Chạng vạng tối, nhị phu nhân gọi một số quản sự bên ngoài Sở gia trở về, lấy tiếng là mở tiệc chiêu đãi bọn họ, thuận tiện lôi kéo, ngấm ngầm lại là không muốn bọn họ biết tin Lý gia động thủ với Sở Hưu, tránh cho họ báo tin.
Vài vị công tử Sở gia thường xuyên lôi kéo đám quản sự thủ hạ, đừng nói mở tiệc chiêu đãi, thậm chí còn trực tiếp nhét bạc, hứa hẹn quyền lực gì gì đó, nhiều mãi cũng thành quen. Đám quản sự cũng không mấy để ý, chỉ có số ít người lấy làm lạ, lần này nhị phu nhân có vẻ ra tay hơi lớn, lại gọi nhiều người tới như vậy.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Sau khi Sở Sinh bồi tiếp các quản sự Sở gia uống một lượt, hắn xoa xoa đầu đang đau âm ỉ, trở lại tiểu viện của bản thân, nhị phu nhân vẫn chưa ngủ.
“Mẹ, lần này Lý gia có giải quyết được Sở Hưu không đây?”
Kế hoạch đã được sắp xếp xong xuôi, có điều nước đến chân rồi Sở Sinh lại có cảm giác bất an.
Nhị phu nhân lúc này lại rất tự tin nói: “Đừng xem thường Lý gia, ngày trước uy thế Lý gia còn mạnh hơn Sở gia ta. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù Lý gia hiện giờ đã suy yếu đi nhiều nhưng một mình Sở Hưu cũng chẳng ngăn cản nổi.
Xem ra lần này Sở Hưu chết chắc rồi!”
Sở Sinh gật nhẹ đầu, xoa xoa cái đầu đang đau âm ỉ, chuẩn bị đi ngủ. Nếu sáng mai hắn tỉnh dậy nghe được tin Sở Hưu đã chết, vậy mới coi như tin tốt.
Lúc này trong Lý gia, Lý Thừa cùng Lý Vân đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Những người hầu trung thành của Lý gia cùng một số tộc nhân chi thứ võ công không tệ đều đã mang theo binh khí đứng chỉnh tề trong sân, chuẩn bị xong hết thảy, chỉ cần Lý Thừa ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ.
Thông Châu Phủ tuy có quan phủ nhưng do tính đặc thù của Ngụy Quận, bọn họ đều chỉ là quan văn do triều đình Bắc Yên phái tới, xử lý một số chuyện bình thường mà thôi. Những chuyện lớn như của đại tộc Thông Châu Phủ, quan phủ sẽ không xen vào, thậm chí một số người giữ trật tự võ lâm trong Thông Châu Phủ cũng là người của Thẩm gia.
Thẩm Dung đã lên tiếng trước, lúc rạng sáng trên đường sẽ rất sạch sẽ, không ai quấy rầy Lý gia xuất thủ.
Ngay lúc Lý Thừa cùng Lý Vân chuẩn bị động thủ, Lý Trạch lại tới trước hai người nói: “Đại ca, nhị ca, dẫu sao đệ cũng là người của Lý gia. Đệ cũng muốn tham gia lần hành động này.”
Lý Vân liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Chút thực lực cỏn con của nhà ngươi thì làm được gì? Đi chỉ thêm phiền, về ngủ đi!”
Lý Trạch cúi đầu nói: “Đệ cũng chỉ muốn góp sức báo thù cho tam ca và Trung thúc thôi mà!”
Lý Vân còn định răn dạy, bên kia Lý Thừa lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, đệ muốn thì đi theo luôn đi. Đệ ở lại trong tộc huynh lại phải phân chút người bảo vệ đệ.
Có điều đệ phải nhớ, lúc sau khi động thủ không nên đứng cách ta quá xa. Lần này chúng ta đi giết người, không phải đi chơi.”
Lý Trạch vội vàng nói: “Đa tạ đại ca!”
Lý Vân bĩu môi không lên tiếng, có điều Lý Thừa nói cũng có lý, để hắn lại trong Lý gia lại phải bỏ chút người bảo vệ hắn, vậy chẳng bằng cùng đi luôn một thể.
Có điều lúc này bất luận Lý Thừa hay Lý Vân đều không để ý tới vẻ âm tàn trong mắt Lý Trạch.
Đã tới giờ, Lý Thừa vung tay, khoảng ba trăm tinh nhuệ chân chính của Lý gia cùng Lý Thừa rời khỏi Lý gia, lao nhanh trên con đường dài yên tĩnh, càng gia tăng cảm giác sát phạt.
Cùng lúc đó, trong tiểu viện của Sở Hưu, thủ hạ của Mã Khoát cũng đang loay hoay sửa xoạn cung tên cùng nỏ, đợi người của Lý gia tới.
