Con Gái Tướng Gia

Chương 11:




Vì vậy, nàng ta và Mạnh Diệp bàn bạc một phen, định nhân lúc Mạnh mẫu ra khỏi thành lễ Phật, tự biên tự diễn một màn cứu mạng.
Ngày thường Mạnh mẫu đi đâu cũng có ta đi cùng, lần này không những không cần ta đi theo, thậm chí còn để tránh sơ hở, chỉ mang theo hai ma ma thân cận đi cùng.
Mạnh Diệp nhìn theo bóng lưng mẫu thân lên xe ngựa, khóe môi không giấu nổi ý cười:
"Đa tạ mẫu thân tháng nào cũng lễ Phật, mới cầu được cho Mạnh gia mười mấy năm bình an vui vẻ."
Ta cười cười không nói gì.
Mười lăm năm qua, sự che chở của Tô gia và sự tận tâm tận lực của ta, trong miệng Mạnh Diệp lại thành sự phù hộ của thần phật.
Vậy thì hãy xem, hôm nay mẫu thân hắn gặp nạn, có thần phật phù hộ không nhé.
________
Không cần ta cầu thần khấn Phật, ta đã vào cung, cùng biểu muội là Thục phi nương nương uống trà ngắm hoa, nhàn thoại cả một ngày.
Thục phi có thai nên đặc biệt cẩn thận.
Khi ở cùng ta, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Vì vậy, khi ta đạp lên ánh hoàng hôn vụn vỡ trở về phủ, tin tức lão phu nhân bị ngã xuống nước nguy kịch mới truyền đến tai ta.
Dù ta lập tức dẫn theo thái y quay về, cũng khó cứu vãn được tình trạng méo miệng lệch mắt, nửa người tê liệt của Mạnh mẫu.
Thái y tiếc nuối:
"Lão phu nhân đã đổi kim chi tử ngọc thành ngân chi tử ngọc, tuy hiệu quả không chênh lệch nhiều nhưng lại có nhiều điều kiêng kỵ, đặc biệt không được nhiễm lạnh."
"Giờ ngâm mình trong nước lạnh, lại cứu chữa chậm trễ, về sau chỉ có thể tĩnh dưỡng, chắc chắn không được có biến động cảm xúc quá lớn, nếu không, khó mà cứu chữa."
Thái y đi rồi.
Ta không thèm nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Mạnh Diệp:
"Mẫu thân chỉ đi lễ Phật thôi, sao lại vô cớ ngã xuống nước."
Mạnh Diệp há miệng, không đáp lời.
Dù sao, trong tính toán của bọn họ, giặc cướp chặn đường, Ôn Vân Dương rút đao ra giúp đỡ, tuy bị thương ngoài da nhưng đã bảo vệ được Mạnh mẫu một cách trọn vẹn.
Ân cứu mạng đã thành, ta chỉ còn cách nghiến răng tiếp nàng ta vào phủ mà thôi.
Nhưng không ngờ, đám giặc cướp chặn đường là thật, Ôn Vân Dương thấy tình hình không ổn đã bỏ chạy mất.
Mạnh mẫu được ma ma thân cận liều mạng cứu, nhảy xuống nước mới thoát c h ế t.
May mà bà ấy biết bơi, nếu không, hôm nay Mạnh gia đã phải mặc toàn đồ trắng.
Mạnh Diệp đầy bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lấy cớ công vụ đi đến Tây thành một chuyến.
Đêm đó, trong viện ở Tây thành vang lên tiếng khóc.
Cô nương quỳ gối cầu xin tha thứ trong tiếng tát, sau đó mới muộn màng đổ lỗi cho ta:
"Là Tô Cẩm Hoa, tất cả đều là tính toán của nàng ta."
"Nếu không phải nàng dụ ta dùng ân cứu mạng để vào Mạnh phủ, lại g i ế t hết những người ta mời đến ở miếu hoang, lão phu nhân sẽ không bị thương."
"Phu quân tin thiếp đi, thiếp thực sự phải bỏ chạy vì muốn bảo vệ con của chúng ta."
"Là nàng ta muốn trừ khử lão phu nhân, còn mượn tay chàng trừ khử cả mẹ con thiếp. Chàng không được mắc mưu."
Mạnh Diệp nắm chặt cốc, gân xanh nổi lên:
"Tốt lắm Tô Cẩm Hoa, bấy lâu nay, ta đã coi thường nàng ta."
"Nàng đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa."
Ta không khỏi hắt hơi một cái.
"Bị chó nhớ đến rồi ư? Thật xui xẻo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.