Vì trận chiến này Ngũ Đại Kiếm Phái mưu đồ đã rất lâu, bọn họ không sợ người trong Ma đạo tới, chỉ sợ Ma đạo không tới.
Cho nên Ngũ Đại Kiếm Phái cũng lấy nội tình chân chính ra, người có thực lực như Độc Cô Ly không phải chỉ có một.
Theo Độc Cô Ly đứng ra, lại có hai thân hình đạp lên hư không hạ xuống.
Một người trong đó tuổi tầm trung niên mặc một bộ quần áo nhà nho màu xanh, bộ dáng nho nhã, tướng mạo anh tuấn. Bên hông trái hắn đeo một cây sáo trúc, bên phải là một thanh đoản kiếm màu xanh. Mọi hành động của người này như dung nhập với thiên địa, khiến người ta có cảm giác tự nhiên tới kỳ dị.
Thấy vị này xuất hiện, mọi người ở đây không cần phải đoán, đây là chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư, đứng hạng năm trên Phong Vân Bảng, Tiêu Tương Kiếm Vũ - Thẩm Bão Trần!
Đây cũng là một nhân vật thiên tài kinh thế trên giang hồ. Trong truyền thuyết, Thẩm Bão Trần mười tuổi học kiếm, mỗi khi bước vào một cảnh giới liền khiêu chiến với võ giả cao hơn mình một cảnh gi
'Trước Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần khiêu chiến võ giả nội bộ Tọa Vong Kiếm Lư, sau cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần không ngờ lại khiêu chiến một vị tông sư kiếm đạo thành danh đã lâu trên giang hồ, vượt một cảnh giới lớn đánh bại người này. Thậm chí tông sư võ đạo kia tự đoạn trường kiếm, chính miệng thừa nhận về mặt kiếm đạo mình không bằng Thẩm Bão Trần.
Có thể nói từ khi bước vào giang hồ, Thẩm Bão Trần chỉ làm có hai chuyện: tu luyện và khiêu chiến.
Thẩm Bão Trần rất ít khi xuất thủ, nhưng chỉ cần hắn xuất thủ, vậy tuyệt đối không thua trận. Người đã từng thua dưới tay Thẩm Bão Trần đều nói, kiếm của Thẩm Bão Trần là thanh kiếm khiến người ta tuyệt vọng!
So với Thẩm Bão Trần, người còn lại lại khiến mọi người đều không nhìn thấu.
Đó là một lão già dơ bẩn, mặc một bộ trường bào đầy bụi bẩn, không nhìn ra màu sắc vốn có.
Râu tóc đã hoa râm, vô cùng lộn xôn, thân hình còng xuống, một mắt đã mù, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm bẩn thỉu, cũng không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Một lão già họm hẹm như vậy nếu đặt ở nơi khác, mọi người căn bản không thèm nhìn tới, nhưng đặt tại đây, lão già này còn đứng chung một chỗ với Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần, cảm giác cực kỳ không hài hòa, khí thế lại kinh khủng như vực sâu không đáy!
Lần này ngay cả tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn cũng không nhận ra đối phương là ai, nhưng lúc này Hư Độ vốn luôn uể oải lại lộ vẻ nghiêm nghị, đột nhiên nói: “Ông lão này là một lão già trông mộ trong Phong Vân Kiếm Trủng. Tên của hắn là gì đã không còn quan trọng, dù sao bọn họ luôn luôn nhất mạch đơn truyền, đời đời trông coi vùng đất 'Tàng Kiếm, không rời một tấc.
Lần trước hắn rời khỏi Phong Vân Kiếm Trủng là do lão già điên kiêu hùng Ma đạo, Cửu m Ma Tôn - Doãn 'Triêu Dương làm việc quá mức điên cuồng, giết người trên giang hồ không hề kiêng ky điều gì, ngay cả mấy tinh anh của Đại Quang Minh Tự ta và Phong Vân Kiếm Trủng đều chết trong tay hắn.
Lần đó Hư Vân sư huynh đi cùng lão già này. Hư Vân sư huynh nói với chúng ta, hắn không động thủ, chỉ một mình lão già này ra tay, sau đó Doãn Triêu Dương chết không toàn thây.”
Nghe xong lời này, mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía lão già bẩn thỉu kia lập tức thay đổi.
Bọn họ chưa từng nghe tới người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng, nhưng lại biết tiếng Cửu m Ma Tôn - Doãn Triêu Dương. Hắn là kiêu hùng Ma đạo từ †răm năm trước, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, ngày trước đã từng tung hoành khắp võ lâm. Có điều lúc già có vẻ tu luyện võ công lâm vào đường rẽ, đầu óc có chút vấn đề, nổi điên tàn sát tuấn kiệt tinh anh trên giang hồ, lấy máu trong tim luyện dược, muốn kéo dài tuổi thọ.
