Lạc Cửu Niên cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Lạc Phi Hồng nhưng chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nghiệt chủng!”
Thân là đệ tử Lạc gia, thế nhưng không hề để ý tới lợi ích của Lạc gia, vì tư lợi thậm chí thiếu chút nữa hủy diệt từ đường tố địa của Lạc gia, khiến cả Lạc gia tổn thất nặng nề. Người như vậy không phải nghiệt chủng thì là gì?
Lạc Phi Hồng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nghiệt chủng? Lạc gia đã hủ bại tới mức như vậy rồi. Lạc Cửu Niên, ngươi thân là lão tổ của Lạc gia, công của ngươi là lớn nhất.
Mặc dù Lạc gia đối xử bất nghĩa với ta, nhưng ta không thể làm chuyện bất nhân với Lạc gia. Diệt trừ ngươi không khéo còn cứu được Lạc gia!"
Dứt lời, Lạc Phi Hồng trực tiếp mang huyết thương Hồng Diên đánh về phía Liễu Công Nguyên.
'Sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, Lạc Phi Hồng cũng bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Có điều vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã giao thủ với tông sư võ đạo, trên giang hồ này trừ Sở Hưu ra không mấy ai cưỡng vọng như vậy. Giờ thêm một, chính là Lạc Phi Hồng.
Mặc dù Liễu Công Nguyên đã già, có điều tông sư võ đạo dẫu sao vẫn là tông sư võ đạo. Lạc Phi Hồng vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã ra tay giao chiến với hẳn, quả thật quá nguy hiểm.
Lã Phụng Tiên đưa mắt ra hiệu cho hai người Thủy Vô Tướng và Viêm Xích Tiêu, âm thầm truyền âm cho bọn họ, nhờ bọn họ bảo vệ cho Lạc Phi Hồng.
Hai người kia mặc dù giờ cũng chỉ là Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều bọn họ dù sao cũng từng có thực lực cường đại, có vô số bí pháp trên tay, trong thời khắc mấu chốt giúp đỡ Lạc Phi Hồng một chút, muốn bảo vệ tính mạng nàng cũng không khó khăn gì.
Giữa đám người, Mạc Thiên Lâm thật ra cũng có mặt, nhưng hắn không có mặt mũi tới gặp Sở Hưu.
Như Lã Phụng Tiên, Lạc Phi Hồng ra tay giúp đỡ Sở Hưu, còn hẳn thân là bằng hữu nhưng phải đứng đối lập với Sở Hưu. Thậm chí không thể làm như Phương Thất Thiếu, thay đổi kế hoạch của Bạch Tiềm. Chuyện này khiến Mạc Thiên Lâm hết sức hổ thẹn.
Lúc này chứng kiến trận chiến bên dưới, Mạc Thiên Lâm không nhịn được nói với một ông lão thân hình thắng tắp, khí thế bất phàm: “Lão tổ, ngài cũng thấy thực lực của Sở huynh rồi đấy. Chỉ cần lần này hắn không chết, tương lai chắc chắn bay tận chín tăng trời!
Mạc gia ta vốn là trung lập, cần gì nghe lệnh của Hạ Hầu thị, ra tay với Quan Trung Hình Đường? Lão tố, nếu giờ ngươi giúp Sở Hưu sẽ là đưa than sưởi ấm rong ngày tuyết rơi, chắc chắn sẽ nhận được hảo cảm của nhánh Ẩn Ma!"
Lão tổ Mạc gia, Mạc Thành Danh, thật ra không quá già. Mặc dù đã qua thời tráng niên nhưng khí huyết hẳn còn chưa suy sút quy mô lớn, cho nên trong vẫn rất trẻ, vẻ ngoài mới năm mươi.
Lúc này nghe Mạc Thiên Lâm nói vậy, hẳn không khỏi lắc đầu nói: “Thiên Lâm, ta hiểu ý ngươi. Ngươi cùng Sở Hưu là bạn tốt nên muốn Mạc gia ta ra tay giúp Sở Hưu. Nhưng có một số việc ngươi không thể, tùy tiện làm được.
Người trong giang hồ làm việc không theo ý mình. Tất cả mọi chuyện đều phải đặt gia tộc lên trên hết Tình hình trước mắt còn chưa sáng tỏ, việc ta có thể làm tối đa là không bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Ta cũng biết đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là nhận được nhiều lợi ích nhất, nhưng vạn nhất tuyết quá lớn tặng than xong lại khiến mình chết rét, vậy rất không đáng.
