Hành động phản bội của La gia khiến tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ hết sức phẫn nộ.
Trong mắt các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ, trước đó mọi người đã nói rõ sẽ cùng tiến cùng lùi, kết quả La gia ngươi lại đột nhiên lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, đây rõ ràng là phản bội, phản bội trắng trợn.
Mà cuối cùng La gia này còn ra tay tiêu diệt Cao gia. Chuyện này so với phương thức làm việc ẩn nhẫn trước đó của La gia quả thật là một trời một vực, khiến người ta không khỏi líu lưỡi.
Chẳng qua chuyện cũng đã rồi! Mọi người nên làm thế nào đây?
Nếu La gia đã lựa chọn hợp tác với Sở Hưu, vậy chứng tỏ trong đó chắc chắn có lợi.
Con người luôn có lúc mù quáng, lúc trước trên Phượng Minh Lâu không ai dám uống chén rượu của Sở Hưu. Nhưng nếu có người dẫn đầu uống chén rượu đó vào đoán chừng tình hình đã hoàn toàn khác biệt.
Mà trước mắt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường đã bị Sở Hưu tiêu diệt cũng cho đám người thấy thủ đoạn bá đạo ngoan độc của Sở Hưu. La gia đã lựa chọn hợp tác cùng Sở Hưu, những người khác giãy dụa còn nghĩa lý gì?
Đặc biệt là những môn phái nhỏ thế lực bản thân không mạnh càng trực tiếp lựa chọn liên thủ cùng Sở Hưu.
Ba ngày sau, trên Phượng Minh Lâu, vẫn những vị trí đó, vẫn là bữa tiệc kia.
Chỉ có điều lần này tất cả mọi người đều đã đến từ sớm chờ Sở Hưu.
Khác với lần trước, lần này trong bữa tiệc thiếu đi ba người, đám người cũng biết ba người này sẽ mãi mãi không xuất hiện lại tại đây.
Đợi tới gần sát trưa Sở Hưu mới mang người vào trong Phong Mãn Lâu, đám người trực tiếp đứng dậy thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến Sở đại nhân!”
Thấy cảnh này, Đỗ Quảng Trọng sau lưng Sở Hưu không khỏi thở dài. Đã bao lâu hắn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy?
Ngày xưa khi hắn còn trẻ tuổi, khi đó Quan Tư Vũ chỉ vừa khống chế Quan Trung Hình Đường, thủ đoạn quả quyết lăng lệ khiến toàn bộ những tông môn giang hồ trên đất Quan Trung nhìn mà phát khiếp. Khi đó thực lực Quan Trung Hình Đường không mạnh như hiện tại nhưng uy thế lại cường thịnh nhất.
Thời điểm đó tuần sát sứ mới thật sự là tuần sát sứ, một khi tuần sát sứ phát hiện ra có thế lực võ lâm nào vi phạm pháp luật kỷ cương Quan Trung, căn bản không cần thông báo, trực tiếp xuất thủ trừng trị, nghiêm trọng thì trực tiếp diệt môn.
Còn về sau mọi người dần dần lười biếng, những thế lực võ lâm Quan Trung sống trong thời bình cũng dần dần phát triển, địa vị song phương đã chuyển đổi thành bằng vai phải lứa.
Thậm chí đến đời tuần sát sứ Phương Chính Nguyên, mấy thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đã trắng trợn không để trong mắt.
Còn cảnh tượng trước mắt lại đại biểu cho đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ lại tìm lại được uy nghiêm. Tối thiểu trong một mẫu ba phần đất Kiến Châu Phủ này, Sở Hưu chính là bá chủ, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của y.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi.”
Để đám người nhập tọa, lần này Sở Hưu rót một chén rượu giơ lên nói: “Chư vị đã đến đây vậy chứng minh tất cả mọi người đồng ý với đề nghị trước đó của ta.
Có tiền mọi người cùng kiếm, chư vị đừng nghĩ hai thành lợi ích rất nhiều, nó sẽ mang tới nhiều chỗ tốt hơn cho chư vị, tuyệt đối nhiều hơn hai thành đó.
Ta vẫn nói câu đó, uống chén rượu này vào có tiền mọi người cùng nhau kiếm, ta sẽ không để chư vị thua thiệt đâu.”
Lần này theo Sở Hưu nâng chén mọi người ở đây cũng đều giơ chén rượu uống vào. Về phần rượu này thơm hay đắng chỉ có chính bọn họ biết. Có điều tư vị bị người ta cưỡng ép mời rượu chắc chắn không dễ chịu.
