Con Gái Yêu Của Ác Ma

Chương 1:




Mở đầu:
Không khí của tòa nhà ngôi sao năm cánh ở vùng ngoại ô rất căng thẳng, sự trầm mặc bí mật nổi lên, chờ gậy ông đập lưng ông.
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, cuối cùng “Quân” cũng bị lừa gạt trở về Đài Loan rồi.
Bóng dáng cao lớn bước vào tòa nhà, coi như không thấy sự nghênh đón cung kính của người làm. Tóc đen hỗn độn, con ngươi đen đầy tơ máu, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cảm xúc cuồng loạn, mất lý trí.
“Thượng Quan tiên sinh”. Trí giả Mắt Bạc đứng ở cửa, khuôn mặt cúi thấp không nhìn ra được vẻ mặt.
“Tôi nhận được tin cô ấy đã chết”. Thượng Quan Lệ nắm chặt quả đấm, trừng mắt nhìn trí giả, thân hình cao lớn căng cứng.
Hỏa Nhã Hoan đã chết?
Tin dữ truyền đến, anh không còn tỉnh táo, bỏ tất cả vội vàng chạy về Đài Loan. Lúc trước hắn không khống chế được kế hoạch nên rời khỏi Đài Loan, tưởng rằng thời gian và không gian có thể dập tắt ngọn lửa trong ngực.
Cô ấy đã chết?
Trụ sở chính của Tuyệt Thế ở Đài Loan truyền tin đến Hỏa Nhã Hoan bị người tình của BlackJack bắn chết. Nghe được tin tức này, tim Thượng Quan Lệ đau nhói như bị người ta khoét đi một nửa.
Trí giả ngẩng đầu lên, nhìn qua thấy Thượng Quan Lệ đang hoảng loạn. Khóe miệng của anh ta nở một nụ cười khó phát giác.
“Cô ấy đang ở bên trong”. Anh ta nói từ từ, không biến sắc.
Bóng đen thoáng qua, Thượng Quan Lệ nghiêng mình đi vào bên trong. Tim của anh rất đau, không tưởng tượng được nếu anh nhìn thấy thi thể cô thì lý trí của anh có bay mất không —— “Tiểu Hoan!”. Anh quát lên, giậm chân bước vào trong nhà, nhưng không hề thấy những đồ đạc liên quan đến tang lễ!
Bỗng chốc một bóng dáng nhỏ nhắn phi ra từ cửa nhảy vào trong ngực anh, đôi tay mảnh khảnh víu lấy gáy anh, đôi chân thon dài vòng trên hông của anh, cuốn lấy anh thật chặt. Phong cách thục nữ lịch sự nhã nhặn ném ra ngoài chín tầng mây.
Thượng Quan Lệ không kịp ứng phó, anh bị ôm chặt chẽ mới thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp, anh không nhúc nhích được chỉ có thể đứng tại chỗ mặc cô như con bạch tuộc bám chắc vào anh.
“Lệ!”. Cô ấy dùng cách gọi thân mật kêu tên của anh, đôi tay ôm lấy anh, ánh mắt trong suốt chớp chớp chứa đầy nước mắt vui mừng khi xa cách lâu ngày gặp lại nhau.
Người đẹp chủ động nhào tới yêu thương ôm ấp này đáng ra nên nằm trong quan tài, được Chúa gọi về, Hỏa Nhã Hoan. Lúc này cô ấy vui vẻ, má phấn đỏ thắm, khí sắc rất tốt, đứng nói là bị bắn chết mà nhìn toàn thân cô không có một vết thương nào.
Lý trí quay lại, anh lập tức hiểu được, tin cô ấy chết chỉ là một quỷ kế.
Vì muốn anh về Đài Loan mà Hỏa Nhã Hoan giả chết.
Anh trúng kế!
Vẻ mặt hoảng loạn biến mất thay vào đó là khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng mà cô đã quen thuộc. Trong nháy mắt cảm xúc mãnh liệt lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Ba năm không gặp, cô trổ mã ngày càng xinh đẹp động lòng người, thân thể mềm mại dán chặt vào anh cũng mượt mà mê người. Cô ấy bây giờ đã hoàn toàn là một người phụ nữ thành thục.
