Con Gái Yêu Của Ác Ma

Chương 4:




Ngày ngày ăn ngon ngủ ngon, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua bảy năm.
Một chiếc limousine lái vào vùng ngoại ô của “Tuyệt thế”, xe dừng lại trước tòa nhà ngôi sao năm cánh, cửa xe mở ra một thân ảnh nhỏ nhắn bước ra. Xinh đẹp như đóa hoa, xuất hiện làm người ta trầm mê.
Cô lững thững đi vào ngôi nhà màu xám nhìn xung quanh hai bên tìm kiếm.
Đời sống vật chất đầy đủ và sự giáo dục tiêu chuẩn đã khiến cô bé mồ côi thay da đổi thịt, không chỉ có khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà cặp mắt to vô tội kia là vũ khí tốt nhất, ai nhìn thấy cũng chỉ có thể giương cờ đầu hàng.
“Tiểu thư Nhã Hoan”. Tổng quản đứng lại, mắp không chớp, miệng mở một nửa, trạng thái đờ đẫn.
“Hoạt động ngoại khóa tạm dừng cho nên tôi về trước thời gian”. Cô cười ngọt ngào lễ phép, bước chân tăng nhanh không dừng lại: “Anh ấy đã về chưa?”.
Nửa tháng trước, Thượng Quan Lệ sang châu Âu xử lý công việc bán đấu giá mà ba ngày trước cô tham gia hoạt động ngoại khóa của trường học, tính đúng hôm anh về nước, về sớm để gặp anh.
“Dạ, đã trở lại”. Tổng quản ấp a ấp úng run rẩy không ngừng.
“Đang ở đâu? Trên tầng sao?”. Cô cười xinh như hoa, không kịp chờ đợi mà chạy lên tầng, làn váy tung bay trong gió.
Sắc mặt tổng quản trắng bệch, đôi tay vung loạn xạ.
“Không, không, cái đó, cái này, chủ nhân nói ——”. Ông sợ hãi bắt đầu lắp ba lắp bắp.
“Đang họp sao? Đừng lo lắng, nếu như anh ấy có trách tội thì tôi sẽ gánh thay ông”. Cô linh hoạt lách người tiếp tục lên tầng.
Trong bảy năm nay, cô đã xông vào các loại hội nghị lớn nhỏ của “Tuyệt thế” không biết bao nhiêu lần. Bất luận phản ứng của Thượng Quan Lệ như thế nào, cô đều có thể ứng phó được, chỉ mỉm cười và coi những lời rít gào của anh chỉ là gió thoảng qua tai.
“Tiểu thư Nhã Hoan, cô đừng đi vào, chủ nhân ——”. Âm thanh khuyên nhủ nhỏ dần thành tiếng kêu rên, hoàn toàn không có tác dụng. Tổng quan thấy Hỏa Nhã Hoan lên lầu thì ôm đầu chui vào góc tường rên rỉ.
Xong rồi! Đợi tí nữa mọi chuyện được bày ra thì nóc nhà sẽ bị bay vì tiếng thét mất. Ông không giữ được người thể nào cũng bị lột da.
Cô đi lên tầng hai, chạy trên hành lang rộng rãi, dừng trước cửa phòng ngủ chính, sửa sang lại quần áo, dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài, xác định mình đã đoan trang mới đưa tay gõ cửa.
Thượng Quan Lệ tốn công bỏ không ít tiền thuê thầy nổi tiếng dạy, đưa cô vào trường quý tộc học, muốn biến cô thành một thục nữ.
Nhưng đáng tiếc người ta đã nói “Ba tuổi học hiếu kinh, bảy tuổi nghe đạo lão”. Trước khi gặp anh thì cô đã hình thành tính cách như vậy rồi, hiệu quả của giáo dục cũng chỉ có hạn, bản tính dã nha đầu vẫn thỉnh thoảng xuất hiện.
Ít nhất thì ở bên ngoài cô vẫn duy trì bộ dáng khuê tú đại gia, cố gắng không để cho anh mất thể diện.
