Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 313: Toàn Dân Công Địch




Tính cách Sở Hưu vốn là một lời không hợp lập tức xuất thủ, có thể nói hỉ nộ vô thường, nhưng người không quen biết chắc chắc chắn đều không hiểu rõ.
Đao kiếm không mắt, quyền cước vô tâm.
Thật ra phần lớn người trong giang hồ đều chọn động khẩu trước, nếu động thủ, mâu thuẫn biến thành xung đột, xung đột biến thành tử chiến, đến lúc đó lại khó mà kết thúc.
Cho nên lúc này Sở Hưu xuất thủ đột ngột như vậy khiến mọi người đều không kịp phản ứng.
Phương Duy Minh dù sao cũng là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn là người phản ứng lại đầu tiên. Trường kiếm trong tay vung lên, kiếm cương màu trắng bạc sắc bén lấp lánh bùng lên, có điều không đợi kiếm thế của hắn thi triển, nghênh đón hắn là một vòng đao cương kèm theo ma khí vô biên vô hạn.
Một tiếng nổ cương khí vang lên, kiếm thế của Phí Mặc lập tức bị đánh tan, thân hình không nhịn được lui lại phía sau.
Những võ giả xung quanh thấy vậy vẻ mặt kinh hãi, ai nấy bỏ chạy tứ tán, không một ai xuất thủ.
Thấy cảnh này, Phương Duy Minh không nhịn được thầm chửi đổng lên, đám người này đúng là không dựa vào ai được.
Có điều lúc này hắn cũng chẳng kịp mắng, bởi Thiên Ma Vũ trên tay Sở Hưu đã tỏa ra một luồng ma khí kinh thiên, trong đó còn kèm theo ánh sáng đỏ máu dữ tợn.
A Tỳ Địa Ngục, Địa Ngục Môn Khai!
A Tỳ Đạo Tam Đao liên tiếp chém ra, đao thứ nhất phá tan kiếm thế của Phương Duy Minh, đao thứ hai trực tiếp đánh nát trường kiếm trong tay Phương Duy Minh.
Đến khi đao thứ ba rơi xuống, Phương Duy Minh đã kinh hãi tới cực điểm, hai tay niết thành ấn quyết, cương khí ngưng tụ trong tay, khí huyết cùng cương khí xen lẫn hóa thành kiếm chỉ định ngăn cản đao thế của Sở Hưu, nhưng lại trực tiếp bị đao cuối cùng cũng là A Tỳ Đạo Tam Đao này phá tan!
Yếu! Quá yếu!
Phương Duy Minh này có thể nói là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên yếu nhất mà Sở Hưu từng gặp, thậm chí võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh như Thẩm Bạch hay Đồng Khai Thái đều mạnh hơn hắn mấy lần.
Dù sao hắn cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên, kết quả lại không ngăn nổi mấy đao liên tiếp của y, đúng là vô cùng kém cỏi.
Có điều ngay khi Phương Duy Minh sắp bị Sở Hưu chém chết, Sở Hưu lại đột nhiên thu đao, tay niết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, trực tiếp xuất chưởng đánh lên đan điền Phương Duy Minh, khiến hắn hộc máu, sau đó nắm lấy cổ Phương Duy Minh, lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi đòi công đạo ư? Giờ ta cho ngươi đấy, đủ chưa?”
Những người khác xung quanh thấy Phương Duy Minh bị Sở Hưu xách như xách gà, không ai dám động thủ.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, thực lực của Sở Hưu quả thực danh bất hư truyền.
Phương Duy Minh đặt trên toàn bộ Đông Tề không tính là gì, nhưng tại một mẫu ba phần đất Nghiêm Châu Phủ lại là cao thủ. Thế nhưng dưới tay Sở Hưu, hắn thậm chí không chống được mấy chiêu đã bị đánh thành bộ dáng này, thậm chí nếu không phải cuối cùng Sở Hưu thu đao, sợ là hắn đã bị giết chết.
Phương Duy Minh khóe miệng giật giật, hắn cũng muốn bỏ lại một câu cứng rắn đe dọa, có điều giờ đang bị Sở Hưu xách trong tay, chỉ cần Sở Hưu xiết nhẹ cũng có thể bóp nát cổ hắn, khiến cho Phương Duy Minh không dám nói cứng một câu.
Ánh mắt Sở Hưu đầy chế nhạo nói: “Với cái đức hạnh đó của ngươi mà đòi tới nói công đạo với ta? Đúng là nực cười!
Ta chính là tuần sát sứ Quan Tây dưới trướng Quan Trung Hình Đường, ngươi muốn giết ta, dựa vào cái gì? Giờ ta đứng yên đây cho ngươi giết đấy, ngươi dám không?”