“Em không chết?”. Anh lạnh lùng nói, mặc cho cô ôm cũng không hề nhúc nhích.
Đây quả là một hình phạt tàn khốc, anh phải gào trong lòng: Không được đụng vào thân thể của cô, không được vuốt ve mái tóc của cô, không được hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại —— Trời đánh! Ba năm không hề làm cho dục vọng nguội lạnh đi, khát vọng với Hỏa Nhã Hoan có tăng mà không giảm. Khi mùi thơm thoang thoảng của cô bay vào chóp mũi thì khả năng tự kiềm chế của anh gặp nguy cơ.
“Chẳng lẽ anh hi vọng em chết?”. Hỏa Nhã Hoan nhẹ giọng hỏi, đôi tay vuốt vuốt đuôi tóc, vẻ mặt lạnh lùng của anh, thân thể mềm mại tiến đến gần anh.
Sự lạnh lùng của hắn có thể dọa thiên quân vạn mã nhưng không thể dọa cô.
Gò má phấn hồng ma sát da thịt thuộc về Thượng Quan Lệ, thân thể hơi thở, mùi vị và nhiệt độ đều là những gì cô quen thuộc không muốn rời xa.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại không để ý anh đờ người, chủ động tìm đến môi mỏng, cố lấy dũng khí ấn xuống một nụ hôn.
Anh cứng đờ như tượng đá, mà cô cũng không chùn bước, cố ý làm cho nụ hôn nóng bỏng sâu hơn. Mặc dù không không lưu loát nhưng đôi môi mềm mại kiên trì ma sát, cái lưỡi thơm ngượng ngùng thăm dò trong miệng anh, toàn tâm toàn ý hấp dẫn.
Giống như đã chờ đợi một thế kỉ, rốt cuộc Thượng Quan Lệ có phản ứng, hắn gầm nhẹ một tiếng không kiên trì nữa mà giơ cờ lên đầu hàng vì sự hấp dẫn ngây thơ của cô.
Bị động hóa thành chủ động, thủ đoạn hấp dẫn của cô không đủ dùng rất nhanh bị tước quyền khống chế. Dù sao thì nhiều lý luận suông cũng không thể đấu được với người kinh nghiệm phong phú như anh.
Eo nhỏ của cô bị bàn tay cầm, thân thể mềm mại bị ép trên tường. Anh cuồng nhiệt kích tình, càn rỡ mãnh liệt, bàn tay to cũng thăm dò vào trong quần áo của cô, nắm lấy nơi non mềm tròn trịa, vuốt ve da thịt trơn mềm của cô.
Nhiệt đô tăng lên, tai nàng ù ù chỉ nghe được hắn gầm nhẹ và nhịp tim của mình.
Hỏa Nhã Hoan nhẹ giọng ưm một tiếng, nhắm chặt hai mắt, tùy cho hắn đòi hỏi và công kích, đôi môi đỏ mọng hiện một nụ cười thản nhiên.
Thượng Quan Lệ, lần này anh tuyệt đối không trốn thoát được đâu.
Lần đầu cô nhìn thấy Thượng Quan Lệ là lúc cô được chín tuổi.
Khi đó tên của cô không phải là Hỏa Nhã Hoan, cô nhớ mang máng những người đó gọi cô là “Đậu Đậu”.
Bỗng nhiên có một chiếc xe limouse lái vào trong khu ổ chuột đơn sơ chật hẹp làm mọi người xôn xao.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn từ từ bước xuống xe, con ngươi đen hung ác đảo qua, mọi người lập tức tránh ra, không dám nhìn nữa.
Anh ta ăn mặc rất nhẹ nhàng, tuổi còn rất trẻ nhưng không giấu được phong cách cao quý bẩm sinh, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm người ta run rẩy.
