Bắc Địa Yến Quốc, đây là nơi hoang vu nhất Bắc Yên, thậm chí còn hoang vắng hơn Liêu Đông Quận. Mặc dù diện tích nơi này lớn gấp mấy lần Liêu Đông Quận, có điều lại gọi chung là Bắc Địa, không phân chia quận huyện.
Đi thêm một chút về phía bắc của Bắc Địa chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Toàn bộ Bắc Địa đều coi như phạm vi thế lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn tiếp tục đi tiếp về phía bắc của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại là một nơi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có những thế lực như Đại Quang Minh Tự mới có thể thành lập tông môn ở nơi này, đồng thời còn lấy mỹ danh là tôi luyện tâm chí.
Lúc này trong một quán rượu ở tòa thành nhỏ nơi Bắc Địa Yến Quốc, Bành Hổ cải trang thay đổi cách ăn mặc đang cùng Sở Hưu ngồi uống rượu.
Bành Hổ nhíu mày nói: “Lâm công tử, ngươi bảo Kỳ Liên Trại ta thối lui. Kỳ Liên Trại ta đã lui. Ngươi nói muốn chia rẽ liên minh Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng lại chỉ xúi giục một tên tiểu tốt. Giờ tới bước cuối cùng, ngươi nói muốn mượn thế, rốt cuộc là mượn thế lực của ai?”
Thời gian vừa qua Kỳ Liên Trại ta chia thành từng tốp nhỏ nhưng vẫn bị Tụ Nghĩa Trang truy bắt được một số huynh đệ, tử thương chừng hơn trăm người. Kỳ Liên Trại ta không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu.
Sở Hưu rót một chén rượu cho Bành Hổ, thản nhiên đáp: “Bàng trại chủ đừng nóng ruột, dục tốc bất đạt, lần này ta không chỉ định cứu Kỳ Liên Trại của ngươi mà còn muốn đánh trọng thương Tụ Nghĩa Trang. Đương nhiên phải bố trí cẩn thận một chút.
Về phần ngươi hỏi ta muốn mượn thế ai. Rất đơn giản, ta đã dẫn Tụ Nghĩa Trang về phía bắt đầu, đương nhiên là muốn mượn thế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rồi”
Bành Hổ không phải kẻ ngốc, hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu. Có điều Bành Hổ lại nhướn mày hỏi: “Ngươi muốn khích bác chia rẽ Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành à?
Có điều Nhiếp Nhân Long không phải kẻ ngu, thằng oắt con Nhiếp Đông Lưu cũng cực kỳ khôn khéo. Bọn chúng sẽ không trúng kế đâu.
Tụ Nghĩa Trang hẳn phải biết, giờ mục tiêu chủ yếu của bọn họ là chiếm cứ Liêu Đông Quận, tiêu diệt Kỳ Liên Trại chúng ta. Lúc này trêu chọc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là rất thiếu khôn ngoan."
Sở Hưu híp mắt nói: “Nhiếp Đông Lưu cùng Nhiếp. Nhân Long quả thật không phải kẻ ngốc, nhưng lại chẳng tránh được có kẻ thấy lợi tối mắt.
Đứng càng cao ngã càng thảm, liên minh Tụ Nghĩa Trang bao gồm mười mấy thế lực. Bọn họ không đánh mà thắng đã chiếm được Liêu Đông Quận, chẳng lẽ không muốn tiến thêm một bước ư?
Xưa nay liên minh luôn sụp đổ từ nội bộ, không thì ta bảo Miêu Xuân Mậu thành nội ứng làm gì?
Đến lúc đó, một thế lực chiếm lợi, những thế lực khác ngồi yên được chắc? Tụ Nghĩa Trang ngăn cản được sao?
Ta hiểu rất rõ đám người này. Khi ngươi khiến bọn họ được lợi, bọn họ sẽ hết lòng ủng hộ ngươi. Nhưng khi ngươi ngăn cản bọn họ thu lợi, đám người này sẽ chẳng dễ nghe lời nữa đâu.”
Bành Hổ nhìn Sở Hưu một hồi, đám người Ma đạo này đều âm hiểm như vậy sao?
Có điều theo Bành Hổ, những kẻ Chính đạo cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu, nếu không sao lúc trước Côn Luân Ma Giáo lại thất bại thảm tới như vậy?
Uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Bành Hổ trầm giọng nói: “Vậy ta đợi thêm một thời gian, hy vọng đến lúc đó ngươi không khiến ta thất vọng. Ta tin tưởng muốn, nàng cử ngươi qua chắc hẳn không sai.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bành trại chủ không cần gấp, vừa vặn thời gian này tu dưỡng cho thương thế khỏi hẳn đi. Đến cuối cùng vẫn phải qua một trận ác chiến đấy.