Hơn nữa mấu chốt nhất là rượu này bọn họ không uống không được.
Bọn họ đã chứng kiến hậu quả của việc rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Giờ Cao gia, Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường, người của ba nhà này ngay cả cơ hội uống rượu cũng không còn, cho nên bọn họ cứ làm kẻ thức thời mới là tuấn kiệt thì hơn. Dù sao La gia đã đi đầu đáp ứng, bọn họ kháng cự còn nghĩa lý gì?
Uống rượu xong Sở Hưu lấy một quyển sổ ra nói: “Trong đây là danh sách những chuyện làm ăn buôn bán ta nghiên cứu được ở Kiến Châu Phủ. Từ nay về sau mọi người tự phụ trách lũng đoạn việc làm ăn dưới tay mình, không nên duỗi tay cũng đừng duỗi, nếu để ta phát hiện có người giơ tay loạn vậy đừng trách ta không khách khí!”
Mọi người ở đây trong lòng chấn động, cùng gật nhẹ đầu.
Trước kia bọn họ có làm lung tung thế nào cũng không vấn đề, nhưng giờ đã đáp ứng với quy tắc của Sở Hưu, vậy phải làm theo quy củ của Sở Hưu.
Tới giờ bọn họ mới hiểu, bọn họ hợp tác với Sở Hưu không chỉ vẻn vẹn là hợp tác, đây rõ ràng là quan hệ thống trị và bị thống trị.
Quy tắc do Sở Hưu thiết lập, cũng do Sở Hưu giám sát chấp hành, như vậy đương nhiên bọn họ thấp hơn Sở Hưu một bậc.
Có điều chuyện đã tới nước này,mọi việc cũng đã đáp ứng rượu cũng đã uống, suy nghĩ linh tinh cũng chẳng có tác dụng gì. Mọi người đành gật đầu nhận mệnh.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Tiếp đó ta sẽ thuật lại những chuyện làm ăn buôn bán mà chư vị có thể lũng đoạn. Trong đó La gia phụ trách buôn bán dược liệu, là những thảo dược và linh dược chưa qua luyện chế.”
Võ giả thụ thương cần thuốc trị thương, tu luyện bình thường cũng cần các loại đan dược, còn luyện chế ra những thứ kỳ quái có tác dụng khác cũng cần có thảo dược và linh dược. Chính vì vậy đây là món làm ăn lớn kiếm lợi nhuận lớn nhất.
Có điều đám người cũng không đỏ mắt, dù sao La gia là kẻ đầu tiên quyết định gia nhập dưới trướng vị Sở đại nhân này, có đãi ngộ như vậy cũng rất bình thường.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Tiếp theo buôn bán đan dược loại chữa thương và trận pháp cũng thuộc về La gia.”
Nghe xong lời này ánh mắt mọi người nhìn về phía La gia lập tức trở nên bất đồng.
Chẳng trách La gia chọn làm kẻ đầu tiên đáp ứng Sở Hưu, hóa ra Sở Hưu hứa cho bọn họ phần của Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường.
Đam dược loại chữa thương mặc dù không bán tốt bằng đan dược loại tu luyện nhưng giá trị cũng cao hơn đan dược loại tu luyện bình thường, lợi nhuận cũng lớn hơn nhiều.
Trận pháp cũng vậy, mặc dù ít người bán, kẻ mua cũng ít, nhưng lợi nhuận lại lớn.
“Còn có cơ quan ám khí loại âm thanh cũng do La gia quản lý.”
Nghe đến đây mọi người đã hiểu, làm ăn về cơ quan ám khí hẳn thuộc về Cao gia, do La gia diệt Cao gia coi như xả giận giúp Sở Hưu, lấy lòng y, cho nên chuyện làm ăn vốn của Cao gia cũng rơi vào tay La gia.
Vốn là mỗi người phân công quản lý một chuyện làm ăn buôn bán, kết quả giờ mình La gia đã cầm một loại lớn ba loại nhỏ, đãi ngộ đó đủ khiến người của La gia cười như nở hoa, những kẻ khác không khỏi ước ao ghen tị.
Đặc biệt là hai nhà khác có võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh là Tị Thủy Kiếm Phái cùng Hướng gia, bọn họ lúc này cũng có chút hối hận, sớm biết đằng nào cũng phải gia nhập dưới trướng Sở Hưu, chẳng thà bọn họ đi đầu còn kiếm thêm nhiều chỗ tốt.
La gia chiếm cứ tiên cơ, bọn họ có hâm mộ cũng chẳng được.