Đi bên cạnh anh ta là hai người đàn ông cẩn thận, có lẽ đó là thư kí của anh ta, bộ dạng cẩn thận, hầu hạ cung kính.
“Cô bé ở chỗ này?”. Người đàn ông trẻ tuổi hỏi, mắt lạnh liếc nhìn.
“Theo tài liệu điều tra ——”.
Con ngươi đen toát ra sự không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh hơn.
“Tôi chỉ cần câu trả lời”. Giọng nói cao lên làm người ta không rét mà run.
Hai người cắn chặt răng mới có thể không bỏ chạy trước ánh mắt sắc bén đó: “Vâng, người mà ngài muốn tìm đúng là ở chỗ này”. Hai người lo sợ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thượng Quan Lệ chậm chạp gật đầu, xoay người bước vào căn nhà nhỏ hẹp. Bên trong nhà có một đôi nam nữ bỉ ổi, hai người thấy anh ta đến thì lập tức đứng dậy tiếp đón.
“Tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh, chúng tôi chờ ngài đã lâu”. Nữ nhân người đầy son phấn mở lời, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lệ, trong mắt lộ ra sự yêu thích. Người đàn ông đẹp trai như vậy lần đầu cô ta được gặp.
“Người đâu?”. Anh ta nhíu mày, vẻ mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, đối với ánh mắt của hai người kia anh coi như không nhìn thấy.
“Đang để ở nhà trong đợi ngài tới đưa đi”. Người phụ nữ nhỏ giọng nói, liếc nhìn người bên cạnh, ý bảo đối phương mau mở miệng nói.
Người đàn ông nuốt nước miệng xoa xoa đôi tay đến gần: “Tiên sinh, về số tiền kia, có thể thương lượng ——”. Hắn ta ra vẻ muốn nói lại thôi, trong đáy mắt lộ rõ vẻ tham lam.
Thượng Quan Lệ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Thư ký nhanh chóng tiến lên, tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông bỉ ổi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
“Còn không mau mang người ra, tiên sinh không có thời gian đứng đây”. Anh ta nổi giận quát to, lo lắng nhìn Thượng Quan Lệ ở sau lưng. Chết tiệt! Hai người kia còn dám mở miệng đòi tiền, nếu làm Thượng Quan Lệ nổi giận thì anh ta làm sao có thể sống được.
“Dạ dạ dạ”. Người đàn ông rúm ró không dám lên tiếng, sợ đắc tội đến thần tài.
Mấy hôm trước có người đưa hai vali tiền mặt tới muốn đổi với con bé bẩn thỉu. Thái độ của đối phương rất thần bí không cho hắn hỏi nhiều, chỉ nói muốn mang Đậu Đậu đi. Sau khi hai bên bàn bạc thỏa thuận xong cũng không đến đây.
Đây chính là tiền nằm mơ cũng không thấy….! Ai mà biết được con bé bẩn thỉu mọi người không ai muốn nhận nuôi lại có thể đổi lấy một khoản tiền lớn.
Hắn ta định nuôi con bé thêm mấy năm sau đó bán cho lão già nào đó hoặc bán đi đâu đó lấy tiền. Nhưng mà lại có người đưa đến rất nhiều tiền mặt, bọn họ quyết định đưa con bé cho những người đó.
Mặc kệ người đàn ông này có phải là người luyến đồng hay là kẻ biến thái, chỉ cần có tiền thì ai thèm quan tâm tới sống chết của con bé đó.
“Mau xách Đậu Đậu thối ra ngoài”. Người đàn ông to giọng đẩy người phụ nữ.
Người phụ nữ nhướn mày đi vào bên trong, sau khi đi ra, trên tay trống không.
“Không thấy nó đâu”. Cô ta nói nhỏ, núp vào bên cạnh cửa sợ bị người đàn ông đánh.
“Không phải đã trói nó lại rồi hay sao?”. Người đàn ông cau mày.
“Bị nó cởi ra rồi chạy”. Âm thanh trả lời.
Lời đối thoại của hai người truyền vào trong tai Thượng Quan Lệ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, con ngươi đen lóe lên lửa giân rồi biến mất.