“Lệ, anh đã về chưa?”. Cô gõ cửa, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Trên danh nghĩa Thượng Quan Lệ là cha nuôi của cô nhưng cô không hề gọi anh như thế, cũng may anh không phải là người câu nệ, cũng không bắt cô gọi anh là cha. Tổng giám đốc của “Tuyệt thế” mà mọi người đều sợ hãi, cũng chỉ có cô dám gọi thẳng tên của anh.
Nửa tháng không gặp mặt, cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh —— trong phòng ngủ chính không có ai, ga giường rất phẳng, xem ra tối qua không ai ngủ trên đó. Anh không có trong phòng ngủ, chẳng lẽ đang ở trong phòng sách?
“Bận đến nỗi không có thời gian ngủ sao?”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng lầu bầu, nhăn mày, đi một vòng quanh phòng ngủ, đi vào trong phòng thay quần áo ở nhà.
Mấy năm nay cô vẫn ở trong phòng ngủ, không chịu ra ngoài, vẫn ở cùng phòng với anh. Đồ dùng và quần áo của hai người cũng được phân ra nhưng cô vẫn là người thân nhất với anh trên thế giới này.
Sau khi rửa mặt, Hỏa Nhã Hoan đi qua hành lang đi đến phòng sách. Mới đi được vài bước thì cô nhướn mi.
A, giầy?
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chiếc giầy da nam đang nằm trên mặt đất. Nhìn cái giầy có vẻ bị ném một cách không thương tiếc.
Cầm chiếc giày lên, Hỏa Nhã Hoan tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy bước lại dừng lại.
A, cái này ——
Cô chậm rãi cầm lên một cái quần nam dài, một cái thắt lưng, chân mày càng nhướn cao hơn.
Càng đi về phía trước còn có một chiếc áo sơ mi nam và một cái váy đỏ rực nằm cùng chỗ. Nhìn cẩn thận còn phát hiện chiếc khóa váy bị kéo hỏng, cúc áo sơ mi bị đứt vài cái.
Không ngờ anh đến châu Âu một chuyến lại dính vào một cô gái háo sắc như vậy. Nhìn quần áo như thế này thì chủ nhân của nó có thể là cái dạng gì?
Hỏa Nhã Hoan khẽ bước, đi nhẹ nhàng giống như ăn trộm bước đến phòng sách, đi trên đường còn gặp một cái áo lót ren. Cô trừng mắt nhìn ngạc nhiên, cô mới phát hiện số đo của cái áo lót này rất lớn, một tay của nam nhân không thể nắm được chỗ nóng bỏng đó.
Sau đó lại một đôi cao gót xuất hiện, cô lại nhặt lên.
Cửa phòng sách khép chặt, cô cầm một cái ly thủy tinh dính vào cửa, bắt đầu nghe lén, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, rất tập trung, đôi mắt trợn ngược môi mỏng khé nhếch.
Cô có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ, âm thanh thở dốc, và tiếng gầm nhẹ mà cô rất quen thuộc. Nhưng mà âm thanh này không giống tiếng rống giận dữ, lúc này âm thanh rất trầm thấp.
Cô hít sâu một hơi, ôm đống quần áo, đôi giày da và đôi giày cao gót mở vửa ra.
“Xin lỗi, tôi nghĩ rằng hai người làm rơi vài thứ”. Cô nói lễ phép, con mắt đảo quanh nhìn xung quanh thư phòng.
Y phục xốc xếch, nam nữ thở dốc, thân thể trần truồng như ẩn như hiện. Cho dù cô có ngây thơ thế nào đi chăng nữa cũng đoán được hai người này đang làm cái gì. Cô đứng ở cửa, mắt chớp chớp, đờ người.
Aha, bắt kẻ thông dâm trên bàn! Bị cô bắt được rồi!
Mấy ngày hôm nay không khí lạnh tăng cường nên trong phòng có đốt bếp sưởi để ấm áp. Trên bàn sách, thân thể người đàn ông ngăm đen tráng kiện áp trên người mỹ nữ tóc đỏ, thân thể hai người phập phồng dưới ánh lửa.
Từ chỗ của cô có thể thấy trên cô và trên vai anh đầy mồ hôi, cánh tay cơ bắp đặt trên người mỹ nữ tóc đỏ, còn chân ngọc thon dài của mỹ nữ quấn quanh hông anh.
Hai người trên bàn sách không hề phát hiện ra có thêm người đang quan sát.
