Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 322: Sóng Gió Lặng Đi




Tiếng tăm của Hạ Hầu Vô Giang trong Hạ Hầu thị cũng không được tốt, ai cũng biết vị công tử này tính cách nhỏ nhen, chẳng dễ chiều.
Bình thường bọn họ còn muốn trốn tránh Hạ Hầu Vô Giang, huống chi thời điểm hiện tại.
Cho nên khi Hạ Hầu Vô Giang nổi giận, đám hạ nhân của Hạ Hầu thị đều nấp phía xa, chỉ sợ thành đối tượng phát tiết cho Hạ Hầu Vô Giang như hai tên ngu ngốc vừa rồi.
Lúc này cánh cửa tiểu viện lại bật mở, Hạ Hầu Vô Giang quay đầu lại nổi giận mắng: “Cút ngay cho ta…”
Có điều lời mắng của hắn còn chưa hết câu đã phải nuốt về, vì người trung niên mặc cẩm bào vừa bước vào là gia chủ của Hạ Hầu thị, cũng là phụ thân của Hạ Hầu Vô Giang, Thần Tiêu Lăng Vân, Hạ Hầu Trấn.
Hạ Hầu thị đời này anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lúc thanh niên tư chất của Hạ Hầu Trấn cũng chỉ bình thường, không được coi trọng. Hơn hai mươi tuổi mới bước vào Tiên Thiên, so với những người khác trong võ lâm còn coi là nhanh, đặt trong Hạ Hầu thị lại rất bình thường, không có gì lạ.
Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Hạ Hầu Trấn một tiếng hót vang động thiên địa, như không gặp chút bình cảnh nào, một đường vượt thẳng qua Ngự Khí Ngũ Trọng, trở thành tông sư võ đạo, đồng thời cũng thể hiện thủ đoạn vô cùng thuần thục, nghiền ép đánh bại tất cả mọi đối thủ, trở thành gia chủ của Hạ Hầu thị.
Thấy bộ dáng này của Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn thản nhiên nói: “Sao nào, thua rồi không chịu nổi à? Định tự động thủ?”
Hạ Hầu Vô Giang không nói gì, chỉ thấy ánh mắt Hạ Hầu Trấn âm trầm hẳn đi nói: “Lúc đầu ta dạy ngươi thế nào? Đánh rắn không chết còn bị cắn ngược lại. Ngươi muốn đối phó một người, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải dốc toàn lực đánh tan đối phương!
Kết quả thế nào? Từ đầu đến cuối chỉ ôm tâm tư đùa bỡn làm việc, không để ai trong mắt. Ngươi tưởng mình vô địch trong thế hệ trẻ hay sao? Hay ngươi tưởng Hạ Hầu thị ta là Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, có thể áp chế tất cả thiên hạ, không để ai trong mắt?”
Hạ Hầu Vô Giang vừa định lên tiếng giải thích, Hạ Hầu Trấn đã quát lớn: “Còn dám giảo biện?”
Hạ Hầu Vô Giang khóe miệng giật giật, không dám nói gì. Nếu mình to gan giải thích tiếp, chắc chắn Hạ Hầu Trấn sẽ tát thẳng tay.
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Hầu Trấn nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Thiên phú của ngươi tốt quá, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng thuận lợi quá mức, khiến cho ngươi chẳng để ai trong mắt.
Ban đầu ngươi vì nha đầu Lạc gia kết thù kết oán với Mạc Thiên Lâm, ta đã nói với ngươi, đối phương dẫu sao cũng là đệ tử Thương Dương Mạc gia, giờ Mạc Thiên Lâm không bằng ngươi, nhưng sau này thì sao?
Có một số kẻ chính diện không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu chúng bỏ đá xuống giếng chắc chắn sẽ thành phiền toái rất lớn!
Còn Sở Hưu này nữa, giờ đối phương xếp hạng cao hơn ngươi trên Long Hổ Bảng, sau Thần Binh Đại Hội hắn cũng trở thành đệ tử kiệt xuất nhất trong giới trẻ của Quan Trung Hình Đường, được Quan Tư Vũ coi trọng.
Giờ hắn là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, tương lai là chưởng hình quan, ngươi có biết được tương lai hắn có thành đường chủ Quan Trung Hình Đường hay không?
Chỉ vì một hành động này của ngươi, ngươi đắc tội với một người quyền cao chức trọng của Quan Trung Hình Đường trong tương lai, để Hạ Hầu thị ta kết oán với Quan Trung Hình Đường!
Nói nhiều như vậy, ngươi chuyện gì cũng tốt, đủ để làm người thừa kế Hạ Hầu thị ta trong tương lai, nhưng ngươi có một điểm yếu chết người, đó chính là tự đại!