Lúc này Sở Hưu lại tuyên bố phần làm ăn mà Tị Thủy Kiếm Phái cùng Hướng gia quản lý. Một là đan dược loại tu luyện, hai là binh khí, cả hai đều là loại lợi nhuận rất nhiều, người của hai phái này cũng khá hài lòng.
Khi quy định những điều này Sở Hưu vẫn rất công bằng, hoàn toàn dựa theo thực lực.
Thực lực của ngươi mạnh ta sẽ cho ngươi chuyện làm ăn lớn, nếu không ngươi cứ tập trung đi làm mấy vụ nhỏ lẻ đi, có cho làm ăn lớn ngươi cũng chẳng bảo vệ được.
Khi Sở Hưu đọc đến cuối cơ bản đều là những chuyện làm ăn không quá quan trọng, lúc này gia chủ một gia tộc nhỏ có vẻ hơi bất mãn, hắn đứng lên nói: “Sở đại nhân, Tôn gia ta…”
Hắn chưa nói dứt lời đã thấy ánh mắt Sở Hưu nhìn sang mang theo chút âm trầm nói: “Sao? Tôn gia có ý kiến gì với bố trí của ta?”
Nhìn thoáng qua những người xung quanh vẫn im lặng, gia chủ Tôn gia đành nuốt nước miếng một cái, lúng túng cười hai tiếng rồi ngồi xuống trở lại: “Không… không có ý kiến.”
Những đại phái khác đều không phản bác an bài của Sở Hưu, một tiểu gia tộc như hắn nếu dám nói nhiều Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường chính là bài học thất bại ngay trước mắt.
Thấy cảnh này đám người La gia cũng thở dài một hơi, từ nay trong Kiến Châu Phủ uy thế Sở Hưu đã lên cao tới mức không ai cản nổi. Chỉ cần y còn là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ một ngày, Kiến Châu Phủ phải tôn hắn làm chủ!
Cầm chén rượu lên, Sở Hưu giơ mời đám người: “Chén rượu này ta kính chúc các vị tài nguyên thu vào dồi dào.”
“Đa tạ đại nhân!”
Mọi người cùng nâng chén theo.
Sau khi đám người nhận được kế hoạch, toàn bộ Kiến Châu Phủ đều vận động. Đương nhiên những chuyện đó chẳng liên quan gì tới Sở Hưu, y chỉ phụ trách phái người lấy tiền là được.
Các thế lực võ lâm lớn dựa theo lời Sở Hưu, mỗi nhà lũng đoạn một loại làm ăn buôn bán. Người nhận ra điểm bất đồng trước tiên chính là khách thương.
Ban đầu bị ép giá bán, đám khách thương còn không cam chịu, nhưng kết quả họ đi suốt mấy thành nhỏ vẫn vậy. Trừ thế lực được Sở Hưu chỉ định không ai dám mua đồ của họ.
Cứ như vậy đám người này hoặc tới châu phủ khác hoặc chỉ bán cho thế lực trước đó ở Kiến Châu Phủ.
Nhưng vấn đề là những thứ hàng cấm họ mang theo vô cùng nguy hiểm, không nhanh nhanh trao tay bị Quan Trung Hình Đường bắt được sẽ là phiền toái lớn.
Đặc biệt là giờ Sở Hưu thông đồng cũng những thế lực võ lâm làm bậy, thường xuyên phái các bộ đầu giang hồ tra xét buôn lậu, mặc dù không thật sự động thủ nhưng cũng dọa cho đám khách thương vội vội vàng vàng bán giá thấp cho xong.
Còn khách thương chọn mua hàng cũng vậy, thứ bọn họ muốn mua chỉ có một nhà ở Kiến Châu Phủ chịu bán, giá tiền ngay đó, không muốn mua mời sang châu phủ khác.
Ban đầu khách thương qua lại còn có đôi chút bất mãn với hành vi này, có điều sau này lại phát hiện làm như vậy thật ra rất thuận tiện.
Bán đồ chỉ cần tới Kiến Châu Phủ, tìm đúng thế lực, đưa đồ tới chỗ hắn là được. Căn bản không có bộ đầu giang hồ đến điều tra, bớt việc thêm tiện, so với việc qua từng nhà thương lượng giá cả giảm bớt được không ít thời gian.
Còn khách thương chọn mua đồ cũng vậy, qua nhiều lần bọn họ cũng biết nên tới nhà ai mua bán thứ gì, đến lúc đó cứ tới đúng nơi, thuận tiện đỡ tốn thời gian công sức.