“Có cần người giúp đỡ không?”. Âm thanh thanh thúy vang lên.
Tiếng thét chói tai của cô gái vang lên kèm theo tiếng rống giận của đàn ông tạo thành một bài tấu. Nam nữ đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng bị người xông vào làm sợ đến mức tách ra, lúc này hai người mới phát hiện trên bàn sách có một vị khách không mời mà tới, nhìn hai người với cặp mắt tò mò.
“Thượng Quan, chuyện gì xảy ra thế?”. Mỹ nữ tóc đỏ sợ hãi kêu lên, bộ dạng nhếch nhác, đôi tay che loạn.
Toàn thân Thượng Quan Lệ trần truồng không trốn tránh. Trong đáy mắt sắc tình dục đã được thay thế bằng sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang ngồi trên bàn.
“Lệ, hoan nghênh về nhà, không ngờ anh còn dẫn theo khách”. Hỏa Nhã Hoan nói rõ ràng, quần áo vẫn ôm trong lòng, vẫn bình tĩnh ung dung đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của anh.
“Anh đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ người nào quấy rầy”. Thượng quan Lệ nhíu chặt mày, không hề có ý định che đậy thân thể tráng kiện có thể sánh ngang với tượng đá thời kỳ phục hưng, đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Hỏa Nhã Hoan nhún vai không lo lắng, nhìn qua anh trần truồng rồi vội chuyển ánh mắt lên người mỹ nữ tóc đỏ.
Mặc dù cô có lá gan xông tới làm hỏng chuyện tốt của anh nhưng dù gì cô vẫn là một thiếu nữ. Cô không thể nhìn chằm chằm thân thể của một nam nhân trưởng thành được.
“Hoan nghênh cô đã đến ‘Tuyệt thế’. Có vẻ như cô đã chuẩn bị rất chu đáo để đón nhận sự tiếp đón của chúng tôi rồi!”. Hỏa Nhã Hoan nói rát lễ phép, thái độ bình thản, nhưng mà quả đấm nhỏ và tư thế ngồi cứng ngắc đã tiết lộ tâm tình thật của cô.
Người đàn ông đáng chết này còn đem phụ nữ vào nhà! Trong lòng cô đang mắng tổ tiên mười tám đời nhà anh, hi vọng ông trời đánh xuống một sấm, oánh chết tên khốn kiếp này đi.
Cô vẫn biết ở bên ngoài Thượng Quan Lệ có quan hệ với không ít mỹ nữ nhưng cô vẫn nhắm mắt làm ngơ coi như không để ý. Vậy mà bây giờ anh lại mang phụ nữ về nhà lại còn triền miên nhiệt liệt trên bàn phòng sách. Anh muốn thị uy hay muốn biểu diễn cho cô xem?
Mỹ nữ tóc đỏ trốn sau lưng Thượng Quan Lệ, tựa vào trên bả vai anh, hơi thở thơm như hoa lan, bởi vì vừa vân động kịch liệt nên hô hấp còn chưa hồi phục. Mặc dù đã giấu nửa người nhưng vẫn nhìn được tay chân của cô ta thon dài trắng nõn, rõ ràng cô ta là một mỹ nữ Châu Âu cực kỳ xinh đẹp.
“Thượng Quan, cô bé đó là ai?”. Cô ta nhỏ giọng hỏi, cả người trần truồng quấn lấy Thượng Quan Lệ trần truồng.
Con mắt trong suốt hơi nhíu lại, quả đấm nhỏ càng nắm chặt. Trong lòng cô khẽ đau nhói, vô cùng mất hứng vì vật sở hữu bị nhúng chàm.
Người phụ nữ này cầm tinh con bạch tuộc à ? Nếu không tại sao cứ quấn lấy người Thượng Quan Lệ ? Cô cảm thấy rất không vừa mắt.
Thượng Quan Lệ không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo, gân xanh giật giật trên trán.
“Lần đầu tiên gặp tôi là Hỏa Nhã Hoan”. Sự giáo dục đã phát huy được công hiệu, cô gật đầu mỉm cười tự giới thiệu về bản thân. Thật ra thì cô rất muốn nhào lên giật mái tóc đỏ chói mắt kia xuống.
