Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Chương 23:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn là yêu quái đúng không, hay là quỷ
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Diện tích thành Bạch Hạc không tính là quá rộng, cũng không nằm trong khu vực giao kết tất yếu, nhưng vì có Bạch Hạc sơn trang ở đây, cho nên vẫn phát triển vô cùng náo nhiệt phồn hoa, tiểu thương ở khắp nơi đều tới đây làm ăn buôn bán, giá cả của các cửa hàng còn cao hơn cả giá đất, văn hoá đa dạng nhiều màu sắc giao hoà đến từng cấp độ, có thể so với vương thành trong mơ.
Lúc này đã gần tới giờ cơm chiều, sinh ý trong tửu lầu thuận lợi đông đúc, người kể chuyện ở trà lâu cũng đang chuẩn bị mở sân khấu, trên đường phố rộng ràng tấp nập, còn có một nhóm văn nhân, bọn họ đang ngồi ở bồn hoa vui đùa cùng một nhóm ca cơ, lấy thơ phổ thành khúc ca mới, thi nhau đoán xem cuối cùng khúc nào sẽ thịnh hành khắp toàn thành, trở thành khúc lưu hành mới, rượu say tai đỏ, ngọc hổ phách sáng rực.
Gần đây thành Bạch Hạc ngày nào cũng sẽ diễn ra những tình cảnh không khác nhau là mấy, nhưng hôm nay lại có chút lạ lẫm, chỉ vì bỗng có người hô to: "Liễu nhị công tử tới!"
"Ô!" Lên tiếng đầu tiên chính là nhóm ca cơ xinh đẹp kia, các nàng đặt chén rượu xuống, chân trần giẫm lên mảnh gấm vân mây trên mặt đất, bàn tay với móng tay được sơn kín nắm lấy rào chắn, say khướt nhô người ra bên ngoài xem. Mà những người khác cũng theo nhau chen chúc tới bên lan can, thậm chí còn có rất nhiều nam nhân cao lớn thô kệch —— chắc bọn họ cũng không phải vì thưởng thức đệ nhất mỹ nam tử của Đại Diễm rốt cuộc đẹp đến nhường nào mà đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt, dù sao thì mọi người cũng ăn no rảnh rỗi.
Dưới ánh mắt chăm chú vây quanh của mọi người, Liễu Huyền An bước vào một quán rượu. Ông chủ quán rượu khá có đầu óc buôn bán, ngay lúc Liễu nhị công tử bước vào cửa tiệm, hắn đã biết cơ hội phát tài của mình tới rồi! Cho nên lập tức chỉ huy người làm khép hờ cửa lại, ngăn cản những ánh mắt tò mò xung quanh bên ngoài, chuyên tâm phục vụ một người, rồi không ngại phiền nâng ra một mạch mười tám vò rượu ngon trân quý.
Mùi hương nồng đượm xông thẳng lên tuỷ não, Liễu Huyền An còn chưa uống đã sắp say một nửa, y cẩn thận nhấm nháp chọn lựa, cuối cùng quyết định chọn hai loại, một vò mạnh như nắng gắt của Tây Bắc, vừa trôi vào cổ họng đã đấu đá lung tung, một vò khác thì dịu hơn một chút, cũng ngọt hơn một chút. Ông chủ nhanh chân lẹ tay gói lại: "Liễu nhị công tử không cần đích thân xách về đâu, ta sẽ sai người đưa tới Bạch Hạc sơn trang."
A Ninh buồn bực hỏi: "Hai vò rượu bé thế kia cũng được giao tận nhà cơ à?"
Ông chủ cười nói: "Ta vốn đang định đi giao rượu vàng (*) dùng để ngâm thuốc, vừa khéo phải đi một chuyến."
A Ninh cũng không kiên trì nữa, trả tiền xong rồi theo Liễu Huyền An bước ra khỏi quán: "Công tử, bây giờ chúng ta về nhà ạ?"
"Chưa về."
"Dạ?"
"Đi dạo tiếp."
Liễu nhị công tử phất phất quạt ngọc, rất hứng thú diễu từ phía đông thành sang phía tây thành, rồi lại từ phía nam thành sang phía bắc thành.
