Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 602: Đủ ngoan đủ độc 2




Lâm Mộc Thông cau mày: “Dùng lợi ích dụ dỗ hay là gì
Sở Hưu nhìn thoáng qua Lâm Mộc Thông rồi nói: “Chỉ với bộ dáng hiện tại của Kỳ Liên Trại, lấy lợi ích đâu ra dụ dỗ người ta? Có là kẻ ngu cũng biết lúc này chắc chắn phải đứng về phía Tụ Nghĩa Trang rồi. Đương nhiên chúng ta phải dùng cách uy hiếp rồi.
Trong số những thế lực này, sơ hở lớn nhất chính là Miêu gia ở Yến Đông. Thế lực bản thân Miêu gia không mạnh, căn cơ yếu kém, chẳng qua vì có một vị đại cao. thủ Thiên Nhân Hợp Nhất là Miêu Xuân Mậu nên mới quật khởi.
Trong liên minh Tụ Nghĩa Trang, phần lớn thế lực là Nhiếp Nhân Long đích thân mời tới, chỉ có mình Miêu Xuân Mậu là chủ động gia nhập.
Người này nóng lòng với chuyện liên minh như vậy chính là vì muốn chiếm được cơ nghiệp ở Liêu Đông Quận, để Ma Giáo tích lũy thêm chút căn cơ thực lực.
Người như vậy là dễ đối phó nhất. Gia tộc của hắn chính là nhược điểm của hắn, khiến hắn nghe theo lệnh chúng ta. Không nghe lời? Vậy để cả nhà hẳn chết sạch! Đơn giản, trực tiếp!”
Nghe Sở Hưu nói lời này, mọi người ở đây lập tức rùng mình một cái.
Không phải vì Sở Hưu nói giết cả nhà mà vì giọng điệu của y khi nói những lời này.
Đám giặc cướp Kỳ Liên Trại cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, đặc biệt là khi là Bắc Địa Tam Thập Lục. Cự Khấu, bọn họ cũng giết không ít người.
Nhưng bọn họ giết người chỉ vì tranh đoạt cướp bóc. chứ không như Sở Hưu hiện tại, dùng giọng điệu bình thản tới dị thường nói ra những chuyện này. Cứ như với y chuyện giết cả nhà người ta chẳng khác gì ăn cơm uống nước. Dáng vẻ y khiến mọi người không khỏi phát lạnh trong lòng, thầm nghĩ chẳng trách Lâm Diệp này là tuấn kiệt xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma, tâm địa này đúng là ngoan độc.
Lúc này coi như họ đã hiểu vì sao những tông môn Chính đạo suốt ngày kêu gào phải trừ ma vệ đạo. Không phải ăn no rỗi việc sinh sự mà là đám người Ma đạo này. thật con mẹ nó kinh khủng!
Có điều lúc này Lâm Mộc Thông lại chần chừ rồi nói: “Lâm công tử, vạn nhất tên Miêu Xuân Mậu kia không để ý tới người nhà mình đi mật báo thì sao?
Chúng ta làm vậy có phải vi phạm quy củ giang hồ không? Dù sao họa không lan tới người nhà.”
Sở Hưu kinh nghiệm nhìn Lâm Mộc Thông một chút, đám người xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu này còn cổ hủ vậy à, kiêng ky cả quy củ giang hồ?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Họa không lan tới người nhà, bản thân câu nói này đã là một trò cười rồi.
Ngươi tới đoạt lợi ích, người nhà của ngươi hưởng thụ. Kết quả khi bị người ta trả thù lại nói họa không lan tới người nhà, chẳng phải trò cười thì là gì?
Ta là người trong Ma đạo, tiếng tăm nhánh Ẩn Ma ra sao chắc các ngươi cũng biết. Cho nên ta không cố ky. quy củ gì. Nếu các ngươi lo thanh danh thì chuyện này coi như thôi vậy.”
Lâm Mộc Thông nghe vậy vội vàng nói: “Không vấn đề, cứ làm theo lời Lâm công tử là được.”
Giờ đại đương gia đang nói tất cả đều làm theo lời vị Lâm công tử này. Nếu vì dị nghị của mình mà khiến cho bên nảy xảy ra vấn đề gì, hắn cũng chẳng gánh nổi.
Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu đã vậy, trước hết chư vị đến Yến Đông với ta đã.”
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, lao nhao gật đầu. Có điều lúc này ánh mắt đám người nhìn về phía Sở Hưu đã bất đồng.
Đám thổ phỉ bọn họ bản thân đã chẳng phải hạng lương thiện gì, đều là kẻ cùng hung cực ác. Cho nên ban đầu đều chẳng coi Sở Hưu ra sao. Cho dù Hà Triển bị Sở Hưu xuất một chiêu đánh bại, đáy lòng thực chất vẫn không phục.
