Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 64: Lã Phụng Tiên




Sở Hưu cũng không ngờ chuyến này y tới Lữ Dương Sơn lại gặp được Ngọc Diện Ôn Hầu Lã Phụng Tiên nổi danh giang hồ sau này.
Trong trí nhớ của Sở Hưu, lần đoạt bảo vật ở Lữ Dương Sơn này không có bóng dáng Lã Phụng Tiên.
Đương nhiên cũng có thể là có nhưng lúc này Lã Phụng Tiên chỉ là thảo mãng giang hồ, thậm chí không bước lên Long Hổ Bảng, cũng không thể hiện năng lực trong chuyện lần này, cho nên trong cốt truyện không có ghi chép.
Người trong giang hồ hậu thế đánh giá Lã Phụng Tiên rất thú vị, vì trên giang hồ người mắng hắn nhiều, người khen hắn cũng nhiều.
Lã Phụng Tiên tuyệt đối không phải người trong chính đạo, vì trả thù, trong cơn nóng giận hắn từng truy sát kẻ địch tới vài ngàn dặm. Vô số người trong võ lâm chính đạo tới chặn đường biện hộ, kết quả hoặc tự cút hoặc bị hắn lần lượt giết chết. Xét theo điểm này Lã Phụng Tiên tuyệt đối là người trong ma đạo tính cách cực đoan, thậm chí trong số hảo hữu mà hắn kết giao cũng có không ít người xuất thân ma đạo. Tới cuối công pháp hắn tu luyện cũng là của ma đạo, cho nên bị đa số mọi người quy về phe ma đạo.
Nhưng nếu nói hắn là người trong ma đạo thì Lã Phụng Tiên lại không lạm sát người vô tội, ngược lại chỉ cần có việc gì hắn thấy ngứa mắt, bất kể đối phương là chính đạo hay ma đạo, hắn đều ra tay.
Hơn nữa lý do giết người cũng rất đơn giản, ta cảm thấy nên giết ngươi, vậy ngươi bị giết thôi. Cũng như Lưu Nguyên Hải kia, nếu Lưu Nguyên Hải không chém một đao vừa rồi, Lã Phụng Tiên cũng sẽ không ngăn cản hắn, chỉ lẳng lặng né tránh.
Nhưng Lưu Nguyên Hải lại nhất định phải chém tới khiến Lã Phụng Tiên thấy kẻ này lấn yếu sợ mạnh, rất đáng ghét, cho nên hắn ra tay.
Hơn nữa trên giang hồ Lã Phụng Tiên có rất nhiều bằng hữu, mặc dù không đến mức nghĩa bạc vân thiên, khắp thiên hạ đều là hảo hữu chí giao, nhưng chí ít chỉ cần là bằng hữu của hắn, Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ giúp đối phương tới cùng, khiến người ta không thể nói xấu hắn tới một lời.
Đương nhiên những lời khen của Lã Phụng Tiên không chỉ của bằng hữu hắn, còn một phần của những đại tiểu thư thế gia cùng nữ đệ tử đại phái.
Mặc dù trên giang hồ tướng mạo chỉ như hoa trên gấm, nhưng người vừa có tướng mạo vừa thực lực như Lã Phụng Tiên, ngoại trừ điểm đáng tiếc là không có tông môn cường đại ra, tất cả các mặt khác đều vô cùng hấp dẫn nữ giới.
Những thứ này chỉ là đánh giá của người khác về Lã Phụng Tiên, nếu để Sở Hưu đánh giá, vậy y chỉ có thể nói Lã Phụng Tiên là một người chỉ làm theo ý mình.
Trong lòng Lã Phụng Tiên không phân chính tà, hắn cảm giác thế là đúng, vậy thì làm thôi.
Ngươi trở thành bạn hắn, vậy hắn sẽ giúp ngươi. Ngươi chọc tới hắn, lúc giết ngươi hắn cũng tuyệt đối không lưu tình.
Dù sao đối với Sở Hưu, kết giao được với người như Lã Phụng Tiên tuyệt đối không có chỗ xấu.
Thi thể trong khách sạn đều đã được dọn dẹp, Sở Hưu lật vạt áo thi thể ngay trước mặt mọi người, kết quả ngoại trừ chút thuốc trị thương của Ba Sơn Kiếm Phái trên người Trương Bách Đào tạm tính là trân quý ra, trên người ba kẻ còn lại thậm chí không có thứ gì giá trị.
Có điều ngẫm lại cũng hợp lý, dẫu sao bọn họ không có hộp báu không gian như Sở Hưu,không thể đem toàn bộ gia sản đặt vào trong hộp báu không gian.