Cô biết Thượng Quan Lệ đang rất tức giận, cô càng cô ý khiêu khích không thèm nhìn anh. Cái mông dính chặt trên bàn sách không chịu ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài thì họ lại quấn lấy nhau cùng nhau phong lưu khoái hoạt à? Muốn cô ra ngoài? Hừ, đừng hòng, cô sẽ tuyệt đối không đi!
Đôi môi của mỹ nữ tóc đỏ khẽ nhếch, giờ mới hiểu ra, nở nụ cười thân thiện.
“Đây chính là con gái nuôi được anh nâng niu trong truyền thuyết à? Cô bé có dáng người như vậy hẳn nào anh vẫn giấu kỹ không cho người ngoài nhìn thấy”. Đôi bàn tay ngọc lại bò lên trên cổ Thượng Quan Lệ, xoa xoa nắn nắn.
“Ầm”. Trong đầu Hỏa Nhã Hoan có âm thanh gì đó đổ vỡ.
Xú nữ nhân! Lấy tay của cô ra!
Cô gào thét trong lòng, khóe miệng run rẩy sắp bị dấm chua dìm chết. (=]])
“Tổng quản nói em sẽ ở bên ngoài năm ngày hoạt động ngoại khóa, bây giờ mới là ngày thứ ba”. Thượng Quan Lệ bất động như núi, nhíu mày nhìn thiếu nữ đang ngồi trên bàn sách.
“Trên giường tu sĩ phát hiện có một con rắn, các học sinh quá sợ hãi, có mấy người bất tỉnh, tình huống rất hỗn loạn, buổi hoạt động ngoại khóa phải kết thúc trước thời gian”. Đôi mắt xinh đẹp liếc đông liếc tây, nhìn khắp phòng nhưng không dám nhìn anh.
“Tại sao lại có thể có rắn?”. Ánh nheo mắt, ánh mắt sắc bén.
“Ban đêm có người bỏ vào”. Cô nói nhẹ nhàng, lông mi dài rũ xuống che ánh sáng lóe lên trong mắt.
“Em tốn bao nhiêu thời gian để bắt con rắn đó?”. Thượng Quan Lệ nhanh chóng hỏi.
“Nửa giờ, trong núi, cái con rắn đó rất dễ để ——”. Cô sửng sốt sau đó kêu lên.
“Đáng ghét, anh trù tính em?”. Hu hu, sao cô có thể ngốc như vậy, cứ thế mà trả lời câu hỏi của anh.
Không nói đến chuyện muốn trở về, muốn đoán ra cô là thủ phạm không phải là chuyện khó. Các bạn học của cô đều là đại tiểu thư , ngoại trừ dã nha đầu là cô thì còn ai dám đi bắt rắn nữa?
“Em bắt rắn?”. Anh hỏi nguy hiểm, kìm nén suy nghĩ muốn cầm vai cô mà lắc mạnh.
“Đó chỉ là một con lan xà, dáng vẻ dọa người nhưng mà không có độc”. Cô vô tộ nói. Các tiểu thư khác chỉ cần thấy rắn là đã hôn mê bất tỉnh đâu có cần biết là con rắn đó có độc hay không.
Tay của mỹ nữ tóc đỏ giắt trên vai Thượng Quan Lệ, con mắt màu xanh chớp chớp, nhìn hai người nói chuyện với nhau cô thấy rất hứng thú, ánh mắt luôn đảo quanh người của Hỏa Nhã Hoan.
“Thượng Quan, cô bé này khác với những cô bé khác!”. Cô nghiêng đầu, rất bội phục dũng khí của cô bé này.
Ánh mắt lợi hại nhìn đến khác hẳn với lúc kích tình, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm. Cô lập tức im lặng không dám nói nhiều, nghi vấn trong lòng càng nhiều.
Quý giá đến mức này sao, không cho nói đến cô bé ấy? Dù có yêu thương con gái đến mức nào cũng không đến mức ấy chứ?
Ánh mắt Thượng Quan Lệ lại nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường xanh mét. Nhưng mà nhìn vẻ mặt có thể thấy sự xuất hiện của cô làm cho anh rất mất hứng.
“Đi ra ngoài”. Anh cắn răng nói.