Trói? Hai người trưởng thành mà lại trói một đứa trẻ con?
“Chắc là còn ở trong này, nó không trốn thoát được đâu”. Người đàn ông vừa nói vừa tìm quanh trong căn phòng âm u, lo lắng rằng nếu chậm thì những người kia sẽ đi mất. Nếu thế thì mộng ôm tiền của hắn sẽ không thành?
Tìm rồi lại tìm, cuối cùng hắn ta tìm thấy Đậu Đậu như một con chó con đang rúm ró ở dưới tủ TV.
“Đậu Đậu thối, lại trốn chỗ này”. Người đàn ông mắng, đưa tay quơ quơ vào trong ngăn tủ. “Mày cút ra đây cho tao”. Hắn to giọng mắng.
Một cái chân thò ra từ dưới hộc tủ đầy bụi, đạp một cái vào mắt hắn.
“Không”. Giọng nói non nớt rất dứt khoát.
“Con bé chết tiệt, nếu mày không ra, tao sẽ lột da của mày”. Người đàn ông bị đạp một cước lồng lên như con gấu, đôi tay quơ càng mạnh, mắt lộ vẻ hiểm ác, chỉ kiềm kế không ngửa đầu gầm rú.
“Không ra, không ra, không ra”. Đậu Đậu luôn miệng hô, hai chân đạp loạn, đá liên hoàn vào mặt người đàn ông.
Người đàn ông bị ăn đá, trên mặt toàn dấu chân nhỏ đen kịt càng tức giân đỏ mặt tía tai. Hắn ta hét lên một tiếng, xuất ra cả hai tay, quyết tâm kéo bằng được Đậu Đậu ra, quyết bán co bé bằng được.
Bỗng dưng có một bàn tay ấn vào vai hắn ta, chỉ đánh xuống một quyền làm chân hắn ta đứng không vững, xương đau như muốn vỡ ra.
Người đàn ông rên một tiếng bay ra ngoài như một đứa bé ba tuổi không thể chống cự.
Mấy người còn lại đứng thở dốc kinh ngạc không ngờ Thượng Quan Lệ lại tự mình ra tay. Người đàn ông té ở góc tường rên lên, không ai dám lên đỡ hắn ta, ánh mắt dồn vào bóng lưng cao lớn.
Thượng Quan Lệ đứng ở trước cái kệ TV thấp bé, con ngươi đen sắc bén nhìn thấy một đôi mắt tròn, trong suốt như bảo thạch chiếu sáng lấp lánh.
Đôi mắt đó nhìn anh, trong ánh mắt có hoảng hốt và lo lắng, không ngừng chuyển động.
Anh không nói nhiều lời, không hề dụ dỗ, trực tiếp đưa tay trái vào trong đó thăm dò.
“A”. Giọng nói trẻ con non nớt phát ra nhẹ nhàng.
Không xong, lại có người muốn bắt bé đi rồi.
Đậu Đậu kêu một tiếng rồi cố gắng lui sâu vào trong tường, lưng dán chặt vào vách tường lạnh lẽo, thân thể nho nhỏ núp trong hộc tủ trong cùng, sợ không thoát được bàn tay đen thui kia, có vài lần cái tay kia suýt mò được tóc của bé.
Ô ô, người đàn ông này không lên tiếng mắng bé nhưng mà có tính nhẫn nại rất cao, không thể không bắt được bé.
Người này là ai? Muốn đưa bé đi đâu?
Đậu Đậu cắn môi cố gắng không chảy nước mắt. Bé phải dũng cảm! Bé đã đồng ý với mẹ dù có khổ nữa tuyệt đối sẽ không khóc.
Bàn tay nhỏ bẩn bẩn lau khô nước mắt, bé hít sâu một hơi, quyết định đổi bị động thành chủ động, bé không thể ngồi chờ chết được, bé phải cho đối phương chịu khổ sở.
Đầu tiên bé đưa bàn tay ra cầm nhéo nhéo. Khi hai bàn tay mềm mại chạm vào tay hắn ta thì động tác của người này cứng lại, bé thừa cơ phản công cầm bàn tay của hắn ta mở miệng anh đào nhỏ dùng sức cắn —— người xấu, cắn chết ngươi! Bé cắn cắn, xé trái xé phải, nhai nhai.
Thượng Quan Lệ đang đưa tay tìm kiếm bỗng dưng vẻ mặt cứng đờ, hai mắt từ từ nheo lại.
Anh không nói không giận, từ từ rút cánh tay trái ra.
Cho đến khi anh rút toàn bộ cánh tay trái ra mọi người mới phát hiện Đậu Đậu đang treo ngược trên cánh tay của Thượng Quan Lệ, cắn chặt không chịu nhả ra.
“Ưm ưm ưm ưm”. Bé phát ra giọng mũi không rõ, không biết là đang trù yểu hay mắng, đôi mắt xinh đệp khiêu chiến nhìn vào mọi người. Bé treo trên tay của Thượng Quan Lệ giống như thịt đang đợi xấy khô.
Hừ hừ, sợ chưa? Đã thấy được sự lợi hại của bé chưa?
Nhưng mà vẫn phải nói dáng dấp của người này rất xinh đẹp. Lần đầu tiên Đậu Đậu phát hiện hai chữ “xinh đẹp” có thể sử dụng trên người của đàn ông.
Tóc đen tuyền, có một túm rơi trước tròng mắt đen. Ánh mắt của người này đen sì chẳng khác nào ban đêm không có ánh trăng, vừa giống thủy tinh lại như bảo thạch, có ma lực làm người ta mê mẩn. Cánh mũi thẳng tắp, môi mỏng cũng được đặt ở vị trí hoàn mĩ nhất. Thân hình hắn cao lớn, khí lực rất lớn, tư thái lại lưu loát ưu nhã chứa đầy sức lực, những người khác đều thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Chỉ tiếc biểu tình trên gương mặt tuấn tú rất nghiêm khắc lạnh lùng, làm cho người ta kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi), nhìn cũng không thoải mái.
Haizz, nếu như người này mà cười một cái thì không gì có thể tốt hơn, nói không chừng bé sẽ suy nghĩ, cắn sẽ không dùng sức như vậy.
Trong cái đầu nhỏ, ý nghĩ chuyển rồi lại chuyển, con mắt sáng trong nhìn hắn ta, cái miệng cắn vẫn không buông ra.
Một lớn một nhỏ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co mãi không xong.
“Các người có tắm cho cô bé không?”. Thư ký nhìn cô bé cả người bẩn thỉu thì nhíu mày.
Ông trời, tóc của cô bé này rối tung, còn tỏa ra mùi rất ghê, làm người ta suýt nôn ra bữa ăn tối qua.
Nhìn bề ngoài bẩn thỉu, quần áo rách tươm, còn có thể nhìn ra cô bé gầy trơ xương ngực, không thể tưởng tượng được lúc trước cô bé sống như thế nào.
Hai con người không có lương tâm, chẳng lẽ không cho bé ăn cơm no sao? Nó vẫn còn trẻ con….!
“A, chúng tôi cũng muốn tắm cho con bé nhưng mà Đậu Đậu thối không nghe lời, như một con tôm uốn uốn éo éo, chúng tôi không bắt được. Tôi vừa đụng vào là nó sẽ cắn tôi!”. Tên đàn ông bỉ ổi giải thích, cố gắng muốn con bé nhả ra sợ người mua sẽ tức giận mà hủy bỏ giao dịch tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng bắn tới, làm toàn thân hắn phát run không dám động đậy.
Kỳ quái, hắn muốn ôm con bé ra để cho nó không cắn nữa, tại sao người đàn ông này không cho hắn động thủ? Chẳng lẽ người này thích bị cắn?
“Tiên sinh ——”. Thư ký lấy dũng khí tiến lên.
“Lui ra”. Thượng Quan Lệ nhàn nhạt nói, nhìn miếng thịt nhỏ trên cánh tay.