Sở Hưu cầm mấy bình thuốc trị thương, trực tiếp lên lầu, chuẩn bị về phòng dưỡng thương.
Có điều lúc này Sở Hưu như nghĩ ra điều gì, vừa rồi Trương Bách Đào đã nói một câu, hình như mấy người này vì thiếu trang chủ gì đó nên mới tới đây giúp hắn giết mình.
Trước đó Sở Hưu còn lấy làm lạ, Trương Bách Đào kia rốt cuộc làm sao tìm được ba người này liên thủ tới giết mình, phải biết bản thân Trương Bách Đào là đệ tử Ba sơn kiếm phái không có quan hệ gì ở Bắc Yên.
Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù là Thất Tông Bát Phái nhưng Thất Tông Bát Phái đù sao cũng không phải Nam Bắc Phật Tông, chỉ có thế lực nhất định trong khu vực bản của mình, gặp chuyện như vậy phải xem người mình nhờ có nể tình hay không.
Cho nên Thương Lan Kiếm Tông chỉ truy nã Sở Hưu trong phạm vi Ngụy Quận, vì bọn họ biết ra khỏi Ngụy Quận cho dù có người gặp được Sở Hưu cũng lười tới báo cho bọn họ, trừ phi bọn họ đưa ra tiền thưởng đủ sức hấp dẫn.
Giờ xem ra hẳn Trương Bách Đào tới cầu vị thiếu trang chủ kia, sau đó vị thiếu trang chủ kia ra tay dẫn dắt, khiến ba võ giả Tiên Thiên kia tới giúp Trương Bách Đào giết mình.
Về phần vị thiếu trang chủ này rốt cuộc là ai, thật ra cũng chẳng khó đoán.
Có mặt mũi có năng lực như vậy tại Bắc Yên, còn có thể khiến đệ tử đại phái như Trương Bách Đào gọi một tiếng thiếu trang chủ, ngoại trừ Lăng Vân Bố Vũ Nhiếp Đông Lưu, thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra, làm gì còn ai?
Nghĩ tới đây Sở Hưu cười lạnh một tiếng, vị thiếu trang chủ Nhiếp Đông Lưu về cuối cũng là một kẻ rất sinh động, phụ thân hắn Phúc Thủ Càn Khôn Nhiếp Nhân Long phát triển Tụ Nghĩa Trang thành một trong Nhân Hòa Lục Bang, mà Nhiếp Đông Lưu cũng nổi danh giang hồ từ rất sớm, đứng hàng thứ sáu trên Long Hổ Bảng, là tuấn kiệt giang hồ tiêu chuẩn.
Ba người đến giết y đều không phải người của Tụ Nghĩa Trang, nhưng đều là thảo mãng giang hồ từng qua lại Tụ Nghĩa Trang. Hiển nhiên Nhiếp Đông Lưu tị hiềm địa vị Trương Bách Đào không đủ để hắn phái người của Tụ Nghĩa Trang, hoặc thực lực địa vị của Sở Hưu bây giờ còn chưa đủ tư cách để Nhiếp Đông Lưu phái người Tụ Nghĩa Trang tới giết y.
Mặc dù lần này Sở Hưu không chết nhưng thù này cũng đã kết, huống hồ nếu không có gì bất ngờ, lần tranh đoạt bảo vật tại Lữ Dương Sơn này Nhiếp Đông Lưu cũng góp mặt.
Khi đó bất luận song phương có ân oán gì hay không, đến lúc thật sự tranh đoạt bảo vật đều phải có một trận chiến.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu rời khách sạn từ sớm, tới một quán cơm nhỏ trong Lữ Dương Trấn ăn cơm.
Nơi nhỏ nhoi như Lữ Dương Trấn, rượu thịt của khách sạn có hơi khó nuốt cho nên Sở Hưu muốn thay đổi khẩu vị.
Y vừa bước vào quán rượu đã thấy Lã Phụng Tiên gọi một bàn đồ ăn, đã bắt đầu động đũa, bên cạnh còn đặt thanh trường kích màu bạc cực kỳ bắt mắt của mình.
Lã Phụng Tiên cũng có chút thanh danh tại vùng Yến Tây, có điều Lâm Trung Quận nằm phía đông Yến Quốc, cho nên phần lớn võ giả nơi này không quen biết Lã Phụng Tiên. Nhưng hôm qua Lã Phụng Tiên chỉ dùng một kích đã đánh vỡ binh khí của Lưu Nguyên Hải, bộc lộ tu vi cảnh giới Tiên Thiên, khiến đám võ giả tới Lữ Dương Trấn biết người trẻ tuổi này cũng là cao thủ, không nên trêu chọc.
