Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 510: Độc kế




Trịnh Thành Vĩnh bị đánh không dám phản bác, chỉ đành che mặt, dáng vẻ đáng thương nói: “Cha, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chuyện này giờ còn chưa lộ ra, vạn nhất bị thái tử biết được, chúng ta sẽ xong đời!”
Trịnh Thiên Đồ suy tư một hồi, hắn trầm giọng nói: “Người bẫy ngươi nói hắn là người của nhị hoàng tử?”
Trịnh Thành Vĩnh gật đầu liên tục!
Trịnh Thiên Đồ hừ lạnh nói: “Giờ chúng ta cũng không biết tên kia rốt cuộc là người của nhị hoàng tử hay là thuộc hạ của ai khác muốn chia rẽ quan hệ giữa nhị hoàng tử và thái tử.
Có điều giờ mọi chuyện còn cứu vấn được. Thế nhân đều nói thái tử điện hạ bao dung quảng đại. Chúng ta cứ nói thật mọi chuyện ra, thái tử điện hạ chắc sẽ không trách tội chúng ta vì chuyện này đâu. Ngài ấy sẽ biết con cũng là người bị hại thôi!”
Trịnh Thành Vĩnh thận trọng nói: “Nhưng thưa cha, vạn nhất thái tử điện hạ không rộng lượng trong chuyện này thì sao?”
Trịnh Thành Vĩnh mặc dù là tên rác rưởi kém cỏi nhưng cũng biết đạo lý suy bụng ta ra bụng người.
Dù sao nếu đổi lại là hắn, ai dám cắm sừng hắn, chắc chắn hẳn sẽ hận không thể băm vằm đối phương ra thành muôn mảnh, còn quan tâm rộng lượng với không rộng lượng gì nữa?
Trịnh Thiên Đồ cười lạnh nói: “Người làm đại sự đương nhiên sẽ nhịn được chuyện mà người thường không nhịn được chứ. Con nghĩ thái tử điện hạ là con chắc?
Huống hồ nói theo cách khác, nếu thái tử thật sự trách tội Thiết Kiếm Môn ta vì việc này, vậy chứng minh ta đã nhìn sai người. Thái tử chỉ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì nữ nhân mà không để ý tới đại cục.
Người như vậy không đáng để Thiết Kiếm Môn ta thần phục. Đến lúc đó cùng lắm thì tới gia nhập dưới trướng vị nhị hoàng tử kia là được.”
Có điều đúng lúc này bên ngoài lại vang lên một giọng nói.
“Chậc chậc, Trịnh môn chủ không hổ danh là người lão luyện trên giang hồ, gặp chuyện như vậy vẫn suy nghĩ hết sức thấu đáo, vô cùng khôn khéo, tính toán cả hai bên mà không bên nào thiệt.
Chỉ đáng tiếc là Trịnh môn chủ ngươi quá mức khôn khéo, thật sự không biết trong việc chọn phe không nên đứng hai chân hai thuyền.”
Sở Hưu đẩy cửa bước vào, quang minh chính đại xuất hiện trong phòng.
Trịnh Thành Vĩnh vừa thấy Sở Hưu gương mặt lập †ức lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Là hắn! Chính là hắn!”
Trịnh Thiên Đồ sắc mặt hơi đổi, cương khí quanh người bộc phát, đột nhiên cầm thanh kiếm sắt bên cạnh lên.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại bỗng dưng bước lên phía trước một bước. Một bước này vừa vặn giẫm vào nơi khí cơ của Trịnh Thiên Đồ chuẩn bị bộc phát. Nếu không có bước đó của Sở Hưu, kiếm của Trịnh Thiên Đồ đã rời vỏ chém thẳng theo hướng này.
Lông mày Trịnh Thiên Đồ đột nhiên nhíu lại, trường kiếm trong tay hắn chỉ vừa vặn có động tác đã cảm thấy một luồng khí cơ kỳ dị bao phủ quanh người hắn. Dường như bất luận hắn xuất thủ thế nào đều rơi vào vòng khống chế của đối phương!
Trong gian phòng nhỏ hẹp này uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu cơ hồ thi triển tới cực hạn, ngay cả cao thủ đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư như Trịnh Thiên Đồ cũng bị Sở Hưu cưỡng ép bức bách tới mức không dám tự tiện xuất thủ.
Trịnh Thiên Đồ thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người này còn trẻ như vậy đã có thực lực mạnh mẽ nhường này, một thân một mình xâm nhập Thiết Kiếm Môn mà đệ tử môn phái mình không hề có dị động gì. Trịnh Thiên Đồ tin tưởng người này chắc chắn không phải hạng vô danh.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta tên Sở Hưu, Trịnh môn chủ chắc cũng từng nghe tới tên ta. Có điều chuyện này đã không quan trọng, giờ ta tới đây chỉ là để đại biểu cho nhị hoàng tử.”
