Còn Lâu Mới Yêu

Chương 20: Hoài nghi




Khi Edward cùng Lusena tới phòng học, gần như trong phòng không có người.
“Ta nghĩ, đa số mọi người đều đến bệnh viện thăm Bella.” Edward khẳng định nói.
Lusena không nói, yên lặng trở lại chỗ ngồi, cô còn chưa phục hồi tinh thần sau sự rung động trong cái hôn vừa rồi, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ nghĩ, vì cái gì Edward hiện tại phản ứng như cái gì cũng chưa xảy ra, mà chính mình lại, ách, ngồi xuống chỗ cũ?
Nghe thế, Edward cười ôm chầm Lusena, cố ý ở bên tai cô nói nhỏ:“Trên thực tế, ta đã, ân, trở về chỗ ngồi đâu.”
Lusena mặt liền đỏ lên, nhưng mà, không giống trước kia đẩy Edward ra, mà là đem mặt chôn trong ngực Edward, không dám lộ ra.
Edward vui sướng khi thấy Lusena thay đổi, nhưng không có nói toạc ra, mà chính là sung sướng đem Lusena ôm chặt.
Tiết thứ nhất là lớp nghiên cứu xã hội học của thầy Brown, nội dung của học kỳ là về chính phủ Mĩ. Thầy Brown là một thầy giáo già, nghiêm túc, ông cũng không biết chuyện vừa xảy ra ở bãi đỗ xe, bởi vậy, nhìn thấy trong phòng học chỉ có không đến một nửa học sinh, ông cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì, bắt đầu lấy giọng điệu buồn tẻ vô vị giảng các sự kiện có trong sách giáo khoa.
Khi thầy Brown vào lớp, Lusena đã khôi phục thái độ bình thường, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghe thầy Brown giảng bài.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Edward liền thích cảm giác ngồi im lặng một bên nhìn dáng vẻ học bài của Lusena, hắn cảm thấy Lusena như vậy thật đáng yêu. Khi giảng đến một ít sự kiện lịch sử, không đợi Lusena đặt câu hỏi, Edward sẽ tự giảng giải lại cho cô.
Khi lớp đã trôi qua một nửa, các học sinh đều đã trở lại. Thầy Brown bình tĩnh để bọn họ vào phòng, bất quá, khi mọi người đều ngồi xuống, thầy Brown tàn khốc nói:“Những học sinh mới vào, ngày mai giao cho ta một bài viết về bộ máy hoạt động của nước Mĩ, dài ba trang. Đừng nghĩ sẽ trốn được, ta đã nhớ kỹ tên các ngươi.”
“Úc, không!” Trong phòng học một mảnh khóc thét vang lên.
Thầy Brown không nhìn bọn họ oán giận, tiếp tục giảng bài.
Tan học, các học sinh đều nghị luận chuyện Edward cứu Bella. Mọi người càng thêm cho rằng Edward chân đứng hai thuyền, một bên xả thân cứu Bella, một bên lại cùng Lusena dính một chỗ.
Chuyện này, Edward cùng Lusena đều nghe thấy, nhưng hai người đều hiểu, ra mặt làm sáng tỏ ngược lại lại đưa tới càng nhiều phỏng đoán, bởi vậy, hai người đều không có phản ứng gì với lời mọi người nói.
Lúc ăn cơm trưa, Mike bỗng nhiên mở miệng:“Lusena, ngươi cùng Edward có phải hay không đã xác định quan hệ?”
Lusena xấu hổ, gật gật đầu.
“Ha ha, ta đã nói rồi!” Mike có vẻ thật cao hứng, nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Lusena, vì thế nói thêm,“Ta hôm nay cảm giác không khí xung quanh các ngươi không giống ngày thường.”
Rõ ràng như vậy sao? Lusena âm thầm tự hỏi.
“Kia Bella vậy làm sao bây giờ?” Jessica tuôn ra một câu như vậy. Vừa nói xong, Mike cùng Angela liền lấy ánh mắt khác thường nhìn cô bạn, mà cô còn không hề phát giác.
“Quan hệ gì tới Bella sao?” Lusena hy vọng mọi người có thể không đem chuyện Bella cùng Edward gộp chung một chỗ, bởi vậy quyết định đem sự tình nói ra, hơn nữa cô không nghĩ mất đi ba người bạn này.
“Ách,” Jessica chợt hiểu ra, ngượng ngùng nói,“Thực xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy Bella có chút thích Edward, lúc trước ngươi cùng Edward còn không có cùng một chỗ, ta vừa rồi không kịp phản ứng lại mới nói như vậy, không có ý gì, Lusena, ngươi hội tha thứ cho ta đi?”
Lusena cười cười:“Đương nhiên, chỉ cần các ngươi về sau không hề nói lại chuyện này thì tốt rồi.”
“Ta cam đoan!” Jessica giơ lên tay phải kiên định nói. Mặt khác hai người kia cũng cam đoan.
Im lặng vài giây, bốn người đồng thời cười.
Suốt một ngày, Bella đều không có xuất hiện ở trường học.
Buổi tối, Carlisle nghiêm túc hỏi Edward về chuyện cứu người lúc sáng:“Edward, con lúc ấy thật đứng bên cạnh Bella sao?”
“Không, con cùng Lusena đứng trên hành lang phòng học. Làm sao vậy?” Edward nghi hoặc nói.
“Con như thế nào có thể trước mặt mọi người bại lộ năng lực chính mình?” Carlisle kinh ngạc nhìn Edward.
“Carlisle, chúng ta quan sát qua, không ai phát hiện hành động bất thường của Edward. Bất quá, Edward thật là xúc động.” Emmett thu liễm thái độ vui đùa như ngày thường.
Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt không đồng ý nhìn Edward.
“Ta tin tưởng Edward làm như vậy là có lý do.” Lusena nắm chặt tay Edward, kiên định nhìn mọi người.
“ Đúng vậy, Edward, nói cho chúng ta biết, lý do là gì?” Esme ôn nhu mở miệng.
“Là vì máu của Bella.”
Edward nói tới đây, mọi người đều hiểu được, bọn họ thầm nghĩ nếu từ phía xa mà xuất hiện trong nháy mắt sẽ khiến người khác hoài nghi, hoàn toàn không có chú ý tới hậu quả khi Bella bị thương.
“Nếu là như thế, như vậy chúng ta cũng không lo lắng, lúc Bella ở bệnh viện đã im lặng không nhắc tới con, ta nghĩ, cô bé sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào.”
Nghe được lời Carlisle nói, tâm trạng lo lắng của mọi người đều buông xuống.
Sáng ngày hôm sau, Edward cùng Lusena ở bãi đỗ xe đụng phải Bella, chính xác, là Bella cố ý đợi Edward.
“Tiên sinh Cullen, ta muốn nói chuyện với ngươi, có thể chứ?”
“Ta nghĩ, chúng ta không có gì để nói.” Edward không muốn cùng Bella tiếp xúc nhiều, lạnh nhạt nói. Nói xong, Edward nắm tay Lusena, muốn bỏ Bella qua một bên tiếp tục đi.
“Ta nhìn thấy, ngươi lúc ấy cùng Lusena đứng trên hành lang phòng học, căn bản không có khả năng nhanh như vậy chạy tới cứu ta.” Bella nói với âm thanh chỉ để ba người nghe được.
Edward dừng lại cước bộ, bình tĩnh nói:“Chúng ta không ở nơi đó.”
“Không! Ta nhớ rõ, các ngươi là ở chỗ này.” Bella kích động phản bác.
“Bella, chúng ta đứng bên cạnh ngươi, là ta đem ngươi cứu ra.” Edward xoay người, nhìn thẳng, đem ánh mắt có ý uy hiếp trừng Bella.
“Ta thực cảm kích ngươi đã cứu ta, nhưng ta muốn biết sự thật, điều này đối với ta mà nói rất quan trọng.” Bella lớn mật nhìn thẳng Edward.
Lusena lo lắng nhìn Edward, màu mắt hắn đã bắt đầu tối đi, không khỏi lạnh giọng đối Bella nói:“Tiểu thư Swan, ngươi đã cảm kích Edward, vậy đừng nên tiếp tục hỏi. Chuyện này liền qua đi.”
“Ta xác định ngươi căn bản không ở bên cạnh ta, Taylor cũng nói hắn không  thấy ngươi, hơn nữa, ta tinh tường nhìn thấy tay ngươi ở trên thân xe để lại vết sâu, mà tay ngươi lại không bị thương.” Bella không để ý đến Lusena khuyên bảo, cô phẫn nộ trừng mắt Edward, không ngừng cường điệu chuyện chính mình biết.
Edward không có nói tiếp, phòng bị nhìn Bella.
Lusena kinh ngạc khi thấy Bella ở lúc gặp nguy hiểm còn có thể quan sát  nhiều điểm đáng ngờ như vậy, nhưng cô phải đánh mất ý niệm trong đầu Bella, vì thế cô ôn hòa mở miệng:“Bella, ngươi biết thì có ích lợi gì đâu?”
“Ta nói với những người khác, Edward đã cứu ta, hắn trùng hợp ngay bên cạnh ta, ta không thích nói dối, bởi vậy ta hy vọng có thể có một lý do để ta làm như vậy.” Bella chờ mong nhìn về phía Lusena, cô tin tưởng, Lusena nhất định biết chút cái gì.
“Ta nghĩ, ngươi vì cái gì muốn nói dối, đây không phải câu ngươi hỏi chính mình sao? Cũng không có người yêu cầu ngươi làm như vậy, ngươi vì cái gì hội chủ động nói dối?” Lusena thấy Bella không có truy vấn Edward, mà là đem lực chú ý chuyển hướng chính mình, liền ôn hòa thay Bella phân tích.
“Ta vì cái gì lại chủ động nói dối?” Nghe xong Lusena nói, Bella mê hoặc, thì thào lặp lại.
“Chính là như vậy, đáp án trên người ngươi, nếu không còn việc gì khác, chúng ta đi trước?” Lusena lén lút nắm chặt tay Edward, cô biết chính mình thành công.
Bella ngơ ngác gật đầu, để hai người rời đi.
Tiết sinh học, do thầy Barner yêu cầu, Edward chỉ phải tiếp tục cùng Bella ngồi cùng bàn.(Linh~Ling: ta ghét ông thầy này.)
Tiết trước, Bella tựa hồ nghĩ thông suốt, không tiếp tục chất vấn Edward, vẻ mặt cô ôn hoà chào hỏi Edward, hơn nữa xin lỗi về hành động buổi sáng của mình.
Nếu Bella chủ động chào hỏi, Edward cũng không thể lạnh lùng nhìn cô, huống chi, Edward sợ Bella sẽ biết được sự thật, cũng đem mọi chuyện truyền ra, bởi vậy, hắn có chút thân thiện gật đầu.
Một tiết trôi qua, hai người bình an vô sự.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phát hiện thời điểm Bella xuất hiện sai lầm rồi…… Khả năng phía trước phải thêm mấy chương, thật đúng là thật có lỗi ~ hơn nữa chương trước và sau cũng phải thay đổi…… còn bỏ thêm chút nội dung ~
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.