Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 696: Lâm Diệp sợ rồi




Chẳng qua sau đó hắn cũng nhận rất có vẻ giơ kiếm chào hỏi rất giống khiêu khích, bèn buông kiếm xuống lắc lắc đầu. Bộ dáng không đứng đắn đó khiến Bạch Tiềm tức tới mức lông mày dựng ngược, bí mật truyền âm nói Phương Thất Thiếu chú ý hình tượng, cho dù mặt không biểu cảm như Tông Huyền cũng được.
Còn Doanh Bạch Lộc đứng hạng năm vẫn đứng bên cạnh Nhan Phi Yên, duy trì khoảng cách nhất định, không xa không gần, vừa biểu đạt tình cảm ái mộ của mình, vừa không dây dưa khiến Nhan Phi Yên cảm thấy chán ghét
Mặc dù đại đa số những người ở đây đều là nam nhân, nhưng cho dù là bọn họ cũng phải thán phục mối tình sĩ của Doanh Bạch Lộc.
Có quy củ Việt Nữ Cung cùng thân phận Nhan Phi Yên, hai bên đã định sẵn sẽ không thể thành đôi.
Đương nhiên nếu tình hình khác đi cũng có chút cơ hội nhỏ nhoi.
Đó là Nhan Phi Yên tư chất bình thường, Việt Nữ Cung có người thừa kế khác, không quan tâm tới đệ tử là nàng. Trong trường hợp này nếu Thương Thủy.
Doanh thị có thể trả giá đầy đủ, Việt Nữ Cung sẽ trục xuất Nhan Phi Yên ra khỏi tông môn, đương nhiên nàng có thể gả cho Doanh Bạch Lộc, hơn nữa Việt Nữ Cung cũng không phá hỏng quy củ của bản thân.
Có điều hiện giờ ư, đừng nói Nhan Phi Yên không có tình cảm với Doanh Bạch Lộc, cho dù nàng có, Việt Nữ Cung cũng không thả người.
Sở Hưu còn thấy Lý Phi Liêm trong đám người, hắn không đứng cùng đám người Ma đạo cũng không đứng sang phía tông môn chính đạo mà chỉ một mình một chỗ, thần sắc chất phác nhưng xung quanh lại không một ai tới gần.
Mấy năm liền Lý Phi Liêm không xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng hẳn bị Thuần Dương Đạo Môn dọa cho không dám hiện thân, hoặc bất hạnh bỏ mình.
Thế nhưng nào ngờ hẳn vừa xuất hiện đã dám xuất thủ với Chân Dương Tử, tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn, chín đao đánh hắn trọng thương.
Mặc dù cuối cùng Chân Dương Tử bị Lâm Diệp giết chết, có điều nếu không có Lý Phi Liêm, bảy thanh ma đao của Lâm Diệp có mạnh hơn cũng không giết được Chân Dương Tử. Cứ nhìn Hư Hành là biết, cùng lắm chỉ trọng thương mà thôi.
Người này cũng thật hung ác, ẩn nhẫn bao năm, vừa ra tay đã là hạ độc thú. Phi đao của hắn một khi rời vỏ là phải thấy máu đoạt hồn, ngay cả tông sư võ đạo cũng không dám nói mình có thể hoàn toàn ngăn cản. Trong số võ giả cùng cấp, người ngăn được phi đao của hẳn chắc chỉ mấy vị trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
“Sở huynh, cuối cùng ngươi cũng tới, tình hình bên phía ngươi như thế nào? Sao lại tới chậm vậy?" Tạ Tiểu Lâu đi tới h
Lã Phụng Tiên cùng Lạc Phi Hồng cũng đi theo sau hẳn. Nhìn thấy Sở Hưu, Lã Phụng Tiên chỉ gật nhẹ đầu, hẳn biết tình huống, đương nhiên không cần hỏi nhiều
Sở Hưu xòe tay nói: “Bị thứ trong một di tích cuốn lấy. Trong Tiểu Phàm Thiên đúng là nhiều thứ linh tỉnh, khó phòng bị thật, thậm chí thiếu chút nữa khiến ta chịu thiệt.”
"Tạ Tiểu Lâu gật nhẹ đầu, cũng không nghỉ ngờ gì Dù sao trong Tiểu Phàm Thiên đâu đâu cũng có nguy hiểm, mặc dù thực lực Sở Hưu mạnh hơn bọn họ nhưng vận may không tốt cũng chẳng có cách nào.
Sở Hưu chỉ vào Tam Thanh Điện nói: “Mấy ngày nay bọn họ vẫn đang phá trận à?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Đương nhiên là không rồi, ba giới Đạo Phật Ma chạm mặt đương nhiên phải đánh một trận trước đã.
Mặc dù xét theo nhân số nhánh Ma đạo nằm trong thế yếu, có điều mấy vị tông sư võ đạo của Ma đạo đều không kém.
Chỉ riêng Vân Trung Quân trong Cửu Đại Thần Vu Tế thực lực đã cực kỳ cường hãn, ở bên ngoài từng áp đảo Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn.
Còn Diệu Nguyệt Pháp Tôn - Chử Vô Kỵ thực lực cũng cực mạnh, Huyết Nguyệt Nhận chém xuống thiếu chút nữa phá tan Kim Thân của Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện. Một mình hẳn giao đấu với cả Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện cùng Tiếu Diện Di Lặc - Si Kiến phương trượng Đại Bàn Nhược Tự mà còn chiếm thượng phong. Đúng rồi, Sĩ Kiến chính là hòa thượng mập kia
Mọi người đánh tới đánh lui cũng không phân rõi được thắng bại cho nên mới quyết định liên thủ”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vô thức nhìn sang phía Hư Hành.