Người trong quán rượu đều đã bị Sở Hưu đuổi đi, lần này chắc sẽ chết không ít người, những người bình thường có ở lại đây cũng chỉ thành vướng bận.
Mã Khoát nhàm chán kéo một cây trường cung rồi ném sang một bên nói: “Nhẹ quá, kém xa cung của Kỳ Liên Thiết Kỵ chúng ta.”
Sở Hưu rót một chén hoàng tửu, chậm rãi thưởng thức rồi nói: “Thỏa mãn đi, chỉ có triều đình mới hay dùng cung với nỏ, trên giang hồ rất ít người vận dụng.
Chỗ cung nỏ này cũng do ta lấy từ cửa hàng binh khí Sở gia, đã chế tạo từ rất lâu rồi mà chưa bán được bao nhiêu.
Đúng rồi, trước kia Bắc Địa tam thập lục cự khấu các ngươi am hiểu cung nỏ lắm à?”
Mã Khoát lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Bắc Địa tam thập lục cự khấu trước khi liên hợp đều là tự mình chiến đấu, đều có phương diện mình am hiểu.
Đại đương gia Bàng Hổ xuất thân từ quân đội Bắc Yên, sau khi thành lập sơn trại trên Kỳ Liên Sơn, ngài ấy cũng dạy chúng ta không ít kỹ thuật cưỡi ngựa và cách dùng cung tên, cho nên người ngoài gọi chúng ta là Kỳ Liên Thiết Kỵ!”
Sở Hưu hiểu rõ, gật nhẹ đầu. Bối cảnh <<Đại Giang Hồ>> rất lớn, y chỉ nhớ được một số chi tiết chính, không thể nhớ hết mọi sự việc được.
Huống hồ trước mắt đã không còn là trò chơi mà là thế giới chân thật!
Trong trò chơi giới thiệu về một người chỉ cần một hai câu, nhưng thế giới chân thật lại là một con người thật cực kỳ phức tạp.
Cũng như trong Bắc Địa tam thập lục cự khấu, vị Xích Diện Thiên Vương Bàng Hổ này không ngờ còn có xuất thân từ quân đội Bắc Yên.
Lúc này lỗ tai Sở Hưu giật giật, bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo, ánh mắt Sở Hưu bừng sáng nói: “Có người đến, chuẩn bị động thủ!”
Bên ngoài tiểu viện, Lý Thừa dẫn người trực tiếp bao vây quanh tiểu viện của Sở Hưu, hắn gọi hai người tới nói: “Các ngươi vào thăm dò thử xem.”
Lý Vân trực tiếp rút kiếm khỏi vỏ, lạnh giọng nói: “Còn thăm dò cái gì, lao thẳng vào giết tên Sở Hưu kia đi là được, đối phương chỉ có mấy chục người, chẳng lẽ còn lật ngược tình thế được hay sao?”
Ngay lúc Lý Thừa định nói điều gì, cánh cửa lớn tiểu viện lại đột nhiên đẩy ra, Sở Hưu cùng Mã Khoát thản nhiên bước tới nói: “Lý nhị công tử nói có lý, giết người thì cứ giết, thẳng thắn dứt khoát vào, còn thăm dò cái nỗi gì?”
Chứng kiến Sở Hưu, Lý Thừa và Lý Vân hai mắt đỏ bừng, sát khí bùng lên dữ dội.
Sở Hưu giết tam đệ của họ, nhưng bao lâu nay đây là lần đầu bọn họ chứng kiến bản thân Sở Hưu.
Lý Thừa còn đang nghi hoặc trong lòng, nhìn bộ dáng của Sở Hưu, có vẻ y đã sớm biết nhóm người mình sẽ tới, nếu không sao nửa đêm y lại ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy bọn họ vẫn rất bình tĩnh như vậy?
Lý Vân không nghĩ nhiều như Lý Thừa, hai mắt hắn đỏ ngầu quát lớn với Sở Hưu: “Sở Hưu! Tam đệ ta chỉ lấy chút khoáng thạch của ngươi thôi, vì sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, giết chết cả nó cả Trung thúc!”
Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ khinh thường đáp: “Lý nhị công tử, hôm nay ngươi mới bước chân ra ngoài giang hồ à? Sao còn ngây thơ như vậy!
Cực tây hoang vu hẻo lánh, người ở đó còn chém giết lẫn nhau chỉ vì một cái bánh bao, đừng nói chi Lý Chiêu trực tiếp động tới chỗ khoáng thạch trị giá vài vạn lượng của ta.
Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của ta, giết Lý Chiêu cùng lão quản gia Lý gia kia, Sở gia ta có thể thuận thế tiêu diệt cả Lý gia ngươi. Đáng tiếc, cuối cùng kế hoạch của ta lại bị phụ thân ngăn cản!”
Lý Vân cùng Lý Thừa toàn thân phát lạnh, mãi tới lúc này bọn họ mới biết kế hoạch liên tiếp của Sở Hưu lại tàn ác như vậy. Mục tiêu của y vốn không phải chỗ khoáng thạch kia mà là toàn bộ Lý gia bọn họ!