Bành Hổ hừ lạnh nói: “Lần trước là ta không ngờ kẻ xuất thủ không phải tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long mà là Hàn Bá Tiên, không kịp đề phòng mới trọng thương thôi. Sai lầm như vậy mỗ sẽ không phạm phải lần hai đâu!”
Sau khi nói xong, Bành Hổ trực tiếp quay người rời khỏi, để lại mình Sở Hưu tự rót tự uống tại đây. Nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, ánh mắt Sở Hưu còn lạnh lẽo hơn gió tuyết Bắc Yên.
Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, lần này chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, Nhiếp Đông Lưu tuyệt đối không thể trốn thoát!
Lúc này Nhiếp Đông Lưu ở Liêu Đông Quận xa xôi lại bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, như bị thứ gì rất kinh khủng để mắt tới.
Nhiếp Đông Lưu lắc đầu, loại bỏ cảm xúc này ra khỏi đầu. Lúc này lại có người của Tụ Nghĩa Trang đưa một số tình báo tới. Vốn Nhiếp Đông Lưu còn tưởng thế lực nào tìm được bao nhiêu võ giả Kỳ Liên Trại, định nộp kết quả chém giết này lên tránh công, thế nhưng khi đọc. xong thứ viết trên đó, Nhiếp Đông Lưu lại tức tới mức xé tan tờ giấy.
“Đám ngu ngốc này!”
Trên tình báo viết rất rõ ràng là các thế lực trong liên minh tự tiện xuất thủ, lấy việc điều tra giặc cướp Kỳ Liên Trại làm cớ, tấn công một số thế lực Bắc Địa.
“Địa bàn Liêu Đông Quận lớn như vậy còn chưa đủ cho chúng nó nuốt hay sao, đám ngu ngốc này lại còn tới Bắc Yên gây chuyện! Rốt cuộc bọn chúng định làm gì"
Nhiếp Đông Lưu trực tiếp vung tay lên nói: “Đi đi, gọi mấy tên cầm quyền của đám gia tộc không tuân thủ quy củ đến đây cho tai”
Mấy ngày sau, sáu gia chủ chưởng môn của các thế lực đã tới chỗ Nhiếp Đông Lưu, trong đó còn có cả Miêu Xuân Mậu.
Thực tế chuyện này từ đầu chính là Miêu Xuân Mậu xúi giục.
Sở Hưu chỉ giao cho Miêu Xuân Mậu một nhiệm vụ, đó là để Miêu Xuân Mậu đi xúi giục các thế lực võ lâm trong liên minh ra tay ra tay với bên Bắc Địa.
Thật ra không cần Miêu Xuân Mậu xúi giục, một số kẻ cầm quyền của các thế lực đã có phần động tâm.
Bắc Địa không phải địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bọn họ chiếm một chút thì đã sao?
Giờ bọn họ đâu phải thân đơn thế cô mà là đi cùng Tụ Nghĩa Trang, chẳng lẽ còn phải sợ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành à?
Ôm tâm lý này, đám người bị Miêu Xuân Mậu xúi giục trực tiếp tiền trảm hậu tấu động thủ. Thậm chí chính bọn họ còn không ý thức được đây là Miêu Xuân Mậu đang khích bác bọn họ.
Nhiếp Đông Lưu nhìn sáu người trước mắt, thần sắc. âm trầm nói: “Ai cho các ngươi tự tiện xâm lấn Bắc Địa? Các ngươi có biết hành động này sẽ chọc giận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong đó có người chần chừ nói: “Thiếu trang chủ, không đến mức thế chứ. Bắc Địa lớn như vậy chẳng lẽ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quản hết được sao?”
Nhiếp Đông Lưu hừ lạnh một tiếng nói: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu chuyện này bị Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành biết chắc chắn sẽ tạo thành hiểu lầm. Giờ mục tiêu của chúng ta không phải Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tội gì phải gây chuyện với bọn họ?
Chuyện này tạm thời bỏ qua. Có điều từ nay về sau chư vị không thể tiền trảm hậu tấu, động tới Bắc Địa nữa.”
Mặc dù xét theo thân phận, Nhiếp Đông Lưu cao hơn đám gia chủ chưởng môn ở đây rất nhiều. Nhưng bối phận của hắn dù sao cũng là tiểu bối giang hồ. Nhiếp Đông Lưu cũng phải bảo hộ thanh danh bản thân, cho nên lúc này hắn cũng không tiện răn dạy những gia chủ chưởng môn này, chỉ có thể nhắc nhở.
Những người ở đây mặc dù ngoài miệng đáp ứng tốt tốt, có điều trong lòng lại chẳng hề để tâm.
Lúc trước bọn họ chịu gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang vốn là để kiếm một chỗ dựa, sau này không cần phải lo bị cướp đoạt nữa.