Phương Duy Minh nghe vậy mồ hôi lạnh đổ ra liên tục. Thật ra hắn tới đây lần này phân nửa là do người ta khích tướng, sau khi Sở Hưu vào khách sạn tới giờ mới qua bao lâu? Phương Duy Minh chưa từng nghĩ xa tới vậy.
Mãi tới lúc Sở Hưu nói ra, hắn mới biết rốt cuộc chuyện mình làm ngu ngốc tới mức nào.
Trước khi đi thậm chí hắn chưa từng nghĩ rốt cuộc mình định giết Sở Hưu hay định khiến y mất mặt.
Đúng như Sở Hưu đã nói, Phương gia hắn chỉ là một gia tộc sa cơ thất thế mà thôi, vinh quanh tổ tiên đã không còn. Nếu hắn giết Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường sẽ trả thù, mà hắn chắc chắn không đỡ nổi.
Sở Hưu lạnh lùng nói tiếp: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi tới gây sự với ta?”
Sở Hưu lưu lại mạng cho Phương Duy Minh không phải vì y đột nhiên nhân từ nương tay, Sở Hưu chỉ cảm thấy chuyện này có vẻ không đúng mà thôi.
Theo lý mà nói, Giang Đông Ngũ Hiệp đáng lẽ không có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Giết bọn họ bị toàn bộ võ giả Đông Tề căm thù,thậm chí tới mức chủ động tới gây sự với y. Rốt cuộc mình giết Giang Đông Ngũ Hiệp hay là Đông Tề Ngũ Hiệp?”
Cho dù trong cốt truyện gốc, thực lực bọn Trình Bất Húy mạnh hơn hiện tại, sức ảnh hưởng của họ cũng chẳng lớn đến vậy.
Cho nên y càng thêm nghi hoặc, sợ là có người âm thầm gây chuyện, muốn mượn đề tài này để gây khó dễ cho y.
Phương Duy Minh thấp giọng nói: “Không ai sai khiến ta, chỉ là vì ngươi giết Giang Đông Ngũ Hiệp, còn lớn lối cuồng ngạo tại Đông Tề, khiêu khích tôn nghiêm võ giả Đông Tề ta, cho nên không ít võ giả Đông Tề đang rất ngứa mắt với ngươi.
Ta có giao tình với Đổng Tương Nghi, lần này ngươi tới Nghiêm Châu Phủ, những người khác bèn tới báo cho ta. Ta không thể không xuất thủ, nếu không sẽ bị người ta nói là nhát gan sợ phiền phức.”
Sở Hưu nhướn mày, nếu vậy xem ra tên Phương Duy Minh này chỉ là một kẻ nông nổi dễ nóng giận, một tên ngu ngốc không có đầu óc mà thôi.
Ban đầu hắn tuyên bố với mọi người mình có quan hệ với Giang Đông Ngũ Hiệp, giờ thì hay rồi, đâm lao phải theo lao.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì, y hỏi: “Ta giết Giang Đông Ngũ Hiệp là có nguyên nhân, cùng lắm là giang hồ báo thù bình thường. Ta khiêu khích tôn nghiêm võ giả Đông Tề lúc nào?”
Sở Hưu không phải kẻ ngu, sẽ không làm chuyện cuồng ngạo như vậy.
Phương Duy Minh ngẩn người nói: “Ta cũng không biết, có điều không biết từ hôm nào đã có người nói ngươi giết Giang Đông Ngũ Hiệp chính là khiêu khích võ giả Đông Tề chúng ta, coi Đông Tề chúng ta không ra gì.”
Nghe xong lời này, Sở Hưu đã có thể xác định, chắc chắn có kẻ âm thầm gây chuyện!
“Cút đi!”
Sở Hưu giơ tay vứt Phương Duy Minh sang một bên, một tên ngu ngốc không có đầu óc, có giết hay không cũng được.
Phương Duy Minh cũng dứt khoát xoay người bỏ trốn, ba đao vừa rồi của Sở Hưu đã khiến hắn sợ vỡ mật, thậm chí không dám buông lời đe dọa, xám xịt chạy về dưỡng thương.
Không còn tâm trạng ăn uống, Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi.
Y đắc tội với không ít người tại Đông Tề, rốt cuộc là ai âm thầm gây chuyện, trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng không đoán ra nổi.
Mình làm hỏng chuyện của vị Thái tử kia, mà còn không chỉ một lần, cho nên có khả năng là Thái tử.
Mình còn dọa dẫm đòi Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền từ Nhị hoàng tử, đoán chừng Nhị hoàng tử cũng chẳng có ấn tượng tốt.
Còn Tàng Kiếm Sơn Trang cũng vậy, mình không để ý tới lời ngăn cản của Trình Đình Phong, phế bỏ Thẩm Bạch. Có lẽ Thẩm Bạch cũng rất tức giận vì hành động đó.
Đây cũng là điểm xấu của chuyện đắc tội với quá nhiều người. Đến lúc xảy ra chuyện không ngờ lại không đoán nổi rốt cuộc là ai muốn đối phó với mình.
Kế hoạch của người này thật ra rất đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Đẩy năm người Giang Đông Ngũ Hiệp lên tới cấp độ toàn bộ Đông Tề, đơn giản là châm ngòi cảm xúc của võ giả Đông Tề mà thôi, mặc dù chín thành chín võ giả Đông Tề sẽ không mắc bẫy.
Trên giang hồ phần lớn võ giả đều rất lý trí, Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp cũng là khiêu khích võ giả Đông Tề? Những năm gần đây thiếu gì võ giả Đông Tề chết trong tay người ngoài, sao không ai nói gì?
Đơn giản là thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp quá tốt, tiếng xấu của Sở Hưu quá dữ, lại thêm có người châm ngòi. Người sáng suốt vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, sẽ không xen vào.
Nhưng trên giang hồ tuy nhiều người lý trí nhưng vẫn có không ít kẻ ngu ngốc. Trong một trăm người, chỉ cần có một kẻ ngu ngốc đứng ra gây sự với Sở Hưu, vậy sẽ có người kẻ thứ hai, thậm chí thứ ba.
Tên Phương Duy Minh này chính là loại ngu ngốc như vậy, có thể thấy tiếp đó Sở Hưu sẽ gặp càng nhiều kẻ ngu như vậy.
Sau khi Sở Hưu rời khỏi Nghiêm Châu Phủ, y cũng cảm thấy có người đang đi theo phía sau mình.
Sở Hưu nhướn mày, vừa rồi mình đã đánh bị thương nặng Phương Duy Minh, thế nhưng vẫn có kẻ không biết điều định ra tay với mình?
Ngay lúc Sở Hưu quay người chuẩn bị bắt kẻ đó lại, người kia lại chủ động hiện thân, chính là một người trung niên Ngoại Cương cảnh. Hắn chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ là hạ nhân Mạc Ngũ của Tam công tử, xin ra mắt Sở công tử!”
Sở Hưu nghi hoặc: “Ngươi là người của Mạc Thiên Lâm?”
Mạc Thiên Lâm xếp hạng thứ ba trong giới trẻ Mạc gia, cho nên cũng có người gọi hắn là Tam công tử.”
Người trung niên gật đầu nói: “Đúng là Tam công tử bảo ta tới. Tam công tử bảo ta chuyển lời cho ngài. Có người âm thầm châm ngòi sinh sự, định gây bất lợi cho ngài.
Hơn nữa kế hoạch của bọn họ rất chu đáo, nếu ngài tiếp tục đi tới, phía trước có lẽ sẽ có người ra tay với ngài. Tam công tử đề nghị ngài ẩn tàng hành tung, làm việc cẩn thận, hoặc thay đổi phương hướng tới Đại Lương Thành, nơi đó là đô thành của Đông Tề, cho dù có kẻ định gây bất lợi cho ngài cũng không dám làm chuyện thị phi tại đó.
Có điều Tam công tử còn đề nghị ngài chọn cách sau, vì hiện giờ danh tiếng của ngài tại Đông Tề không được tốt, cho dù có thay đổi hình dạng ẩn giấu hành tung cũng có thể bị người ta phát hiện.
Trước mắt Tam công tử đang khổ tu tại Mạc gia, gia chủ lại có lệnh cưỡng chế bắt Tam công tử bế quan tiềm tu, không tới Tam Hoa Tụ Đỉnh không cho phép xuất quan, cho nên tạm thời không cách nào giúp ngài.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Trở về chuyển lời cám ơn Tam công tử của các ngươi giúp ta, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.”
Mặc dù Mạc Thiên Lâm không ra tay giúp đỡ, nhưng sau khi thấy có điểm không đúng hắn lập tức cho người báo cho mình, chuyện này đã đủ thành ý.
Huống hồ chuyện lần này cho dù Mạc Thiên Lâm có muốn xuất thủ cũng không mấy tác dụng.
Hắn chỉ có tu vi Ngoại Cương cảnh, không ngăn được mấy người.
Còn nếu vận dụng lực lượng Mạc gia, đừng nói Mạc Thiên Lâm chỉ là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ Mạc gia, cho dù hắn là gia chủ Mạc gia cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy, dù sao Mạc gia không phải Mạc gia của một người.
Sau khi nói xong, võ giả Mạc gia chắp tay nói: “Đã vậy, tại hạ xin cáo từ, Sở công tử lên đường cẩn thận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.