Kéo dài tuổi thọ khó càng thêm khó, dựa vào máu trong tim kéo dài tuổi thọ, nghe đã không đáng tin rồi. Nhưng lúc đó Doãn Triêu Dương đã hoàn toàn phát điên, tạo ra sóng gió không nhỏ trên giang hồ.
Song không biết từ lúc nào, Doãn Triêu Dương chợt biến mất vô tung vô ảnh, tới giờ mọi người mới biết hóa ra Doãn Triêu Dương chết trong tay lão già họm hẹm không đáng chú ý này.
Nói như vậy, người trước mắt chẳng phải trăm năm trước đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi ư?
Ánh mắt đám người nhìn về phía Ngũ Đại Kiếm Phái đều hơi đổi, lần này Ngũ Đại Kiếm Phái thật sự định làm lớn rồi.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly, chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư Thẩm Bão Trần, người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng. Ba người này trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đều là cao thủ trong cao thủ, lần này Ma đạo gặp xui rồi.
Có điều không đợi đám người phản ứng lại, Ngụy Thư Nhai đã lạnh lùng nói: “Đừng nhẫn nhịn nữa, chuẩn bị xong rồi thì hiện thân đi.”
Giọng nói của Ngụy Thư Nhai không lớn nhưng lại truyền khắp cả Phù Ngọc Sơn.
Theo lời của Ngụy Thư Nhai vừa dứt, dưới Phù Ngọc: Sơn lập tức vang lên tiếng hô chém giết, ma khí sát cơ mãnh liệt lập tức bao phủ toàn bộ Phù Ngọc Sơn.
Vài chục đệ tử thủ vệ dưới chân núi hốt hoảng chạy lên, vừa chạy vừa hét: “Không xong rồi! Người của Ma đạo đã bao vây toàn bộ Phù Ngọc Sơn rồi!”
Võ giả kia vừa dứt lời, chỉ chớp mắt đã có vô số võ giả Ma đạo xông tới từ bốn phương tám hướng, những người này từ những tông môn khác nhau, có Bái Nguyệt Giáo, có Tà Cực Tông, có Ngũ Độc Giáo, đều là võ giả trong nhánh Minh Ma.
Trong số những võ giả này người của Bái Nguyệt Giáo là nhiều nhất, dù sao hiện giờ trong mắt đa số võ giả Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo là đại phái đệ nhất Ma đạo.
Trong đám người Bái Nguyệt Giáo, một nam tử toàn thân bao phủ trong bộ áo đen bước giữa không trung đi tới, từng bước đạp lên không khí, vượt qua đám người, đứng tới bên cạnh Ngụy Thư Nhai.
Người áo đen thần bí này đầu đội mũ miện ngọc long vàng kim, áo bào đen trên người cũng có từng phù văn màu vàng kỳ dị, đứng chắp tay, một luồng khí tức cổ phác thê lương tự nhiên sinh thành.
“Là Đông Hoàng Thái Nhất trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo!”
Mọi người xung quanh biến sắc, vị này tuyệt đối là đại nhân vật nằm trong ba hạng đầu của Bái Nguyệt Giáo.
Lúc trước trong Bái Nguyệt Giáo xếp hạng luôn lần lượt là giáo chủ, đại tế tỉ, thánh nữ, Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ có thể đứng hàng phía sau.
Nhưng đời này Thánh nữ còn trẻ, chưa trưởng thành, thực lực Đông Hoàng Thái Nhất lại có thể xưng là kinh thế, thậm chí trong Bái Nguyệt Giáo đủ để có địa vị ngang với đại tế ti. Cho nên hắn có lẽ là người có địa vị cao nhất trong các đời Đông Hoàng Thái Nhất.
Lúc này bên phía Bái Nguyệt Giáo, một nữ tử toàn thân bao phủ trong lớp lụa đen đang nhảy múa.
Cô gái này thân hình lung linh uyển chuyển, mặc dù gương mặt bị tấm lụa đen che phủ nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ phong tình tới cực điểm.
Chỉ có điều tuy dáng múa của nàng hết sức đẹp đẽ, nhưng những thứ dưới chân lại khiến người ta tê dại da đầu. Đó là hàng loạt cổ trùng, lít nha lít nhít phủ kín khắp nơi, đang múa may theo nhịp điệu của nàng!
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo!