Sau khi thất thúc xuất thân, Sầm Phu Tử không tiếp. tục do dự, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng tử điện, trực tiếp chém về phía su.
Nhưng Sở Hưu đứng bên cạnh Lã Phụng Tiên lại ra tay trước, trường kích trong tay bộc phát ra ánh sáng như vầng trăng máu, Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm ầm ầm nện xuống, vung lên như ma thần, cưồng bạo hung mãnh vô cùng, kết hợp cùng dung mạo. tuấn mỹ tính cahcs ôn hòa tạo thành một cảnh tượng tương phản, không ngờ lại đánh ngang cơ với Sầm Phu Tử.
Hơn nữa lúc này đám người Mạc Thiên Lâm cũng giao chiến với Hạ Hầu Vô Giang cùng đám đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Bên phía Việt Nữ Cung, Uyển Nhi kích động nói: “Sư tỷ, giờ mọi người đều đang vây công tên Sở Hưu kia, chúng ta cũng góp một tay đi.”
Nhan Phi Yên cau mày nói: “Không được, trước đó ta đã đáp ứng với Lã Phụng Tiên, kết thúc ân oán giữa Việt Nữ Cung cùng Sở Hưu. Giờ ta đổi ý thì thanh danh Việt Nữ Cung có còn hay không?
Ta biết Uyển Nhi muội tức giận vì Sở Hưu bóp nát kiếm của muội. Có điều tính cách cùng cách hành xử của muội cũng cần thay đổi, Việt Nữ Cung ta đã không còn là Việt Nữ Cung trước kia nữa. Trước kia muội có làm vậy cũng chẳng sao, nhưng giờ người trên giang hồ chưa chắc sẽ nể mặt Việt Nữ Cung ta.
Bọn họ đánh phần bọn họ, chúng ta đi tranh đoạt hộp báu trong kho vũ khí là được. Uyển Nhi, sau khi về ta sẽ cho người chế tạo lại cho muội một thanh kiếm khác.”
Nghe Nhan Phi Yên nói vậy, Uyển Nhi cũng đành bĩu môi, gật nhẹ đầu.
Trong số các đệ tử trẻ tuổi trong Việt Nữ Cung, uy danh của Nhan Phi Yên rất cao, thậm chí còn cao hơn một chút so với các sư trưởng Việt Nữ Cung.
Đương nhiên không chỉ vì thực lực của nàng mà còn vì nàng thật tâm chiếu cố tới các sư muội của mình, không hề kết bè kéo phái hay bất công gì. Trong mắt một số sư trưởng Việt Nữ Cung, Nhan Phi Yên chính là người thừa kế chức vị cung chủ đời sau.
Có điều giờ Việt Nữ Cung muốn đoạt lấy những bảo. vật trong kho vũ khí cũng chẳng dễ dàng gì.
Những võ gia môn phái nhỏ hay tán tu ở đây mặc dù thực lực yếu nhưng số lượng lại rất nhiều, còn có những người như Doãn La Hoa, mặc dù hơi yếu nhưng vẫn là Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù Nhan Phi Yên thực lực kinh người, những võ giả Việt Nữ Cung khác cũng không yếu, nhưng cũng chẳng dễ lấy được bảo vật trong kho binh khí, hai bên giao chiến lại càng hỗn loạn.
Mà lúc này, giữa trận, thất thúc lại cầm một mũi tên lên, cương khí lưu chuyển, như cuồng phong xoay quanh mũi tên.
Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc chỉ có mười ba mũi, trước đó Lã Phụng Tiên đỡ được một mũi, bị Sở Hưu đỡ được một mũi, khi đối phó với Sầm Phu Tử chỉ dùng ba mũi tên đã hoàn toàn áp chế Sầm Phu Tử. Tám mũi tên còn lại cho dù hắn không giết chết được Sở Hưu cũng phải khiến Sở Hưu trọng thương.
Một Sở Hưu trọng thương, không đáng lo.
Ngưng thần quan sát, ánh mắt thất thúc bùng lên một luồng sáng chói mắt, như một vầng thái dương cỡ nhỏ, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.
Mũi tên rời dây cung, cuồng phong quẩn quanh mũi tên như thu hút thêm lực lượng thiên địa, khi bắn tới trước người Sở Hưu đã biến thành cơn lốc lớn hơn mười trượng, uy hế kinh người.
Sở Hưu không lùi mà tiến, tay nắm Trí Quyền Ấn, lĩnh vực cương khí tỏa ra khiến cơn lốc kinh người kia cũng phải chậm lại, bị thế đao của Sở Hưu chia cắt, cuối cùng mới chém mũi tên kia xuống.