Trước đó Hư Hành sắc mặt vẫn đen kịt, Sở Hưu vẫn cho rằng hắn đang hận chuyện bị mình chém trọng thương ở Hắc Ma Tháp, nhưng giờ xem ra Hư Hành bị thực lực của Chử Vô Kỵ làm cho chấn động.
Lúc này những người giang hồ khác cũng nhìn quanh bốn phía, mấy vị đứng hạng đầu Long Hổ Bảng đều đã tới, sao tên Lâm Diệp kia giờ vẫn chưa xuất hiện?
Có điều đám người đã tự lấy cớ giúp Sở Hưu, theo bọn họ thấy Lâm Diệp này chắc là sợ rồi.
Từ khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tới giờ, Lâm Diệp này luôn rực rỡ chói mắt, nói chính xác hơn là đại khai sát giới mới đúng.
Người của Nam Thương Hạ Hầu thị bị y giết, người của Cao Bình Lục gia cũng bị hẳn giết.
Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành trọng thương dưới đao của hắn, Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn cũng bị hắn xuất đao chém chết.
Có thể nói Lâm Diệp này đã liên tiếp đắc tội với Cửu Đại Thế Gia cùng hai giới Đạo Phật, to gan vượt xa người thường.
Lúc này nếu Lâm Diệp kia còn dám xuất hiện ở đây, vậy cho dù có Vân Trung Quân cùng Chử Vô Kỵ cũng không gánh nổi hắn.
Huống hồ người ra mặt bảo vệ Lâm Diệp chắc chỉ có mình Chử Vô Kỵ. Vân Trung Quân sẽ chỉ bảo hộ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo của bọn họ, hơi đâu đi lo cho một người ngoài thuộc nhánh Ẩn Ma.
Đúng lúc này, Quan Tư Vũ đi tới bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Trên đường gặp nguy hiểm à?”
Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ đường chủ quan tâm, đúng là gặp chút phiền toái, nhưng tóm lại vẫn có thu hoạch”
Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, khẽ nhíu mày nói: “Vậy thì tốt. Đúng rồi, ngươi có thấy An Lưu Niên không?"
An Lưu Niên là tông sư võ đạo, tốc độ chắc chắn phải nhanh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều. Chỉ cần hẳn không bị dịch chuyển tới chỗ hẻo lánh, không gặp được một người, nếu không chắc chẵn hẳn đã nghe được tin phát hiện phân điện Tam Thanh Điện mới đúng.
Thế nhưng tới giờ An Lưu Niên vẫn không xuất hiện. Chuyện này khiến Quan Tư Vũ có phần lo lắng, không biết An Lưu Niên có xảy ra vấn đề gì không.
Thật ra mặc dù Quan Tư Vũ và An Lưu Niên ngứa mắt với nhau nhưng cả hai đều không muốn đối phương xảy ra chuyện.
An Lưu Niên biết Quan Trung Hình Đường có thế có quy mô như hiện giờ tất cả là nhờ tính toán của Quan Tư Vũ, cho nên Quan Tư Vũ không thể xảy ra chuyện được.
Còn Quan Tư Vũ cũng biết Quan Trung Hình Đường địa vị mẫn cảm, chỉ dựa vào mình hẳn ra mặt không đủ gánh vác, nhất định phải có người chống đỡ bên dưới. An Lưu Niên chính là người chống đỡ bên dưới đó.
Cho nên giờ An Lưu Niên đột nhiên mất tích, Quan Tư Vũ cũng cảm thấy lo lảng.
Sở Hưu lắc đầu nói: "Ta cũng chưa gặp đại thủ lĩnh”
Quan Tư Vũ nghe vậy thở dài một tiếng, mặc dù hẳn cảm thấy có phần không đúng, có điều lúc này cũng không nôn nóng quá mức.
An Lưu Niên dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, gặp tình huống như vậy trong lòng hãn cũng tự có tính toán. Chỉ cần không gặp nguy hiểm bất khả kháng, hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Suy nghĩ một hồi, Quan Tư Vũ dặn dò Sở Hưu: “Lát nữa khi Tam Thanh Điện khai mở, ngươi cùng những người bạn này ở lại đăng sau là được. Đừng tham gia vào tranh đoạt của tông sư, nếu không chỉ dư chấn thôi cũng có thể khiến ngươi ngộ thương!"
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, có điều nếu Quan Tư Vũ biết Sở Hưu đã giết không chỉ một tông sư võ đạo, chắc hẳn đã không nghĩ vậy.
Cho nên tuy hiện giờ Sở Hưu ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng tới khi Tam Thanh Điện thật sự mở ra, vẫn phải xem tình hình.
Lúc này trước cửa Tam Thanh Điện, một lưỡng chấn động hùng hồn của trận pháp đánh tới, đám người Vân Trung Quân cùng nhảy lùi về phía sau, nhảy mắt toàn bộ khu vực đều rung chuyển.
Ánh sáng rực rỡ bừng lên từ trận pháp, xông thẳng lên chín tầng trời. Cánh cửa cung điện bằng đồng thau cũng theo đó từ từ mở ra, đồng thời phát ra tiếng 'két chói tai, tỏa ra một cảm giác thê lương.
Với uy thế của Tam Thanh Điện trong thời kỳ thượng cổ, cánh cửa này có lẽ chưa bao giờ có ngày đóng lại. Không ai dám đánh tới Tam Thanh Điện, cũng không ai đủ mạnh để ép Tam Thanh Điện phải đóng cửa phòng ngự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.