phùng Dao Cầm cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Thời điểm trước đây khi con gái làm người mẫu nhí, mỗi lần đi chụp ảnh đều có cô đi cùng, hôm nay lại chỉ có một mình, mặc dù cô đã nhờ Lý ca chiếu cố cho con gái một chút nhưng cô vẫn lo lắng rất nhiều, sợ con gái xảy ra chuyện gì.
"À đúng rồi, mẹ, viên kẹo sữa này cho mẹ ăn nè, vất vả hôm nay mẹ phải tới đón con." Cố Tuế Tuế đem viên kẹo rất khó khăn cứu ra từ trong miệng mình để dành lại đưa đến cho người phụ nữ trước mặt.
Cô ấy đối tốt với cô, cô cũng phải đối tốt lại mới được.
Đây là đạo lý đối nhân xử thế mà chị Đào yêu ngày thường đã dạy cô, gọi là cái gì nhỉ... Có ơn tất báo!
Đúng, chính là có ơn tất báo!
Sau này có đồ ăn gì ngon, cô bé cũng phải để lại cho mẹ một phần.
Nhìn viên kẹo trong tay sắp bị chảy ra, Phùng Dao Cầm sững người, hốc mắt dần dần có chút ươn ướt.
Cô sinh con khi chưa kết hôn, cô mới sinh con không lâu thì ba của Tuế Tuế liền mất tích, một mình cô vừa phải chăm con, vừa phải làm việc nên không phải là cô không oán hận qua.
Phùng Dao Cầm thậm chí còn nghĩ tới, nếu như không có đứa bé này, cô đã không cần phải sống khổ cực như vậy.
Nhưng dù sao cũng là đứa con mình hoài thai mười tháng sinh ra, dù là ở thời điểm khó khăn nhất, cô cũng không thể nào nhẫn tâm mà bỏ con ở cô nhi viện được.
- Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad @mamluoi -
Cho tới sau này, bởi vì tướng mạo của Tuế Tuế rất xuất chúng nên lúc đi trên đường được người ta nhìn trúng, trở thành người mẫu cho quần áo của trẻ em, cuộc sống của mẹ con cô mới từng ngày khá hơn.
Mấy tháng qua, đối với việc con gái mới ba tuổi mà đã phải gánh trách nhiệm nuôi gia đình bị Phùng Dao Cầm lựa chọn coi nhẹ, cô tự nói với mình, đây là tốt cho con gái, vì để cuộc sống của con sau này trở nên tốt hơn. Nhưng hôm nay, đột nhiên bị một cử chỉ ấm lòng của con gái chạm đến, những cảm xúc bị cô lựa chọn đè nén lập tức xông lên đầu, đè nặng khiến cô không thể thở nổi.
Phùng Dao Cầm ôm chặt con gái, áy náy nói: "Tuế Tuế, là mẹ có lỗi với con, để con còn nhỏ như vậy mà phải ra ngoài kiếm tiền, là mẹ vô dụng, không thể cho con một cuộc sống tốt hơn..."
Cô không phải là một người mẹ tốt.
Cố Tuế Tuế mặt đầy mờ mịt, không hiểu tại sao cô ấy phải nói xin lỗi, nhưng vẫn học theo biện pháp an ủi mình của chị Thụ yêu trước kia, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô ấy, ngữ khí mềm nhũn dỗ dành: "Không khóc không khóc, khóc liền không còn xinh đẹp nữa."
26.05.2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.