Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 467: Đào vong -2




Có điều Trương Sở Phàm cũng tính là có chút đạo hạnh, đám người Lang Vương hay Hỏa Nô tuy phát hiện tung tích của hắn, thế nhưng đều bị hắn vận dụng đủ loại thủ đoạn né tránh.
Đương nhiên công lao chủ yếu là nhờ truyền thừa của Trương Sở Phàm. Đây là truyền thừa của một vị đường chủ Côn Luân Ma Giáo, bên trong chưa đủ thứ cổ quái ly kỳ kèm theo một số ngoại vật cùng thủ đoạn tuyệt kỹ, băng không chắc Trương Sở Phàm chẳng sống được tới An Thái Phủ.
Trong một trấn nhỏ cách An Thái Phủ mười dặm, Trương Sở Phàm mang khăn trùm đầu cùng mặt nạ màu đen, có điều sắc mặt bên dưới đã trắng bệch tới kinh người.
Thấy sắp tới An Thái Phủ, Trương Sở Phàm cũng thở phào một hơi.
Mấy ngày nay Trương Sở Phàm đều không nghỉ ngơi yên ổn, giờ đã sắp tới An Thái Phủ, Trương Sở Phàm đương nhiên không thể lười biếng. Hắn chỉ định mua một chút lương khô lót dạ một chút rồi lập tức lên đường.
Đối với Trương Sở Phàm, lần bị truy sát này không phải không có lợi ích gì.
Mặc dù hắn xuất thân tán tu nhưng con đường trong quá khứ của hắn vẫn tương đối thuận lợi.
Lúc còn trẻ hắn đã thể hiện thiên phú vượt xa các võ giả tán tu cùng tuổi, mặc dù kém hơn những võ giả xuất thủ đại phái thế gia nhưng cũng được An Nhạc Vương Phủ lựa chọn làm môn khách.
Sau này An Nhạc Vương Phủ bị diệt, mặc dù hắn hoảng hốt bỏ trốn nhưng lại bất ngờ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường của Côn Luân Ma Giáo. Chỉ cần hắn không tự tìm đường chét, tương lai giang hồ cũng có chỗ cho hắn.
Nhưng nề hà hắn lại xuất thân tầng lớp dân dã, tầm mắt có hạn, cho nên vừa đạt được chút thành tựu đã bắt đầu đắc chí càn rỡ, thậm chí dám công nhiên tuyên bố mình là truyền nhân chính tông của Côn Luân Ma Giáo, rõ ràng không biết trời cao đất rộng.
Còn lần truy sát này đã trực tiếp dội một gáo nước lạnh lên đầu Trương Sở Phàm, khiến hắn tỉnh táo lại, biết rốt cuộc thực lực mình ra sao, thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Thậm chí Trương Sở Phàm đã âm thầm thề trong lòng, sau khi tới An Thái Phủ, được Dương gia che chở, gia nhập Tà Cực Tông xong hắn sẽ dốc lòng tiêu hóa tất cả truyền thừa nhận được rồi mới xuất quan. Sau này. cũng không thể làm việc khoa trương rêu rao như vậy, nhất định phải cẩn thận chú ý.
Nghĩ như vậy, Trương Sở Phàm đi tới cửa hàng bán bánh màn thầu duy nhất trên phố, giọng khàn khàn nói: “Cho ta mười cái bánh bao.”
Tiểu thương trẻ tuổi bán bánh bao cười nói: “Khách quan muốn mua bánh bao chay hay bánh bao thịt?”
Trương Sở Phàm hạ giọng nói: “Thịt!”
Tiểu thương nhanh chóng nhặt lấy mười cái bánh bao thịt cho Trương Sở Phàm, bọc trong gói giấy đưa tới. Trương Sở Phàm vung một ít bạc vụn nói: “Còn lại xem như tiền thưởng, không cần trả lại.”
Tiểu thương vội vàng cười tnói: “Đa tạ công tử.”
Trương Sở Phàm vô thức cầm màn thầu thịt lên định vừa đi vừa ăn, có điều sau đó hắn lại cảm giác không đúng.
Nhiều ngày bị đuổi giết đã khiến Trương Sở Phàm nảy sinh tính đa nghi cẩn thận.
Tiểu thương này bán một cái bánh bao nhân thịt có ba đồng tiền, một khối bạc của mình có thể mua tất cả bánh bao nhân thịt trong quầy hàng của hắn. Thế nhưng tên này nhận bạc xong không thèm để ý, chỉ tùy ý ném trong hộp, ngược lại luôn quan sát mình.
Trương Sở Phàm sắc mặt hơi đổi, bánh bao thịt đã đưa tới mạng lại bất giác hạ xuống.
Tiểu thương vẫn luôn nhìn hẳn kia nụ cười trên mặt dần dần tắt lịm, biểu cảm gương mặt trở nên kỳ quái: “Sao Trương công tử không ăn, chẳng lẽ bánh bao nhân thịt ta làm ăn không ngon à?”