“Không”. Cô mỉm cười.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng, một người bướng bỉnh, không ai chịu nhường ai.
Đáng ghét, đáng ghét! Chả nhẽ anh rất muốn cô ra ngoài? Móng tay cảu cô cắm vào thịt muốn gãy, nụ cười cứng ngắc, cô bực không thể nhào đến mà đánh anh.
“Em đã mang quần áo của hai người đến đây rồi!”. Cô chỉ vào ghế salon, động tác cứng ngắc.
Ám hiệu này rõ ràng rồi chứ? Hai người mau mặc quần áo vào, thiếu nữ vị thành niên đã về nhà, không cần diễn bộ phim hạn chế lứa tuổi nữa!
“Không cần!”. Anh lạnh nhạt nói.
A, anh muốn nói sau khi cô đi thì bọn họ sẽ tiếp tục làm tiếp sao?
Răng rắc!
Toàn bộ lý trí và sự dạy dỗ cẩn thận đều bị vỡ tan, sự ghen tỵ làm cô phát điên, con mắt trong suốt tóe ra lửa giận, nụ cười ở khóe miệng cũng run rẩy.
Cô đến bên cạnh lò sưởi, rút một cây đuốc, cười rạng rỡ, bước đi một cách ưu nhã, từ từ đến cạnh bàn.
“Có vẻ như cô cảm thấy rất lạnh? Để tôi cho cô ít lửa”. Cây đuốc duỗi ra, dính vào đống quần áo y phục. “Phùng” một tiếng, toàn bộ quần áo đắt giá đều bốc cháy.
“A! Quần áo của tôi!”. Mỹ nữ tóc đỏ sợ hãi kêu lên, bởi vì sợ hãi nên càng ôm chặt Thượng Quan Lệ.
Còn chưa buông tay? Hỏa Nhã Hoan nheo mắt lại, nở một nụ cười thật tươi, cặp mắt càng lấp lánh tỏa sáng dưới ánh lửa.
“Cô còn ôm anh ấy? Chắc là cô chưa đủ ấm, còn rất lạnh?”. Cô lại duỗi cây đuốc về phía trước.
Lần này, lửa liếm vào mái tóc đỏ xinh đẹp kia ——
“HỎA NHÃ HOAN!”.
Tiếng người đàn ông gầm lên, vang tân mây xanh.
Cô gái người anh thét lên một tiếng, trần truồng chạy ra khỏi phòng, đúng là một hình ảnh làm chấn động lòng người.
Đầu tiên cô ta nhảy vào trong bể nước dập tắt mái tóc đỏ đang bốc cháy sau đó chạy nhanh vào xe hơi, hoảng sợ ra lệnh tài xế mau lái xe chạy thẳng đến sân bay quốc tế. Một đám cán bộ cao cấp của “Tuyệt thế” đứng há mồm, khiếp sợ nhìn hình ảnh hiếm khi thấy được này.
Sau đó tiếng gầm thét đến gần hơn làm chấn động lỗ tai của mọi người.
“Cứu mạng!”. Thân thể mảnh khảnh chạy vào phòng khách, vội vàng tìm chỗ ẩn nấp.
Cuộc thảo luận trong phòng khách đã dừng lại từ lâu, mấy người trong trạng thái thừ người nhìn Hỏa Nhã Hoan chạy đến giống như có lửa thiêu mông.
“A, Nhã Hoan, em đã trở lại rồi!”. Mặt Quỷ mắt tinh mỉm cười hoan nghênh, rất ân cần với mỹ nữ.
Cô vừa thấy có người chào hỏi mình, chạy thẳng ra sau lưng của Mặt Quỷ, hai tay kéo lấy quần áo của anh ta.
“Cứu em!”. Cô nhỏ giọng cầu cứu, thở dốc.
“Cái gì? Cứu gì?”. Anh ta không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Ba giây sau chân tướng lộ ra, người khiến Hỏa Nhã Hoan chạy trối chết bước vào phòng khách. Tiếng gầm không còn nhưng lửa giận trong đôi mắt Thượng Quan Lệ chưa tắt, có thể giết người trong nháy mắt.
“Ra ngoài!”. Anh nhìn chằm chằm vào Hỏa Nhã Hoan nói.