A Ninh sợ đến ngu người, đã về đến thành Bạch Hạc rồi, không cần vất vả đi chữa bệnh nữa, sao công tử vẫn cần mẫn thế, chẳng lẽ không phải nên lập tức biến trở về công tử lười biếng đến nỗi ra ngoài sảnh ăn cơm cũng ngại mệt à?
Nhưng thực ra đúng là Liễu Huyền An không hề cảm thấy mệt, y muốn xem xem mấy năm nay mình như đi vào cõi thần tiên, thành Bạch Hạc rốt cuộc đã thay đổi như thế nào, tương lai cũng dễ dàng dẫn Kiêu Vương điện hạ đi dạo đây đó, làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.
Sắc trời dần tối, từng ngọn đèn dầu được thắp sáng, cả toà thành cũng trở nên ấm cúng hơn, hương khó bay lượn lờ, khẽ nheo mắt lại, trên mặt sông dát đầy ánh vàng nhỏ vụn.
Trong đầu Liễu Huyền An chậm rãi liệt kê ra một danh sách, định đi đâu ăn cơm, muốn đi đâu ngắm cảnh, thậm chí đã phác hoạ ra khung cảnh hai người cùng đi dạo.
Cùng lúc đó, ông chủ quán rượu cũng kéo năm xe lớn chất đầy rượu, đi thẳng một mạch tới gõ cửa Bạch Hạc sơn trang —— trong đó có bốn xe là rượu vàng già, còn lại một xe kia là cả mười tám vò rượu ngon trân quý kia. Tuy Liễu nhị công tử chỉ chọn hai vò, nhưng không sao, mua hai tặng mười sáu.
Mọi người dồn dập xúm lại hỏi: "Đây là rượu mà Liễu nhị công tử thích đó hả?"
Tiểu nhị được ông chủ phân phó, thao thao bất tuyệt cao giọng trả lời: "Đúng vậy, mười tám vò này đều được Liễu nhị công tử nếm qua, thanh toán bạc ngay tại chỗ luôn."
Lời này không tính là nói dối, đúng là y đã nếm, cũng đã mua, nhưng mà tỉ lệ nếm và mua thì thôi bỏ qua vậy.
Mọi người sôi nổi xông vào quán rượu tranh mua tranh trả tiền.
Khúc nhạc mới được phổ từ thơ có khả năng thịnh hành khắp toàn thành còn chưa định ra mà rượu mới thịnh hành khắp toàn thành trông có vẻ đã đóng chốt.
Một đoàn xe chở rượu tiến vào cửa lớn của Bạch Hạc sơn trang, đúng lúc Liễu trang chủ từ nơi khác về, ông nhìn một xe rượu cuối cùng toàn mấy bình rượu loè loẹt diếm dúa, nhíu mày hỏi: "Kia cũng là rượu ngâm thuốc à?"
Tiểu nhị tươi cười trả lời: "Không phải ạ, Liễu trang chủ, một xe này đều là rượu mà nhị công tử của quý phủ vừa đặt ạ."
Liễu Phất Thư lập tức hỏi phu nhân: "Huyền An về rồi à?" Sau đó lại giận tím mặt, "Ra ngoài một chuyến, chả thấy tiến bộ đâu, ngược lại thêm thói say rượu! Nó đâu rồi?"
Liễu phu nhân: "..... Còn ở bên ngoài."
Trong đầu Liễu trang chủ lập tức nhảy lên một loạt từ ngữ hình dung, ví dụ như chơi bởi lêu lổng, trêu gà chọc chó, ăn chơi đàn đúm, con cháu vô dụng! Mà Liễu Huyền An trùng hợp thế nào lại cố tình chọn ngay lúc này say lả lết về nhà —— hết cách rồi, tuy rằng rượu y uống từ hơn nửa canh giờ trước, nhưng phản ứng của y đến hơi chậm.
"Nghịch tử!"
A Ninh tinh mắt, thấy trang chủ lại sắp đi tìm gậy, bèn nhanh chân kéo công tử chân nhũn đầu váng nhà mình chạy một mạch như bay.