Nghe thấy hai chữ Sở Hưu, ánh mắt Trịnh Thiên Đồ lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Khác với những lão nhân giang hồ khác không quan
tâm tới thế hệ trẻ tuổi, Trịnh Thiên Đồ cho rằng mình vẫn còn đang tuổi tráng niên. Cho dù hắn thân ở đất man hoang này nhưng vẫn rất quan tâm tới tin tức về những người trẻ tuổi trên giang hồ.
Mấy năm nay Sở Hưu rõ ràng là người thăng tiến nhanh nhất trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, đừng nhìn y giờ chỉ có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay y chẳng phải chỉ một hai.
Tối thiểu chỉ với trạng thái thần dị vừa rồi của Sở Hưu, không ngờ còn ép bản thân không dám ra tay. Trịnh Thiên Đồ đã coi Sở Hưu là đối thủ cùng cảnh giới.
'Thở dài một hơi, Trịnh Thiên Đồ lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì? Thiết Kiếm Môn ta còn chưa chính thức gia nhập dưới trướng thái tử đâu. Các ngươi dùng những âm mưu quỷ kế đó hãm hại ta chẳng phải là đẩy ta nghiêng hẳn về phía thái tử à?”
Sở Hưu cười lạnh n ¡nh môn chủ, ta đã xuất hiện ở đây rồi, ngươi nói những lời lá mặt lá trái đó còn ý nghĩa gì nữa?
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ. ám, ta đã biết lựa chọn của Thiết Kiếm Môn các ngươi. Ngay lúc vừa rồi ngươi còn định chân đứng hai thuyền cơ mà, giờ nói những lời như vậy ngươi nghĩ ta sẽ tin ư?
Giờ đứa con trai bảo bối của ngươi đã động vào nữ nhân của thái tử. Cho dù thái tử thật sự rộng lượng tha thứ cho các ngươi, nhưng sau này mỗi lần hắn thấy 'Thiết Kiếm Môn của ngươi, đặc biệt là con trai của ngươi, chẳng lẽ trong lòng không thấy khó chịu à?
Ta tin ngoại trừ một số kẻ có ham mê đặc thù thích bị người khác cắm sừng, ngoài ra không nam nhân nào chịu đựng được.
Huống hồ cho dù thái tử thật sự nhịn được cũng vô dụng. Giờ chuyện này chỉ số ít người biết, nếu Thiết Kiếm Môn các ngươi gia nhập dưới trướng vào thái tử ta sẽ lập tức lan truyền tin này ra ngoài. Đến lúc đó hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết.”
Trịnh Thiên Đồ nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sát cơ nồng đậm, gẵn từ trong hàng răm ra một câu: “Tâm tư của ngươi thật ác độc!”
Nếu tin này lan truyền, vậy rõ ràng là Sở Hưu đang ép thái tử giết chết bọn họ!
Bị người ta cắm sừng không phải chuyện vinh quang gì. Cho dù thái tử suy nghĩ vì đại cục tạm thời nhịn được, nhưng nếu chuyện này bị gióng trống khua chiêng lan truyền ra ngoài, vì thanh danh của bản thân thái tử cũng phải giết bọn họ.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trịnh môn chủ, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi lựa chọn thần phục thái tử chẳng qua là muốn tìm đường ra cho Thiết Kiếm Môn, tìm kiếm tiền đồ cho bản thân mà thôi.
Nếu ngươi chỉ cần có vậy thì thái tử hay nhị hoàng tử thật ra đều chẳng khác biệt bao nhiêu. Thái tử chẳng qua chiếm cứ danh phận đại nghĩa mà thôi.
Nhưng Tịnh môn chủ suy nghĩ kỹ mà xem, cho dù thái tử chiếm cứ danh phận đại nghĩa, danh hiệu thái tử; thế nhưng nhị hoàng tử vẫn có thể tranh đoạt cân tài cân sức với thái tử. Từ điểm này thôi là đủ thấy chênh lệch giữa hai người rồi. Đầu quân cho hạng người như vậy có tiền đồ thật không?
Giờ quyền chọn lựa đang trong tay Trịnh môn chủ, gia nhập dưới trướng vào thái tử hay chuyển sang thần phục nhị hoàng tử. Hai lựa chọn này mời Trịnh môn chủ tự quyết định.”
Trịnh Thiên Đồ híp mắt nói: “Thật ra ta còn lựa chọn thứ ba.”
“Lựa chọn gì?”
“Giết ngươi!” Trịnh Thiên Đồ nắm chặt thanh thiết kiếm trong tay, thân thể toát ra một lưồng sát khí.
Còn Sở Hưu lại chỉ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Trên giang hồ này không ít kẻ muốn giết ta. Đáng tiếc đại đa số bọn họ chẳng những không giết được ngược lại còn mất mạng. Giờ Trinh môn chủ cũng muốn thử chút à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.