Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 23: Cứng Rắn




Khi Sở Hưu trở lại Sở gia, toàn bộ Sở gia đã cực kỳ hỗn loạn.
Sở Thương nằm trên cáng cứu thương kêu la thảm thiết, tam phu nhân gục đầu vào người Sở Thương khóc lóc không ngừng.
Lão đại Sở Khai cùng đại phu nhân cười trên nỗi đau kẻ khác, lão tam cùng nhị phu nhân lại vờ vịt an ủi, có điều diễn xuất quả thật hơi vụng, ngay cả Sở Hưu cũng không nhìn nổi.
Sở Tông Quang ngồi trên ghế chủ, thầm sắc âm trầm, cơn phẫn nộ như núi lửa lúc nào cũng có thể bộc phát.
Về phần những trưởng lão khác của Sở gia, bọn họ trước nay vốn chẳng quản việc ngoài, đặc biệt là việc còn liên quan tới con trai ruột của gia chủ, bọn họ càng không tiện mở lời.
Người quản sự thương đội trước đó là Lưu Hữu Thành quỳ gối ở chính giữa, run run rẩy rẩy thuật lại chuyện đã xảy ra, càng nói sắc mặt Sở Tông Quang càng âm trầm.
Lúc này một đại phu cũng bước tới, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: “Sở gia chủ, tứ chi quý công tử đều đã vỡ vụn, nếu kịp thời cứu chữa còn có thể đi lại được, nhưng giờ đã vài ngày, đã hoàn toàn phế bỏ, chỉ sợ đời này chỉ có thể nằm trên giường.”
Nghe xong lời này, tam phu nhân càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Chứng kiến cảnh tượng bát nháo trước mặt, Sở Hưu không nói một lời, trực tiếp ngồi xuống cầm một chén trà lên chậm rãi uống vào.
Thấy bộ dáng nhàn nhã này của Sở Hưu, lão tam Sở Sinh đột nhiên lên tiếng: “Nhị ca, tứ đệ đã bị thương tới vậy rồi, sao huynh còn tâm tư ngồi uống trà? Chẳng lẽ tứ đệ bị phế, huynh cao hứng lắm à?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chuyển sang phía Sở Hưu, ngay cả cái nhìn của Sở Tông Quang về phía Sở Hưu cũng có chút bất thiện.
Giờ hắn đang rất tức giận, nếu Sở Hưu nói sai một câu rất có thể sẽ thành đối tượng phát tiết lửa giận của hắn.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, buông chén trà xuống, lạnh giọng nói: “Ta cao hứng? Giờ ta chỉ thiếu chút nữa là khóc thành tiếng đây!
Tứ đệ bị phế như vậy, chẳng lẽ ta khóc hai tiếng như ngươi lại cứu được tứ đệ?
Trước khi đi ta đã nói với tứ đệ, bảo đệ ấy cẩn thận trong mọi việc, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Tứ đệ trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, đám quản sự thủ hạ cũng chẳng biết đường khuyên can, nếu không phải bọn chúng đã chết, giờ ta đã giết chúng thêm lần nữa rồi!”
Sở Hưu bước tới, thi lễ với Sở Tông Quang rồi trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, giờ không phải lúc khóc lóc, chuyện này một khi xử lý không tốt, vậy chẳng riêng gì tứ đệ khóc lóc ở đó, cả Sở gia chúng ta cũng phải khóc theo!
Đám giặc cướp kia đánh tứ đệ tàn phế, cướp hàng hóa của Sở gia ta, hai bên đã kết thù, nhưng tiếp đó chúng ta có đánh hay không?
Nếu định đánh, vậy chúng ta phải điều tra vị trí sơn trại đối phương, lực lượng đối phương, dẫu sao thủ lĩnh lũ cướp cũng có thực lực dễ dàng chém chết Lâm Khiêm.
Nhưng nếu không đánh, lần sau đội buôn Sở gia chúng ta tiến vào Thương Mang Sơn liệu có bị cướp hay không? Chuyện này ai đúng ai sai con cũng chẳng muốn nhiều lời, dù sao chuyện này nếu không chấm dứt, Sở gia chúng ta cũng đừng mong đi qua Thương Mang Sơn, trực tiếp đi vòng qua đường lớn là được. Giờ tất cả đều cần phụ thân đại nhân ngài định đoạt!”
Sở Hưu lớn tiếng nói, khí thế cực kỳ trầm ổn, khiến mọi người đều bị trấn trụ.
Những lời vừa rồi thốt lên khiến mọi người đều biến sắc, ngay cả Sở Sinh cũng không giả vờ khóc lóc nổi nữa.
Chuyện này rõ ràng là đại sự của Sở gia, nếu đánh, vậy Sở gia hiện tại có năng lực đó sao?
Con trai mình ưa thích nhất bị phế bỏ, đương nhiên Sở Tông Quang rất tức giận, thế nhưng mạng vẫn còn đó, hắn còn chưa tới mức nổi điên.
Hai mươi năm gần đây hắn không xử lý tỉ mỉ công việc tại Sở gia. Trừ hắn ra, võ giả Sở gia thật sự có thể chiến đấu rất ít, so với đám giặc cướp lên tới mấy trăm thậm chí hơn ngàn, vốn không có ưu thế gì.
Quan trọng nhất là thủ lĩnh lũ cướp kia.
Với nhãn lực của đám người Lưu Hữu Thành căn bản không nhìn ra tên cướp giết Lâm Khiêm rốt cuộc là Ngưng Huyết cảnh hay là Tiên Thiên cảnh. Có điều theo kết quả trận chiến hắn miêu tả có thể thấy đối phương rất có thể là Tiên Thiên cảnh, thực lực đó có thể coi là nghiền ép rồi.
Nên giờ nếu chọn đánh, hắn cũng không nắm chắc.
Đám người Sở Khai Sở Sinh cùng những trưởng lão Sở gia khác cũng nghĩ như vậy.
Sở gia không phải Sở gia của một mình Sở Tông Quang, còn là Sở gia của bọn họ.
Chỉ vì báo thù cho Sở Thương mà khiến toàn bộ Sở gia phải tới liều mạng với đám giặc cướp kia, đây rõ ràng không phải việc bọn họ muốn thấy.
Sở Hưu lui sang một bên, ánh mắt lộ vẻ trêu đùa.
Với cái tính khí này của Sở gia, có thể kiên trì tới giờ đã rất không dễ rồi, ai nấy chỉ lo lợi ích của mình, vốn không người nào suy nghĩ tới chỉnh thể Sở gia, thậm chí tới giờ Sở Hưu vẫn luôn có cảm giác ngay cả vị phụ thân của mình cũng như vậy, chỉ suy nghĩ tới lợi ích bản thân chứ chẳng hề để ý tới Sở gia.
Sở Khai ho khan một tiếng rồi nói: “Phụ thân đại nhân, chuyện này nên bàn kỹ lại thì hơn. Lũ cướp kia chiếm cứ Thương Mang Sơn đã nhiều năm như vậy nhưng cả quan binh cũng chẳng có cách nào, thậm chí ngay cả Thẩm gia thực lực mạnh nhất trong chúng ta cũng phải ngầm thừa nhận sự tồn tại của họ. Giờ chúng ta động thủ quả thật thiếu khôn ngoan.”
Sở Sinh cũng đứng bên cạnh nói: “Đại ca nói đúng lắm, chuyện này chúng ta phải thật cẩn thận. Huống hồ mọi chuyện cũng do tứ đệ quá lỗ mãng, đám giặc cướp kia có tham hơn nữa cũng chỉ thêm có hai trăm lượng bạc mà thôi, cứ cho chúng là được, đâu cần tạo thành phiền toái lớn như bây giờ, còn hại một cao thủ Ngưng Huyết cảnh của Sở gia ta mất mạng.”
Sau khi hai người nói xong, những trưởng lão khác của Sở gia cũng lần lượt lên tiếng, thuyết phục Sở Tông Quang tỉnh táo hơn.
Mặc dù tuổi tác họ đã cao, không sống được mấy năm nữa, nhưng một số con cháu của họ đều đã là quản sự của Sở gia.
Đám công tử Sở gia tranh quyền đoạt lợi ra sao bọn họ bất kể, có điều một khi dính líu tới lợi ích của toàn bộ Sở gia, bọn họ lại không thể không quản.
Lúc này tam phu nhân đang nằm khóc trên người Sở Thương chứng kiến biến hóa này của đám người, không khỏi gào khóc nói: “Lão gia, ngài phải ra mặt cho Thương Nhi chứ!”
Sở Tông Quang cau mày nói: “Im miệng! Ngươi tưởng ta không muốn báo thù cho Thương Nhi hay sao? Nhưng vì một Thương Nhi, ta làm sao đánh cược toàn bộ Sở gia được?
Còn cả Thương Nhi cũng thế, trước khi đi ta đã dặn đi dặn lại bảo nó phải cẩn thận một chút, kết quả nó vẫn lỗ mãng gây phiền toái lớn như vậy!”
Bị Sở Tông Quang quát như vậy, tam phu nhân không dám nói gì tiếp.
Sở Thương đã bị phế, sau này cô nàng cũng chẳng còn hy vọng gì ở Sở gia, nếu lại đắc tội cả Sở Tông Quang, rất có thể sẽ bị đuổi thẳng cổ ra khỏi Sở gia.