Liễu Phất Thư: "Con quay lại đây cho ta!"
Liễu Huyền An nhanh chóng được lôi về gian thuỷ tạ của mình.
Khắp sơn trang gà bay chó sủa, gia đinh đều đang cười trộm.
Mà Lương Thú lúc này lại như đang ở một thế giới khác.
Từ thành Xích Hà đến tiêu cục Vạn Lí ở thành Vạn Lí, cả lộ trình đều đi trên đường chính. Nhóm người Lương Thú bắt gặp hai đoàn lưu dân liên tục, tuy số lượng không nhiều nhưng nghe bọn họ kể, năm nay lũ lụt mang đến ảnh hưởng thực sự không nhỏ, dù cho triều đình có phân phát lương thực nhưng số lượng có thể phân phát cho mỗi cá nhân vẫn luôn không đủ, mọi người đành phải tự nghĩ cách tìm đường sống.
"Có thể còn đường sống nào nữa." Trình Tố Nguyệt nói, "Đơn giản chỉ là ai có người thân thì nương tựa vào người thân, không có người thân thì tìm một chỗ để kiếm ăn, nhưng có tận ba đến năm toà thành phải chịu ảnh hưởng của lũ lụt, ngàn dặm đồng ruộng đã bị tàn phá, người dân chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình, đi được bao xa thì đi."
Cao Lâm thầm thở dài, ai cũng biết cuối cùng chuyện này vẫn phải để triều đình ra tay, thay đổi hoàn toàn tuyến đường của con sông, một công trình khổng lồ đấy chứ. Nếu đang ở thời phồn hoa thịnh thế, người dân vẫn còn phải trút một lớp da, huống chi Đại Diễm lúc này mới vừa thở phào được một chút —— còn chưa thở được đàng hoàng, tám phần của quốc khố bây giờ vẫn là lu bạc cạn thấy đáy, chưa đổ kín được.
"Vương gia!" Đoàn người di chuyển đến ngoài thành Vạn Lí, hai hộ vệ của phủ Kiêu Vương thúc ngựa chạy tới. Trước đó bọn họ được phái tới tiêu cục Vạn Lí để theo dõi Hà Nhiêu, vốn tưởng rằng chỉ là một nhiệm vụ bình thường, ai ngờ lại phải nhìn chằm chằm một khúc tuồng về chuyện tình cảm bao gồm cả vấn đề về luân lý và đạo đức, xem đến nỗi mấy nam nhân trẻ này tương lai không dám nhắc đến chuyện thành thân, thật khủng khiếp.
Lương Thú hỏi: "Sao thế?"
"Bẩm Vương gia, ngày đầu tiên bọn ta vào thành đã bắt gặp Hà Nhiêu và đường chủ của Hàn Tùng Đường hẹn gặp nhau." Hộ vệ nói, "Đang thương nghị phải làm như thế nào để từng bước nuốt trọn tiêu cục Vạn Lí."
Trong chốn giang hồ, Hàn Tùng Đường cũng được coi như là một môn phái rất có uy vọng, vị đường chủ kia tên Hàn Tam Nham, dáng dấp phải gọi là xấu đui xấu hủi, chỗ cần có lông thì lông không chịu mọc, chỗ không cần lông thì xanh um một mảng, trông như trái cà tím bị lột mất vỏ đầu, Cao Lâm nghe mà ê răng: "Cái vị Hà phu nhân kia đúng là không biết chọn."
Muốn lật đổ một tiêu cục thực ra rất đơn giản. Đầu tiên Hàn Tam Nham gom một đống châu báu nghe nói có giá trị liên thành rồi giao cho tiêu cục Vạn Lí áp tải, Thường Vạn Lí không dám qua quýt, đích thân đi chuyến này nhưng rồi vẫn gặp cướp. Theo quy củ, nếu hàng hoá có tổn hại thì phải bồi thường cho khách theo giá cả, mà trong chốc lát Thường Vạn Lí không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy, Hà Tam Nham theo đà dẫn đến một đám người, ngày nào cũng tới cửa kêu gào, khiến cả tiêu cục âm u hỗn loạn.