Mấy ngày truy sát đã khiến thành kinh Trương Sở Phàm trở nên hết sức mẫn cảm, ngay khi tiểu thương kia mỉm cười quái dị, hắn đã trực tiếp dùng nội lực bọc lấy chỗ bánh bao nhân thịt kia ném ngược lại chỗ tiểu thương.
Chỉ có điều lúc này trên con phố dài lại có hơn mười võ giả xuất hiện từ đám người, tay cầm binh khí đánh về phía Trương Sở Phàm.
Giờ Trương Sở Phàm đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng trong đám người này không có cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cho nên Trương Sở Phàm liều mạng chém giết vẫn trốn thoát được.
“Ta nói này Vương Song Đông, cách này của ngươi rõ ràng không được, có phải do ngươi hạ độc quá rõ ràng nên tên tiểu tử kia mới phát hiện ra không?”
'Tôn Trường Siêu tay cầm trường kiếm bước tới, sắc mặt khinh thường.
Người hóa trang thành tiểu thương chính là Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu, đám người mai phục Trương Sở Phàm đều là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, là những người vừa thần phục làm thủ hạ của Sở Hưu như Vương Song Đông.
Lấy mũ xuống, Vương Song Đông hừ lạnh nói: “Ngươi nói linh tinh vừa thôi! Độc của lão tử vô sắc vô vị, căn bản không thể bị phát hiện, chắc chắn là do các ngươi mai phục để lộ sát khí, bị tiểu tử kia phát giác.
Đám người Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu vài ngày trước, lúc này cũng muốn thể hiện năng lực một phen.
Đám người Vương Song Đông đại đa số xuất thân tán tu, hiểu lý lẽ hơn nhiều so với những võ giả xuất thân tông môn thế gia.
Lã Phụng Tiên là hảo hữu của họ nhưng Sở Hưu lại không phải.
Nếu bọn họ muốn sống dưới trướng Sở Hưu, Sở Hưu nể mối quan hệ với Lã Phụng Tiên sẽ không làm khó bọn họ, nhưng chính bọn họ lại không qua được cửa ải của bản thân.
Biểu hiện của bọn họ càng kém, không chỉ bọn họ mất mặt mà cả Lã Phụng Tiên cũng bị mất mặt theo.
Cho nên lần này được Sở Hưu dẫn ra ngoài, bọn họ định dốc sức kiếm chút thành tích, nào ngờ tính kế lâu như vậy vẫn bị tên kia chạy trốn.
Những người khác bước tới hòa giải: “Tiểu tử kia cũng chẳng phải hạng vô danh, bằng không Sở đại nhân đã chẳng coi trọng hắn như vậy.
Có điều kẻ này trước đó đã bị mấy nhóm người làm cho trọng thương, Sở đại nhân cũng đang chạy đến đây, tên này không trốn thoát nổi đâu.”
Tất cả mọi người lập tức đuổi theo về phía An Thái Phủ.
Lúc này trước cửa Dương gia tại An Thái Phủ, bộ dáng Trương Sở Phàm thê thảm tới cực điểm, thân thể đầy máu tươi, như vừa chui ra từ trong chiến trường.
Hai tên đệ tử thủ vệ Dương gia thấy bộ dáng này của Trương Sở Phàm không hề khách khí mở miệng khiển trách: “Ăn mày từ đâu chui ra? Có tư cách gì mà tới nơi này? Cút sang một bên cho tai”
Trương Sở Phàm lúc này đã chẳng còn sức nhiều lời với họ, hắn nói thẳng: “Đi bẩm báo với gia chủ các ngươi, nói Trương Sở Phàm tới. Nếu xảy ra chuyện gì các ngươi không gánh vác nổi đâu!”
Hai võ giả thủ vệ kia thật ra cũng biếtTrương Sở Phàm, dù sao lúc trước Trương Sở Phàm còn được người của Dương gia khánh khí nghênh tiếp vào Dương gia, nói chuyện Tà Cực Tông mời chào hắn.
Giờ nghe Trương Sở Phàm nói vậy bọn họ mới nhìn kỹ lại, cái tên vẻ ngoài thê thảm trông như ăn mày trước mặt có vẻ rất giống với Trương Sở Phàm phong quang vô hạn lúc trước.
Hai người giật mình ồ lên, vội vàng dìu Trương Sở Phàm vào trong đồng thời đi báo cho gia chủ của mình.
Gia chủ Dương gia Dương Khai Thái năm nay năm mươi tuổi, có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, con trai ruột của hắn đang là đệ tử nội môn tại Tà Cực Tông, cho nên lần này Tà Cực Tông muốn mời chào Trương Sở Phàm cũng thông qua Dương gia đến chuyển lời.
Thấy bộ dáng lúc này của Trương Sở Phàm, Dương Khai Thái giật mình ồ lên.
“Trương tiểu hữu, sao ngươi lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.