Người bình thường có tự đại cũng chẳng vấn đề gì, nhưng người thừa kế của Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, tự đại là tự tìm đường chết!”
Lời của Hạ Hầu Trấn khiến mồ hôi lạnh của Hạ Hầu Vô Giang chảy ròng ròng.
Nếu là lúc bình thường, chưa chắc hắn đã để những lời Hạ Hầu Trấn nói trong lòng, nhưng giờ kết hợp với chuyện của Sở Hưu, Hạ Hầu Vô Giang phát hiện bản thân quả thật quá tự đại.
Hắn không coi Sở Hưu như đối thủ, bố trí cục diện này cũng chỉ định giáo huấn đối phương. Kết quả lại khéo quá hóa vụng, Thiền Nhi chết, Phong Vô Lãnh cũng đã chết, mọi chuyện chưa hoàn thành thì thôi lại còn gây thù hận không chết không thôi với Sở Hưu, có thể nói mất cả chì lẫn chài, không được tí lợi lộc gì.
Hạ Hầu Vô Giang nhỏ giọng nói: “Vậy thưa phụ phân, giờ nên làm gì?”
Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn biết đường hỏi ta cơ đấy? Ngươi có biết chuyện lần này ngươi gây ra lớn đến mức nào không?
Ngươi âm thầm ra tay châm ngòi võ giả Đông Tề ra tay với Sở Hưu, mặc dù những kẻ trúng chiêu đều là võ giả tán tu, không ai là tính là có thế lực hay thực lực, nhưng cũng đã ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị ta.
Giờ ngươi ra tay một lần, tin tức chắc cũng đã đưa tới bên Quan Trung Hình Đường. Nếu ngươi còn dám ra tay tức là tát vào mặt Quan Trung Hình Đường một phát xong lại đạp lên mặt bên kia hai cước, đến lúc đó có lẽ Quan Tư Vũ cũng tự mình đến Hạ Hầu thị ta đòi một câu trả lời.
Nếu ngươi có thể nhắm thẳng vào Sở Hưu, lần này giết chết được y, vậy phiền phức này chỉ là nhất thời, vi phụ cũng có thể chống đỡ cho ngươi.
Nhưng giờ ngươi lại thất bại, ngược lại khiến Sở Hưu giương oai, vậy phiền toái này đã thành lâu dài, chí ít giờ ngươi không thể động tới tên Sở Hưu kia.
Còn bên Việt Nữ Cung cũng là một phiền toái, ngươi thật to gan, loại người như Phong Vô Lãnh mà cũng dám mời chào, lại dám giấu cả ta!
Mấy năm trước Việt Nữ Cung truy sát Phong Vô Lãnh khắp bốn phương, không ít người đã chứng kiến. Chuyện này xảy ra, mặc dù Phong Vô Lãnh đã chết nhưng Việt Nữ Cung đã tìm tới cửa, đòi Hạ Hầu thị một câu trả lời, mấy con ả đó xưa nay vốn rất nhỏ nhen.
Chuyện lần này của ngươi khiến các trưởng lão rất bất mãn, từ hôm nay trở đi ngươi phải bế quan trong từ đường. Không có lệnh của ta không cho phép gặp ai, cũng không cho phép bước ra khỏi từ đường nửa bước!”
Sau khi nói xong, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Thật ra Hạ Hầu Trấn không phẫn nộ đến vậy, chuyện này với Hạ Hầu Vô Giang có lẽ cũng là chuyện tốt.
Trước kia Hạ Hầu Trấn yên lặng, mài giũa cả tâm cảnh và tiềm lực tới khi hết sức hoàn thiện mới gáy một tiếng động cả cửu thiên, vượt lên khỏi những người trước.
Còn đứa con trai này của hắn lại vừa vặn ngược lại, vừa sinh ra đã là thiên tài, cả đời chưa từng gặp khó khăn trở ngại nào, chuyện này cũng khiến tính cách hắn thành ra tự kiêu tự đại.
Nếu chuyện của Sở Hưu khiến Hạ Hầu Vô Giang hoàn toàn thức tỉnh, loại bỏ được tật xấu này, không khéo còn là chuyện tốt.
Trận chiến tại Hà Dương Phủ khiến cả Đông Tề sôi sục, nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Hầu thị đè xuống.
Dù sao cuối cùng Sở Hưu không chết, Quan Trung Hình Đường cũng không thể vì một Sở Hưu mà gióng trống khua chiêng tới gây sự với Hạ Hầu thị.
Còn bên Việt Nữ Cung không biết Hạ Hầu thị dùng biện pháp gì giải quyết, tóm lại sóng êm gió lặng.
Nửa tháng sau, Sở Hưu cũng ngừng bế quan, chui từ trong hang núi ra.
Híp mắt quan sát vầng thái dương trên đỉnh đầu, lúc này sắc mặt Sở Hưu vẫn trắng bệch, mặc dù thương thế đã chữa khỏi nhưng nguyên khí lại không dễ dàng khôi phục.
Lần này thương thế của Sở Hưu khá nặng, cho nên sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường y cũng phải tiếp tục bế quan chữa thương một thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục nguyên khí, đồng thời thuận thế xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Sau khi xuất quan, Sở Hưu cũng cố tình thăm dò chuyện liên quan tới Hạ Hầu thị.
Khi biết Hạ Hầu Vô Giang bị cấm túc, Hạ Hầu thị đè ép sóng gió xuống, Sở Hưu cũng hiểu chuyện lần này chỉ là quyết định cá nhân của Hạ Hầu Vô Giang, không có Hạ Hầu thị tham dự.
Bằng không nếu Hạ Hầu thị muốn giết y, Sở Hưu cũng chẳng thoát được dễ dàng như vậy, đồng thời bên phía Hạ Hầu thị cũng không dễ dàng buông tay.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở về Quan Trung Hình Đường, vừa lộ diện trong châu phủ, lại có người chủ động tìm tới cửa, hơn nữa còn là người Sở Hưu không ngờ tới.
Người tới là chưởng hình quan Quan Đông của Quan Trung Hình Đường, Vạn Kiếm Lưu - Tiêu Tập.
Thấy Tiêu Tập đến đây, Sở Hưu không khỏi lấy làm lạ: “Sao Tiêu đại nhân lại tới đây?”
Khóe miệng Tiêu Tập cười nhạt đáp: “Ngươi gây chuyện lớn tới vậy tại Đông Tề, Quan Trung Hình Đường sao lại không biết. Ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, nếu không tỏ chút thái độ thì thật quá đáng.
Để đề phòng Hạ Hầu thị ra tay với ngươi nên ta mới tới tiếp ứng. Thế nhưng ai ngờ tiểu tử ngươi lại ẩn nấp lâu như vậy, ta tìm ngươi bao nhiêu lâu, mãi gần đây mới có người nói ngươi xuất hiện ở đây, ta mới chạy tới.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Tiêu đại nhân đã xuất thân.”
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Hôm nay Tiêu đại nhân tới đây là do đường chủ phái tới?”
Sở Hưu lấy làm lạ, bởi Tiêu Tập có vẻ không có quan hệ gì với y. Nếu phái người tới đáng ra nên là Ngụy Cửu Đoan mới đúng, Ngụy Cửu Đoan mới là cấp trên của y.
Sở Hưu như đoán ra điều gì, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Tiêu Tập ngẩn người, tiếp đó lại cười nói: “Ai cũng nói ngươi với cấp trên Ngụy Cửu Đoan không hợp, ta cũng chẳng việc gì phải che giấu cho hắn.
Đường chủ nói với cả bốn chúng ta muốn phái người đi tiếp ứng ngươi. Nếu là bình thường người này quả thật là Ngụy Cửu Đoan.
Có điều người càng già càng sợ chết. Lão già Ngụy Cửu Đoan kia sợ Hạ Hầu thị phái người ra tay tiếp, cho nên giả bộ không hiểu ý đường chủ. Đường chủ thấy vậy chỉ có thể phái ta tới, ai bảo thời gian này ta tương đối nhàn rỗi cơ chứ.”
Tiêu Tập nói hết mọi chuyện, thật ra Sở Hưu cũng không tức giận gì, dù sao sau chuyện Vệ gia cùng Trương gia, y cùng Ngụy Cửu Đoan đã triệt để trở mặt.
Có điều y thật sự không ngờ Ngụy Cửu Đoan còn dám giở quẻ như vậy trước mặt Quan Tư Vũ, có lẽ địa vị của hắn trong lòng Quan Tư Vũ cũng suy giảm đi rất nhiều.
Dù sao thân là cấp trên, kết quả Ngụy Cửu Đoan lại từ chối đi cứu viện thuộc hạ của mình, có thể nghĩ nếu Quan Trung Hình Đường đối diện với nguy cơ, Ngụy Cửu Đoan sẽ làm thế nào.
Ngày thường có chút tư tâm, chơi chút mưu kế cũng được, nhưng gặp chuyện dính líu tới thể diện của Quan Trung Hình Đường mà ngươi còn bày trò đó ra, như vậy là không biết điều.
Đương nhiên cũng có thể do Ngụy Cửu Đoan biết mình sắp về hưu, lợn chết không sợ nước sôi, ấn tượng của Quan Tư Vũ về hắn có xấu đi thì đã sao? Chẳng lẽ còn lưu hắn lại Quan Trung Hình Đường được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.