Anh lắc lắc cánh tay, ánh mắt của miếng thịt nhỏ hoảng hốt. Cánh tay anh vừa chuyển một cái, hai chân cô bé liền quắp lấy cánh tay anh như gấu koala, bám chặt hơn, trong ánh mắt lóe lên tia khiêu khích, kiên quyết không chịu buông.
“Nhả ra”. Thượng Quan Lệ lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô bé. Ánh mắt như thế đủ để một người đàn ông trưởng thành quỳ xuống xin tha thứ.
Đậu Đậu lại không hề bị vẻ mặt lạnh lùng dọa, thậm chí mũi còn phun khí nóng ngạo nghễ, càng cắn mạnh hơn.
Mày rậm nhíu chặt, năm ngón tay mở rộng ra, nắm chặt lấy cô bé, thân thể nho nhỏ bị lôi ra, hướng vách tường bay đến tạo thành một hình vòng cung.
“Aaaaaaaaa!”. Bé hét lớn một tiếng, tưởng rằng sẽ bị đụng vào vách tường, biến thành một đống máu thịt be bét.
Ông trời ơi! Cứu mạng! Giết người ——
Ah, tại sao không đau?
Đầu tiên bé mở một con mắt ra, sau khi xác định đã an toàn thì mở một con mắt kia, đôi mắt trong suốt nháy nháy. Một lúc sau mới biết lúc bé bị ném ra thì đồng thời có hai người đàn ông ăn mặc rất đẹp đỡ được bé.
“Cái người đáng chết này, chẵng lẽ chú muốn tôi ngã chết sao? Chết tiệt, người dã man, sinh con không có ——”. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, từ đôi môi mềm mại những lời thô tục không thể tin được, cô bé dùng hết những từ ác độc nhất, mắng khoảng 3 phút lưu loát trôi chảy không hề dừng lại.
“Anh ta sẽ đón được em”. Thượng Quan Lệ nhàn nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ cô bé tóc dính đầy dầu mỡ, chân tay bẩn thỉu, móng tay đầy đất, chỉ có trong mắt đen trong không dính tạp chất.
“Nếu như không có đỡ được thì sao? Tôi sẽ ngã chết!”. Bé hét to.
“Nếu thế thì anh ta sẽ được chôn cùng”. Lãnh lẽo vô tình trả lời.
Người đàn ông đang ôm bé hít một ngụm khí lạnh, run rẩy kịch liệt, run rẩy lan cả sang người bé, làm bé cũng run rẩy không ngừng, còn có cả giọt nước lành lạnh rơi trên người bé.
A, trời mưa sao?
Đậu Đậu ngửa đầu nhìn rốt cuộc phát hiện ra trên trán người đàn ông đang ôm bé mồ hôi chảy như mưa.
Con ngươi trong suốt xoay một vòng phát hiện hình như người đàn ông trước mặt mình là người nắm giữ đại cục. Bé lật người nhảy xuống, bước đến trước mặt Thượng Quan Lệ.
“Này, rốt cuộc chú là người nào?”.
“Là người muốn dẫn em đi”.
“Dẫn tôi đi đâu? Đến nhà buôn bán trẻ sao? Tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ nuôi tôi thêm mấy năm nữa mới bán! Nói tôi nghe chú là người phụ trác giao hàng hay chú là người dẫn mối?”. Bé rất tò mò không biết người dẫn mối nào cũng như thế này sao?
Hai người thư ký hít một ngụm khí lạnh hoảng sợ nhìn Thượng Quan Lệ.
Ông trời, những người dám nói chuyện như thế này với Thượng Quan Lệ thì mộ đã xanh cỏ rồi. Trong lòng bọn họ lặng lẽ rơi nước mắt đồng tình với cô bé.
Đậu Đậu, bé lên đường tốt nhé, kiếp sau phải nhớ là không được nói lung tung. Nhưng mà hai người đợi một lúc lâu vẫn không thấy núi lửa bộc phát ngược lại có dấu hiệu cảnh cáo những người không liên quan muốn sống thì mau tránh ra để tránh tai bay vạ gió.