Nếu không phải cuối cùng Sở Tông Quang không đồng ý, đè ép chuyện này xuống, vậy giờ Lý gia bọn họ không khéo đã bị tiêu diệt!
Lý Vân cười lạnh một tiếng nói: “Đúng là rất đáng tiếc, chỉ có điều Lý gia ta vẫn còn nhưng Sở Hưu ngươi lại sắp chết rồi!
Có phải ngươi đang lấy làm lạ không? Vì sao Lý gia ta gây động tĩnh lớn như vậy mà Sở gia ngươi lại không ai phát hiện ra?
Yên tâm đi, tối nay trên con đường này sẽ không có ai của Sở gia xuất hiện đâu, cùng lắm sáng mai mới có người tới nhặt xác cho ngươi!
Gia tộc nội đấu, huynh đệ bất hòa. Hôm nay Sở Hưu ngươi chết cũng thật nực cười. Mặc dù ngươi chết trong tay Lý gia ta, nhưng trong việc này cũng chẳng thiếu công lao người của Sở gia ngươi!”
Lúc này gương mặt Sở Hưu lại đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái nói: “Gia tộc nội đấu? Huynh đệ bất hòa? Ta có chết hay không còn chưa biết, có điều Lý gia các ngươi chắc chắn có người chết trước.”
Lý Vân còn chưa kịp phản ứng, Lý Thừa lại đột nhiên cảm giác có vẻ không đúng, sau lưng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm. Trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng rời vỏ, kiếm thế đâm ra như mưa phùn. Chỉ ngay hai tiếng keng keng vang lên, vài quả trùy thép đã bị hắn chém văng, nhưng một quả trùy thép đã đâm thẳng vào bụng khiến Lý Thừa ôm bụng, không dám tin nổi nhìn Lý Trạch cầm cơ quan ám khí sắc mặt vặn vẹo dữ tợn phía sau mình.
Lý Thừa khàn giọng quát: “Vì sao! Sao ngươi lại liên thủ với Sở Hưu? Mặc dù ngươi là con thứ nhưng ngươi vẫn là chi chính của Sở gia như ta cơ mà?”
Lý Trạch vẻ mặt dữ tợn đáp:”Ta mà cũng coi là dòng chính của Lý gia ư? Ba huynh đệ các người có lúc nào coi ta là người Lý gia?
Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều của ba người các ngươi, ta ở trong Lý gia chẳng khác gì một người trong suốt, không có bất cứ quyền lực gì.
Bên ngoài đều chỉ biết Lý gia có tam hổ, mấy ai nhớ Lý gia thật ra có bốn người con?”
Vẫy vẫy cơ quan ám khí trên tay mình, Lý Trạch cười lạnh nói: “Ngươi còn nhớ cái này không? Ám khí Đoạt Hồn Trùy của Đường Môn, lúc trước khi chúng ta còn nhỏ, phụ thân sai người mua ba cái, ba người các ngươi mỗi người nhận một cái phòng thân, chỉ mình ta không có.”
Lý Thừa dùng giọng khàn khàn đáp: “Lúc đó ngươi chỉ chưa tới mười tuổi, chỉ ở trong nhà không ra ngoài, cần gì dùng tới thứ này? Huống hồ sau này ta vẫn đưa Đoạt Hồn Trùy này cho ngươi cơ mà. Giờ ngươi lại dùng nó để hại ta!”
Lý Trạch sửng sốt, có điều sau đó hắn lại cười lạnh nói: “Ngươi cũng chỉ làm bộ làm tịch mà thôi!
Đoạt Hồn Trùy này cùng lắm chỉ làm bị thương võ giả Ngưng Huyết cảnh thôi, mà còn phải là đánh lén. Khi ngươi đưa Đoạt Hồn Trùy cho ta ngươi đã đạt tới Ngưng Huyết cảnh, với ngươi thứ này chẳng qua chỉ là gân gà mà thôi.
Dùng một thứ bỏ đi như vậy ra vẻ đại ca bao dung trước mặt phụ thân! Ngươi nghĩ cũng hay thật!”
Ánh mắt Lý Thừa rốt cuộc cũng lộ ra ý lạnh: “Được được được! Được lắm! Thật không ngờ Lý gia ta phát triển mấy chục năm mà lại nuôi một tên vô ơn như ngươi! Sớm biết thế này lúc phụ thân qua đời ta nên phế bỏ ngươi!”
Lý Trạch cười lạnh nói: “Phế bỏ ta ư? Giờ ngươi nên tự lo cho mình đi! Trên Đoạt Hồn Trùy vốn không có độc, nhưng ta tẩm thêm chất lỏng từ độc đằng Nam Man, dưới Tiên Thiên cảnh, thấy máu ắt phải chết!”