Thấy Sở Hưu tới, Lã Phụng Tiên vội hô: “Sở huynh, tới đây cùng ăn đi.”
Sở Hưu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lã Phụng Tiên, rót một chén rượu hỏi: “Lã huynh, hôm qua ngươi tới Lữ Dương Sơn có thấy gì không?”
Lã Phụng Tiên cười khổ lắc đầu nói: “Chẳng tìm thấy gì, ta nghi mấy thứ này chỉ là tin đồn thôi. Có điều là tin đồn cũng chẳng sao, vốn ta chỉ định du ngoạn giang hồ thôi, tới đâu cũng vậy cả.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Lã huynh đừng gấp, trước tiên không nói Lữ Dương Sơn này rốt cuộc có bảo vật xuất thế hay không, cho dù có bảo vật, người đầu tiên nghe động tĩnh chạy tới cũng là những kẻ trong đại phái kia mới đúng.
Giờ ngươi xem xem, khắp Lữ Dương Sơn này có mấy người xuất thân đại phái? Cho nên ngươi không cần phải gấp, đến lúc đám người đại phái tới Lữ Dương Sơn, lúc đó mới chúng minh được trong Lữ Dương Sơn thật sự có bảo vật xuất thế.”
Lã Phụng Tiên gật đầu: “Có lý lắm.”
Sau đó hai người hàn huyên khắp thiên nam địa bắc, theo Lã Phụng Tiên, tính cách Sở Hưu ngoại trừ một số điểm tương đối cực đoan, sát tính hơi nặng một chút, những điểm khác đều tương đối phù hợp với tính cách hắn.
Trước khi bước vào giang hồ, sư phụ đã nói với hắn, muốn sống tốt trên giang hồ, vậy phải khiến bằng hữu của bản thân nhiều lên, để kẻ địch của mình ít đi.
Lúc nào ngươi có thể khiến tất cả mọi người trên giang hồ đều là bằng hữu của ngươi, không có một kẻ địch nào, lúc đó ngươi mới thật sự công thành danh toại trên chốn giang hồ.
Lã Phụng Tiên nghe lời sư phụ hơn cả cha mẹ, cho nên từ khi bước vào giang hồ tới giờ hắn có rất nhiều bằng hữu.
Nhưng cũng đừng nhìn hắn luôn hành xử ôn hòa, có vẻ rất dễ nói chuyện, thực ra tính cách Lã Phụng Tiên lại cực kỳ ngoan cố, không biết cách thỏa hiệp, không quan tâm tới cái nhìn của kẻ khác. Cho nên mấy năm nay tuy hắn kết giao được không ít hộp báu tại đất Yến Tây nhưng cũng đắc tội với không ít người, thậm chí có thể nói kẻ thù còn nhiều hơn bằng hữu.
Đúng lúc này, một võ giả mặc áo xanh đột nhiên lảo đảo chạy tới, thấy Lã Phụng Tiên ở đây bèn trực tiếp quỳ một gối trước mặt hắn, khóc lóc nức nở nói: “Lã đại ca, van cầu Lã đại ca cứu Trần gia của đệ!”
Lã Phụng Tiên vội vàng nâng đối phương dậy, kinh ngạc hỏi: “Trần Đồng, chẳng phải ngươi ra ngoài du lịch à? Sao lại đến đây? Rốt cuộc Trần gia xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù Lã Phụng Tiên mới bước chân vào giang hồ mấy năm, nhưng hắn kết giao được không ít bằng hữu, Trần Đồng này chính là một trong những bằng hữu của hắn, gia tộc đối phương vừa hay nằm trong Lữ Dương Trấn này.
Đương nhiên thực lực Trần Đồng này không mạnh bằng hắn, chỉ có Ngưng Huyết cảnh mà thôi.
Sở Hưu khẽ nhíu mày nhìn Trần Đồng kia, y cảm thấy đối phương khóc lóc khá giả.
Kiếp trước Sở Hưu không phải kẻ tài giỏi gì, nhưng y giả làm thiếu gia ăn chơi trong gia tộc hơn hai mươi năm, giả tới mức chính y cũng tin. Luận khả năng diễn kịch, Sở Hưu cảm thấy nếu kiếp trước mình đi đóng phim, có cầm vài giải thưởng cũng được.
Cho nên Lã Phụng Tiên không cảm thấy điều gì, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy Trần Đồng này đang cố ý ra vẻ đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.