Hai người thư ký đồng lòng bước tới gần cửa, tính toán thời cơ để còn chạy.
“Cả người và miệng của em đều rất thối”. Hắn kết luận, hai tay vòng trước ngực, không có dấu hiệu nổi giận.
Đậu Đậu nâng khuôn mặt bé nhỏ lên, trên mặt hiện lên tầng đỏ ửng nhưng lại như sư tử tức giận nhe răng trợn mắt không chịu yếu thế.
“Chết tiệt! Tôi thối hay thơm không liên quan đến chú!”. Bé nhìn hắn đầy ý đối địch.
“Tất nhiên là có liên quan, về sau em chính là người của tôi, sau khi trở về không chỉ người mà cả miệng cũng phải rửa sạch sẽ!”.
“Tại sao lại nói tôi là người của chú?”. Dưới sự uy hiếp của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vặn vẹo.
“Đồ ngốc, người ta đã trả tiền rồi!”. Nữ nhân người đầy son phấn đứng ở góc không bỏ qua cơ hội nịnh hót, thuận tay gõ đầu Đậu Đậu rồi nhìn Thượng Quan Lệ lấy lòng.
Đáp lại cô ta là ánh mắt lạnh lẽo.
Cô ta rụt cổ lại, lùi ra sau. Ngay cả bàn tay đánh Đậu Đậu cũng rụt lại sau lưng dưới cái nhìn sắc bén của anh.
Nhưng Đậu Đậu không hề cảm kích, vừa nghe thấy mình bị bán liền tức giận. Bé nổi giận gầm một tiếng, chạy lên phía trước cắn mạnh tay phải của anh.
Hừ, người này nhất định muốn đưa bé đi thì bé cũng phải cắn hắn ta, cho hắn ta biết thế nào là lễ độ.
Nhưng mà da thịt của người này cứng quá, hàm răng của bé rất đau đó ! Ô ô, còn cắn nữa có phải hàm răng của bé sẽ rụng hết không ?
Mày rậm của Thượng Quan Lệ nhướn lên, ánh mắt rơi vào gáy của bé. Trên da thịt trắng noãn có một vết thương sưng đỏ chói mắt, có lẽ là lúc thoát sợi dây thì da thịt mềm mại không chịu được nên bị sợt da.
“Các người dám trói chặt cô bé?”. Hắn hỏi, giọng nói làm người ta không rét mà run.
“A, tại con bé không nghe lời cho nên ——”.
Con mắt sắc bén làm người đàn bà không nói được nữa. Có thể khẳng định người đàn ông này rất tức giận việc cô bé bị trói.
“Có đúng là cô bé không?”. Thượng Quan Lệ giơ cánh tay lên, miếng thịt nhỏ đung đưa.
“Chính xác”. Thư ký gật đầu, không dám trả lời nước đôi.
“Vậy là được rồi”. Hai chân đi về phía cửa kết thúc vụ náo loạn. Đi đến trước mặt đôi nam nữ đang run lẩy bẩy thì anh dừng lại. “Các người hãy quên tất cả mọi việc hôm nay, phải quên cả cô bé, cầm tiền cút đi nếu còn xuất hiện trước mặt tôi thì chỉ có một con đường chết”. Anh nhếch miệng, cười gằn.
Hai người gật đầu như băm tỏi ôm nhau không ngừng phát run. Người này không phải là thần tài mà là tử thần mới đúng.
Anh xoay người về phía cửa ngồi lên xe hơi, thần thái ngạo mạn như lúc đến làm người ta khiếp sợ. Nhưng mà trên cánh tay của anh vẫn còn Đậu Đậu đang cắn chặt, có cả nước miếng đang chảy.
Bé treo trên tay của anh, ánh mắt sáng ngời quan sát phong cảnh trên đường, hàm răng không mở vẫn cắn chặt. nhưng trong lòng có rất nhiều bong bóng thắc mắc xuất hiện.
Rốt cuộc cái chú này là ai, muốn đưa bé đi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.