Đôi mắt cô chớp chớp, cô vẫn núp sau lưng Mặt Quỷ, thà chết không ra.
“Nếu anh không mắng em thì em sẽ ra ngoài!”. Cô cò kẻ mặc cả.
“Lão đại, anh bớt giận”. Mặt Quỷ đứng giữa, mồ hôi chảy ròng ròng vội vàng nói chuyện chỉ sợ bị lửa giận liên lụy đến người.
Người đàn ông tóc vàng cũng vào cuộc nhưng chỉ đứng ở xa không dám lại gần.
“Đúng thể lão đại, dù muốn tính sổ thì anh cũng phải mặc quần áo vào đã”. Anh ta nhỏ giọng nói. Lão đại không mặc quần áo, đứng ở chỗ này “diễu võ dương oai”, muốn bọn họ nổi lên tự ái của phái nam à?
Tổng quản nhanh chóng đưa áo ngủ cho Thượng Quan Lệ, tránh cho ông chủ của ông “lộ liễu” quá mức.
“Anh trai, không phải là anh đang “bận” sao? Tại sao lại xuống lầu họp với chúng ta vậy?”. Thượng Quan Mị mỉm cười, vỗ về con mèo con.
“Còn chuyện gì mà em không làm được hả?”. Anh không bị lừa, ánh mắt không mềm xuống.
“Hu hu”. Tiếng khóc đè nén bật ra từ trong môi, cô lùi về phía sau một bước, diễn vai tiểu tức phụ. (tiểu tức phụ là con dâu nhỏ).
Ánh mắt nai con Bambi xuất hiện, một loạt ánh mắt như đèn pha nhìn thẳng vào anh. Anh vừa nhấc mắt thì cả đám người đem căm giận bất bình nuốt vào bụng.
Tạo phản, tạo phản cả rồi! Còn có thiên lý không hả? Anh mới là ông chủ! Anh mới là người bị hại mà!
Chỉ cần cô đưa ra ánh mắt này thì tất cả mọi người đều bênh cô, bởi vì cô thu phục lòng người như thế, chẳng nhẽ muốn đổi cả Tổng giám đốc của “Tuyệt thế” hả?
Hỏa Nhã Hoan còn ra vẻ lau nước mắt, khóe mắt liếc nhìn phản ứng của mọi người, còn cố tình thút thít mấy cái để tăng cường hiệu quả.
“Em xông vào phòng lúc nào?”. Mặt Quỷ nhỏ giọng hỏi.
“Lúc mà cái cô đó kêu ‘không, không được’”. Cô trả lời.
Thượng Quan Mị cười khẽ, khuôn mặt rõ đang xem kịch vui: “Tôi đã nói trước với cô gái kia rồi, mặt dày mày dạn ở lại là sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà cô ta không nghe”.
Cô gái này dám ở lại, tự động đưa tới cửa, dây dưa với Thượng Quan Lệ, lại còn cởi hết quần áo chạy đến thư phòng. Lúc này được nếm sự “Chiêu đãi” nhiệt tình của Hỏa Nhã Hoan chắc chắn sẽ không bao giờ dám xuất hiện nữa.
“Em không nên xuất hiện ở những nơi không nên đến”. Sắc mặt Thượng Quan Lệ trầm xuống, đối với việc cô xông vào rất không vui.
“Đừng mắng em ấy, em ấy không cố ý”. Thần Du cười gượng, mặc dù trong lòng khá sợ nhưng trước mặt mỹ nhân quyết không phản chiến.
Ánh mắt sắc bén nhìn đến, mọi người run lẩy bẩy vì gió lạnh ào tới.
“Đợi đến khi cô ấy phòng hỏa đốt nhà thì cậu cũng muốn cãi lại là cô ấy sưởi ấm cho người đi đường à?”. Môi mỏng cười lạnh, hỏi lại một câu rất châm chọc.
Hỏa Nhã Hoan nhảy lên, không thèm giả bộ nữa, giận dữ mặt đỏ bừng, chỉ vào mặt Thượng Quan Lệ.