Lúc này một trưởng lão Sở gia ho khan một tiếng rồi nói: “Gia chủ, lúc này Sở gia chúng ta mà báo thù Thương Mang Sơn là rất thiếu khôn ngoan.
Có điều người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chỉ cần đội buôn Sở gia chúng ta còn muốn qua lại Thương Mang Sơn, vậy chuyện này nhất định phải có kết quả. Nếu không đội buôn này lại bị cướp lần nữa, Sở gia ta cũng không chịu nổi.”
Người vừa lên tiếng chính là đại thúc tổ của Sở Hưu, cũng là một trong những trưởng lão nhiều tuổi nhất, đã hơn tám mươi tuổi. Bình thường lão không quản mọi việc, chỉ có điều chuyện lần này liên lụy quá lớn, lão ta sợ Sở Tông Quang quá mức xúc động, mới lên tiếng khuyên can.
Sở Tông Quang cũng nhân cơ hội hạ giọng gật đầu nói: “Đại bá nói đúng lắm, tạm tha cho đám giặc cướp đó, tìm cơ hội sau này giải quyết một lượt. Có điều lần sau đội buôn lên đường nên do ai dẫn dắt đây?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đám giặc cướp kia chẳng hề do dự phế bỏ Sở Thương, chứng tỏ chúng chẳng đặt Sở gia trong mắt, còn ai dám đi? Không sợ bị đám giặc cướp kia một đao chém chết à?
Lúc này đại thúc tổ lại nhìn sang phía Sở Hưu, gương mặt mỉm cười hòa ái: “Sở Hưu à, trong số các huynh đệ, ngươi là người can đảm cẩn trọng nhất, năng lực cũng tốt nhất. Chuyện đi buôn lần trước ngươi làm không tệ, không khiến Sở gia ta mất mặt, còn khiến thương đội gia tăng lợi ích, chẳng bằng lần này ngươi tiếp tục dẫn đắt đội buôn đi.”
Đám người Sở Khai đều lộ vẻ phức tạp.
Muốn xem ai có năng lực rất đơn giản, gia tộc xảy ra chuyện, mọi người tìm ai đầu tiên chứng tỏ người có có trọng lượng nhất trong lòng mọi người.
Giờ đại thúc tổ mở miệng hiển nhiên cho rằng năng lực Sở Hưu xuất sắc nhất trong số bọn họ. ngôn tình hoàn
Đương nhiên, cái danh này họ cũng chẳng buồn đi đoạt, chuyện nguy hiểm như vậy chẳng thà không làm còn hơn.
Sở Hưu không đáp ứng, chỉ có điều trong lòng cười lạnh không thôi.
Lão già này ý kiến hay nhỉ, lúc có nhiệm vụ nguy hiểm lại tới mình thành người trẻ tuổi tuấn kiệt trong Sở gia rồi? Sở Hưu vẫn nhớ lúc trước khi gia tộc nghị sự, đám trưởng lão này còn chẳng buồn nhìn thẳng vào y tới một lần.
Sở Tông Quang cũng ho khan một tiếng: “Sở Hưu, nếu đại bá đã nói vậy thì ngươi dẫn đội đi.”
Sở Hưu vẫn không đáp ứng, y chỉ đứng dậy trầm giọng nói: “Xin hỏi phụ thân đại nhân, Sở gia chúng ta còn có quy củ hay không?”
Sở Tông Quang cau mày: “Cái này việc gì phải hỏi? Đương nhiên là có rồi.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đã có quy củ, vậy không thể làm việc như vậy được!
Đội buôn là do con xử lý, lợi nhuận cũng tăng gấp đôi trong tay con. Phụ thân đại nhân nói muốn rèn luyện tứ đệ, được, con cũng không nói hai lời giao đội buôn cho tứ đệ.
Kết quả ra sao? Sở Thương nó làm hỏng việc, lại bắt con tới chùi đít? Trách nhiệm này rốt cuộc của ai? Còn đội buôn này rốt cuộc thuộc về ai?
Nếu mọi việc cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, phụ thân đại nhân, hài nhi không phục!”
Câu nói cuối cùng của Sở Hưu khiến tất cả mọi người ngây ngẩn.
Mấy năm nay mặc dù Sở Tông Quang không quản mọi việc trong Sở gia nhưng uy tín trong nội bộ Sở gia vẫn không hề xuống dốc, dẫu sao thực lực hắn vẫn đặt ngay đó.
Có thể nói nhiều năm như vậy rồi, Sở Hưu là người đầu tiên dám chống lại mệnh lệnh của Sở Tông Quang, hơn nữa y còn là con trai ruột của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.