Có điều tới khi Sở Hưu nói ra kế hoạch của mình, mọi người mới biết. Đám thổ phỉ bọn họ có hung ác cũng chẳng sánh được với tên Lâm Diệp này.
Lâm Nghỉ Miêu gia ở Yến Đông, mười năm trước vẫn là một gia tộc nhỏ thực lực yếu ớt. Tuy không đến mức suốt ngày bị kẻ khác ức hiếp nhưng cũng chẳng danh tiếng gì trên đất Yến Đông.
Chỉ có mấy năm gần đây, Miêu Xuân Mậu tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Miêu gia mới xem như thở phào một hơi.
Mặc dù trong mắt giới cao tầng như tông sư, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ có thể coi là không tệ mà thôi, nhưng trên đất Yến Đông, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã có thể xưng là cao thủ, cho nên Miêu gia coi như thật sự quật khởi.
Ban đêm, trong đại trạch Miêu gia đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ Miêu gia mấy ngày nay đều tổ chức tiệc tùng, chúc mừng Miêu gia sắp chuẩn bị chân chính quật khởi.
Miêu Xuân Mậu đã truyền tin cho họ, bảo họ chuẩn bị một chút, di chuyển Miêu gia tới Liêu Đông Quận.
Thế lực võ lâm Yến Đông đều không yếu, mọi người phân chia thế lực đã rất hoàn thiện, cho nên nếu Miêu gia muốn quật khởi trên đất Yến Đông, vậy chắc chắn phải tranh đoạt với người ta. Một thế lực suy yếu mới có thế lực khác quật khởi.
Nhưng Miêu gia ngoại trừ Miêu Xuân Mậu ra những người khác thực lực đều quá yếu, căn bản không tranh đoạt nổi. Cho nên Miêu Xuân Mậu chỉ có thể nghĩ cách khác, chủ động gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang, xây dựng căn cơ trên đất Liêu Đông, sau đó di chuyển toàn bộ gia tộc tới đó. Có vậy mới khiến
Miêu gia bọn họ thật sự phát triển.
Lúc này Sở Hưu mang theo đám người Hà Triển tới cửa chính Miêu gia, lại kinh ngạc phát hiện toàn bộ Miêu gia thậm chí không có ai giữ cửa.
Đám người Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, Miêu gia này có phải vui vẻ quá mức hay tự tin thái quá, không ngờ lại phòng ngự lỏng lẻo như vậy?
Đương nhiên cho dù có phòng ngự cũng chẳng sao. Dù sao trong mắt những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này, tất cả đều là hư ảo.
Mở cửa lớn ra, một số hạ nhân dọc đường thấy Sở Hưu xong đang định quát lớn. Nhưng y chỉ đưa mắt nhìn sang, tinh thần lực cường đại tỏa ra, trực tiếp khiến đối phương đờ ra tại đó, không nói thêm được lời nào.
Đến lúc Sở Hưu đẩy cánh cửa nội môn đại đường ra, đám người Miêu gia mới phát hiện ra Sở Hưu. Bọn họ sửng sốt một hồi lâu. Trong đó một người trung niên vừa uống tới mức mặt mũi đỏ bừng đi tới, vừa đi vừa phẫn nộ quát lên với y: “Các ngươi là ai? Tự tiện xông vào Miêu gia, chán sống rồi hay sao?”
Có điều hắn còn chưa tới trước người Sở Hưu, ánh mắt Sở Hưu lóe lên luồng sáng âm u, chỉ trong chốc lát tinh thần lực cường đại đã tràn vào đầu người trung niên kia. Một tiếng bốp' nhỏ vang lên, cái đầu nổ tung như quả dưa hấu, chất lỏng đỏ trắng văng khắp nơi.
Mọi người xung quanh đang định hét lên, có điều quanh người Sở Hưu lại toát ra một luồng ma khí cực kỳ kinh khủng. Luồng hàn khí lạnh lẽo âm u đó lập tức đè tiếng hét kinh hãi của đám người xuống.
Sở Hưu giơ một ngón tay ra trước mặt, ra dấu im lặng nói: “Xuyt, đừng nói. Còn ồn ào, đều phải chết.”
Những võ giả Miêu gia lập tức câm như hến, che miệng không dám hô một lời.
Lúc này Sở Hưu đeo mặt nạ sắt đen không chút biểu cảm, quanh người ma khí bùng lên ngập trời, lại thêm thi thể kinh khủng dưới đất, quả thật không khác gì những ma đầu ăn thịt người uống máu trong truyền thuyết.
“Ai là con trai của Miêu Xuân Mậu?” Sở Hưu hỏi một câu.
Xung quanh không ai nói gì.
“Không nói, ta sẽ tiếp tục giết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.