"Hà Nhiêu đâu?"
"Vẫn luôn thổi gió bên gối, khuyên Thường Vạn Lí thế chấp tiêu cục cho Hàn Tùng Đường." Hộ vệ nói, "Nội lực của Thường Vạn Lí không thấp, bọn ta không dám đến gần quá, cho nên cũng không nghe được nhiều."
Hộ vệ có thể đi bên cạnh Lương Thú đều là những cao thủ nhất đẳng, bọn họ thậm chí còn không thể đến gần người kia, đủ để chứng minh công phu của Thường Vạn Lí có thể xưng danh trên bảng võ lâm Trung Nguyên, hơn nữa lần này áp tải hàng hoá quan trọng, đương nhiên ông ta dẫn theo không ít tiêu sư, ấy thế mà vẫn bị trúng kế làm mất hàng, Trình Tố Nguyệt tò mò: "Lúc ấy các ngươi đang ở đây, vậy ai là kẻ đã cướp của ông ta?"
"Ta vẫn luôn đi theo Thường Vạn Lí, kẻ đã cướp của ông ta chính là một gã đàn ông đeo mặt nạ, chiêu thức của gã đó cực kỳ quỷ dị tà môn, đã thế còn rất nhanh, lúc ấy mặt nạ của gã ta bị rơi ra trong một nháy mắt, sắc mặt tái nhợt, mắt xếch, trông giống hồ yêu trong tranh vẽ, khoảng tầm...... mười sáu mười bảy tuổi."
Trình Tố Nguyệt thấy lạ, mười sáu mười bảy tuổi mà đã có được công phu này?
"Sau khi cướp xong thì sao?"
"Bọn ta bị mất dấu gã đeo mặt nạ ấy, cơ mà đống châu báu kia không bị gã mang đi, mà bị Hàn Tam Nham giấu ở một sơn động chỗ vừa cao vừa hiểm."
"Gã đeo mặt nạ kia là ai mời đến?"
"Hà Nhiêu. Trước đó ả ta đưa ra mưu kế cướp hàng, Hàn Tam Nham nói rằng muốn cướp được Thường Vạn Lí quả thực không hề dễ, Hà Nhiêu bèn bảo rằng ả có một người quen cũ, công phu rất cao, đủ để đánh bại Thường Vạn Lí. Vừa khéo người này nợ ả một phần nhân tình, ân tình này tuy không đủ để giết người, nhưng cướp tiền thì đủ."
"Quanh đi quẩn lại vẫn không thoát khỏi vị phu nhân tiêu cục này." Trình Tố Nguyệt hỏi, "Vương gia, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Không cần âm thầm điều tra nữa, trực tiếp ném ả vào ngục." Lương Thú buộc chặt cương ngựa, "Đống châu báu kia giấu ở đâu?"
Hộ vệ trả lời: "Cách đây không xa, gọi là đỉnh Lăng Vân."
Núi nơi đây rất cao, đỉnh Lăng Vân lại là cao trong cao, hiểm trong hiểm. Hàn Tam Nham chọn chỗ này để giấu hàng cũng tốn tâm tư thật. Theo như lời mà hộ vệ nói, đám người đó dùng mấy chục chiếc xe đẩy cỡ nhỏ, leo qua leo lại khoảng mấy chục lần mới vận chuyển hết được đống đồ kia lên sơn động trên vách đá ấy —— trừ khi Thường Vạn Lí mở mắt thông linh, nếu không e rằng ông ta phát động người trong khắp giang hồ cũng không tìm được hàng về.
Ngoài sơn động có không ít đệ tử của Hàn Tùng Đường đứng canh, lúc này đang ngáp dài. Trên núi đây thực sự chẳng có gì chơi vui, thậm chí còn vắng lặng không có được một chút âm thanh, đàn chim vỗ cánh bay xa, khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ, ngoài việc ngủ ra, bọn chúng không tìm được việc gì khác để làm.
"Ây, các ngươi nói xem liệu nửa đêm có bỗng dưng xuất hiện nữ yêu hồ tiên gì đó thay phiên vui đùa với các huynh đệ chúng ta không nhỉ?"
Những người còn lại cười vang, trêu hắn ta không phải người đọc sách mà còn học đòi mọt sách chua ngoa cái thói nói chuyện huyên thuyên, bọn chúng ngồi rì rầm một thôi một hồi, đề tài đã chuyển tới mấy thứ bẩn thỉu điên rồ, miêu tả đũng quần một cách cực kỳ sống động, như thể ngay sau đó sẽ thực sự có mấy vị tiên yêu tuyệt thế từ trên trời giáng xuống, không để tâm đến vương hầu khanh tướng mà cố tình lại nhìn trúng đám người diện mạo tầm thường không tiền không thế bọn chúng, một hai nhất quyết đòi gả, từ đây về sau có mỹ nhân trắng nõn mềm mại dịu dàng ôm trong lòng, còn có đại mỹ nhân sinh con nấu cơm cho bọn chúng.
"Cho dù không xinh đẹp như vậy cũng được." Có kẻ tấm tắc, "Mắt hạnh, miệng anh đào, da trắng, dáng người đẹp là được."
Đám người đó lại cười to một trận, đang cười thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm sét.
"Hừ, hồ tiên thực sự tới rồi đây, còn không mau ra ngoài ngênh đón?"
Lời vừa dứt, cửa động chợt có bóng đen lướt qua, vẻ mặt tươi cười của đám người kia lập tức trở nên đông cứng, dồn dập rút đao khỏi vỏ, đứng dậy.
Lương Thú chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, gương mặt lạnh nhạt như phủ sương. Trình Tố Nguyệt theo sau lưng hắn, hai tay ôm kiếm: "Cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc cút xuống núi, thứ hai, chết."
"Láo xược!" Đám người kia cảnh giác xúm lại gần nhau, nhìn vị khách quỷ mị không mời mà đến bỗng dưng xuất hiện này, "Các ngươi là ai!"
"Ta đếm đến ba." Trình Tố Nguyệt nói, "Một, hai, ba."
Đám người đó vẫn không nhúc nhích.
Trình Tố Nguyệt lùi về sau một bước: "Dùng lời tốt để khuyên một con quỷ tìm chết thật khó quá đi, ta đã rất kiên nhẫn để nói rồi mà."
"Bắt chúng lại!" Trong đám đệ tử Hàn Tùng Đường có kẻ cao giọng hạ lệnh.
Đám người kia giương cao trường đao vây xung quanh, tuy chúng hoảng sợ kinh ngạc thật, nhưng cũng không quá sợ, lấy bọn chúng địch lại hai người, chẳng lẽ còn thua...... thua được sao?
Bọn chúng ngơ ngác nhìn máu bắn tung toé trước mặt mình.
Lương Thú tra kiếm vào vỏ.
Trình Tố Nguyệt nhìn đám người nằm la liệt trên mặt đất, nói với một nửa số người trước mặt còn đang đứng được: "Có muốn ta đếm lại lần nữa không?"
"..... Tha mạng, tha tha tha mạng." Bọn chúng quả thực bị doạ cho ngu người rồi, mới có một chiêu, hoặc có thể nói là mới nửa chiêu thôi, mới có nửa chiêu mà đã lẳng lặng giết sạch mấy mươi người rồi. Hắn là yêu quái đúng không, hay là quỷ, dù sao thì cũng chắc chắn không phải người bình thường, cũng không phải tiên nhân có lòng xót thương.
"Xuống núi." Trình Tố Nguyệt nói, "Khiêng mấy thứ này xuống, theo ta tới tiêu cục Vạn Lí gặp vị Hàn đường chủ của các người."
_____
(*) Rượu vàng (黄酒): hay rượu Thiệu Hưng, người Trung Quốc gọi là Hoàng tửu, một loại rượu truyền thống nổi tiếng ở vùng Thiệu Hưng (thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay), màu trong, hơi đục hoặc màu đỏ nâu.

+++++++
01/08/2023
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.