Có điều không đợi Sở Hưu thở dốc lấy hơi, một tiếng nổ lại vang lên, mũi tên thứ hai đã tới trước mặt y!
Mũi tên của thất thúc rời vỏ, đoạt phách truy hồn, hắn chỉ còn tám mũi tên, chỉ cần trong tám mũi tên này đánh trọng thương Sở Hưu, y sẽ không cách nào rời khỏi Thông Thiên Tháp nữa!
Mũi tên thứ nhất bị Sở Hưu thi triển Trí Quyền Ấn khó nhọc ngăn cản, nhưng mũi tên thứ hai đã bản tới trước người.
Nếu nói mũi tên đầu tạo nên cưồng phong là lực lượng cuồng bạo, vậy mũi tên thứ hai lại là sắc bén không gì sánh kịp.
Mũi tên vừa tới trước người, Sở Hưu đã cảm thấy áp lực cường đại đánh tới, lực lượng sắc bén như muốn xuyên thủng người Sở Hưu.
Quát lên một tiếng chói tai, Sở Hưu trực tiếp niết thành Đại Kim Cương Luân Ấn đánh về phía trước, hai tay kết ấn riêng bị, từng ấn từng ấn đánh ra, chớp mắt đã đánh ra hơn mười chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn!
Trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, mỗi chiêu mỗi thức đều tiêu hao nội lực không nhỏ, Đại Kim Cương Luân Ấn là ấn pháp đầu tiên Sở Hưu nắm giữ, uy năng không tệ nhưng mức độ tiêu hao so với những ấn pháp khác đã coi là thấp, cho nên thức võ thuật này cũng được Sở Hưu sử dụng vô cùng thuần thục.
Có điều giờ chỉ trong chớp mắt Sở Hưu bạo phát ra hơn mười ấn pháp, cũng khiến y tiêu hao cực lớn.
Cuối cùng mũi tên kia bị Sở Hưu cưỡng ép đánh nát, nhưng hổ khẩu y đã rịn ra máu tươi, thậm chí ngay cả hai tay cũng khẽ run.
Nhìn thất thúc, Sở Hưu nhíu mày.
Giờ mới chỉ là mũi tên thứ hai mà thôi, bên phía thất thúc còn tới sáu mũi tên chưa bắn, mình có ngăn được hết đống tên này không vẫn là ẩn số. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị thất thúc làm cho hao tổn tới chết!
Cho nên ngay sau khi ngăn cản mũi tên vừa rồi, Sở Hưu lập tức niết Nội Phược Ấn, thân hình hóa thành một luồng tàn ảnh phóng về phía thất thúc.
Đối với Sở Hưu hiện giờ, y chỉ có một cơ hội, đó chính là áp sát cận chiến với thất thúc.
Võ công của thất thúc đều tập trung vào cung tên, cho dù không sử dụng Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, hắn cũng có thể dùng nội lực cương khí hóa thành mũi tên vô hình tấn công, còn lại Sở Hưu chưa từng thấy thất thúc thi triển công phu quyền cước nào khác.
Huống hồ cho dù hắn biết cũng chẳng sao, Sở Hưu không tin thất thúc có thể tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn tới trình độ này mà võ công quyền cước khác cũng kinh khủng như vậy được.
Thấy Sở Hưu lao tới, khóe miệng thất thúc nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Trên giang hồ rất ít võ giả dùng cung tên làm binh khí, thậm chí đến mức hi hữu.
Bởi vì loại binh khí này quá cực đoan, thậm chí cực đoan tới mức nếu khoảng cách xa không ai địch nổi, có điều một khi bị người ta áp sát cận chiến rất có thể sẽ bị một chiêu giết chết.
Thất thúc từ thất thúc đã bắt đầu chuyên tâm tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của mình, hắn có thể tu từ thất thúc tới giờ, đã trải qua vô số trận ác chiến mà không chết, đương nhiên cũng có thủ đoạn của mình.
Những người khác sẽ chọn tu luyện thêm công phu quyền cước để gia tăng năng lực cận chiến, nhưng thất thúc thì không. Hắn chọn cách càng cực đoan để tu luyện Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn.
Không muốn kẻ địch áp sát, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần bắn chết đối phương trên đường lao tới, không cho đối phương chút cơ hội nào là được.
Ngay khi thân hình Sở Hưu lao tới thất thúc, đột nhiên lấy ba mũi tên khoác lên cây cung lớn của mình, ba mũi lên lấp loáng ba luồng lực lượng khác biệt, trong đó một mũi như có ánh chớp lấp lóe, một mũi hàn khí kinh người, quanh thân có mảnh băng ngưng tụ, cây cuối cùng lại nóng rực như lửa, ngay cả nguyên khí trong thiên địa cũng như đang thiêu đốt.