“Mắng em? Hừ, sợ em nghi ngờ sự khỏe mạnh của anh à? Dù sao thì anh cũng thích lại loại phụ nữ ngực lớn, eo nhỏ, mông tròn, anh có thể ưm! Ưm , ưm, ưm ——”. Cô còn chưa nói xong thì môi đã bị che lại.
“Nhã Hoan, nói nhiều quá cũng không tốt đâu”. Thần Du anh dũng xông lên, che miệng cô, lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Lệ.
Chết rồi! Sắc mặt ông chủ rất khó coi, như muốn giết người!.
“Chuyện của anh không cần em quản đến!”. Câu trả lời của anh rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của cô.
Không cần quản đến! Chỉ mấy chữ đơn giản cũng đâm vào lòng của cô. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, dùng sự tức giận để che giấu sự đau lòng.
“Vậy bây giờ em muốn làm gì cũng không liên quan đến anh phải không?”. Cô tức giận, gạt tay của Thần Du, đi lên tầng hai “thực tập” cho anh xem.
Ánh mắt sắc bén bắn đến trên mặt Mặt Quỷ.
“A —— anh nghĩ là, em đã tìm nhầm người rồi ——”. Mặt quỷ lau mồ hôi, hai chân run rẩy không thể làm gì được.
Tha mạng cho anh ta đi, coi anh ta như người qua đường là được rồi, đừng có liên lụy đến anh ta!
“Được rồi, anh tìm người ngoại quốc phải không? Vậy thì em cũng tìm một người ngoại quốc”. Ánh mắt của Hỏa Nhã Hoan rơi trên người Thần Du. “Anh, đến đây”. Cô ra lệnh, kéo người đi đến cầu thang.
Cái gì là muốn mời, anh là bất đắc dĩ mà!
“Nhã Hoan, dù em rất ghét anh nhưng cũng đừng mượn dao giết người chứ?”. Lần này người khóc không ra nước mắt đổi thành Thần Du.
“Mấy anh có phải là đàn ông không vậy?”. Không tìm được người giúp đỡ, cô giậm chân tức giận.
“Bọn họ biết trong căn phòng này ai là người có quyền quyết định”. Thượng Quan Lệ đến gần nhìn từ trên cao xuống, nhìn kỹ dáng người mềm mại của cô, sâu trong con ngươi có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
“Tại sao anh có thể chơi gái mà em không thể chơi đàn ông?”. Cô không phục!
“Em còn chưa trưởng thành!”.
“Vậy sau khi trưởng thành có thể sao?”.
“Người đàn ông nào đụng đến em thì anh sẽ chặt hắn ta”. Thượng Quan Lệ lãnh khốc nói, lời ít ý nhiều, không cần nói mọi người đều hiểu anh muốn chặt nơi nào của đàn ông.
Thần Du và Mặt Quỷ run rẩy, hai người cùng khép chân lại.
“Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, anh có thể đề phòng đến lúc nào?”. Cô quật cường ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt có nước mắt đang chuyển chuyển. Cô nắm chặt quả đấm không để cho nước mắt chảy ra. Đáng ghét, chẳng lẽ anh không biết là cô đang ghen tỵ sao?
“Em sẽ không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông”. Anh cười lạnh, đáng sợ khiến cả phòng run rẩy.
“Em sẽ đi tìm cho anh xem!”. Cô giậm chân, kêu lên.
Mắt lớn trừng mắt bé, lửa giận bốc lên không ai nhường ai.
“Trí giả”. Anh nhìn cô chằm chằm, quát lên.
Trong góc phòng trí giả Mắt Bạc đi ra, hơi thở bình thản, bình thường nếu hắn không phát ra tiếng thì rất ít người phát hiện ra hắn.
“Đi xử lý công việc, ba ngày sau đưa em ấy đến trường học nội trú ở Thụy Sĩ, trước khi trưởng thành, không cho em ấy ra ngoài dù chỉ một bước”. Sau khi ra lệnh, anh cười lạnh xoay người rời đi.
Trường học đó rất nổi tiếng, nội quy nghiêm ngặt, bảo vệ rất cẩn thận. Nói đó là trường học không bằng nói đó là ngục giam.
“Vậy thì sau khi em ấy trưởng thành thì sao?”. Thượng Quan Mị hỏi.
Âm thanh truyền tới từ xa.
“Theo kế hoạch, gả đi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.