Học tập tên hảo hữu Tạ Tiểu Lâu của ngươi đi. Hân với Sở Hưu cũng có quan hệ không tệ, nhưng Thiên Hạ Minh của Trần Thanh Đế vẫn không xuất thủ”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: "Lão tổ, ngươi sai rồi. Trước đó Tạ Tiểu Lâu đã nói với ta, hẳn sẽ không ngồi yên bỏ mặc chuyện này cho nên Trần Thanh Đế nhất định sẽ xuất thủ. Nếu không vì sao giờ bên Tây Sở không có bất cứ thế lực nào tới?”
Mạc Thiên Lâm nói không sai, Tạ Tiểu Lâu vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng chỉ căn hẳn công nhận ai là bằng hữu, hắn sẽ đối xử thật tâm với người đó.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều là bằng hữu của hắn, cho nên Tạ Tiểu Lâu tuy rất ít khi cầu xin Trần Thanh Đế điều gì, lần này rốt cuộc cũng mở miệng.
Đồ đệ đã thỉnh cầu, Trần Thanh Để không cự tuyệt, hẳn chỉ mang theo mình Tạ Tiểu Lâu đi tới con đường bắt buộc phải qua nếu muốn từ Tây Sở sang Quan Trung Hình Đường. Tiếp đó hẳn tùy ý dựng một cái lều, ngồi đó uống trà. Uống mấy ngụm lại thấy chưa đã nghiền, Trần Thanh Đế lại lệnh cho Tạ Tiểu Lâu chạy hơn mười dặm tới thị trấn gần đó mua hai vò rượu về.
Cứ thế hai ngày sau, hai nhóm người vừa vặn gặp. mặt, trong đó một là người của Cao Lăng Đổng gia, một là Ba Sơn Kiếm Phái.
Cao Lăng Đổng gia là do hồi Khai Sơn Tế kết thù kết oán với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên. Còn Ba Sơn Kiếm Phái thù hận với Sở Hưu càng lớn, lần trước Sở Hưu đã đánh tới cửa Ba Sơn Kiếm Phái, thiếu chút nữa giết chết Trần Kiếm Không.
Cho nên lăn này nghe được tin Sở Hưu gặp nạn, Cao Lăng Đổng gia cùng Ba Sơn Kiếm Phái không có lý do gì không bỏ đá xuống giếng.
Trước đó bọn họ không hề liên lạc, lần này gặp mặt cũng là tình cờ.
Có điều hai bên đã gặp, thương thảo xong, lập tức dẫn người định liên thủ tới Quan Trung Hình Đường.
Chỉ có điều không đợi bọn họ cao hứng được bao lâu, đã thấy Trần Thanh Đế ngăn giữa đường, đang ngồi trong lều uống rượu.
Ngay khi thấy Trần Thanh Đế, bất luận Đổng Tề Khôn gia chủ Cao Lăng Đổng gia hay Trần Kiếm Không chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, đều đồng loạt biến sắc.
Trong Tây Sở, không ai muốn tiếp xúc với Trần Thanh Đế, bởi vì đây vốn không phải người có thể nói chuyện được!
Trần Thanh Đế cầm bát rượu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười lạnh một tiếng rồi chỉ vào Đổng Tê Khôn nói: "Ngươi, cút về Cao Lăng!"
Lại chỉ Trần Kiếm Không nói: “Ngươi, cút về Ba Sơn đi!"
Đang trước mặt đại lượng đệ tử Cao Lăng Đổng gia cùng Ba Sơn Kiếm Phái. Trần Thanh Đế trực tiếp bảo bọn họ cút về, hành động sỉ nhục như vậy khiến gương mặt cả hai đỏ bừng, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám phát tác.
Tính cách Trần Thanh Đế ra sao, bọn họ không lạ gì. Cho dù cả hai người gộp chung lại cũng chẳng đỡ nổi mấy quyền của Trần Thanh Đế!
Thấy hai người còn chưa chịu đi, Trần Thanh Đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ta bảo các ngươi cứt, các ngươi không nghe thấy tr? Ta không muốn nói lại lần thứ hai!"
Trần Thanh Đế đứng dậy, bước tới một bước, mặt đất vang lên một tiếng nổ lớn, như có động đất dấy lên. Uy thế đó khiến cả Đổng Tẽ Khôn cùng Trần Kiếm Không cùng tái mặt.
Đổng Tề Khôn không nói hai lời, lập tức dẫn người rút lui.
Khai Sơn Tế, Đổng Tê Khôn đã bị Trần Thanh Đế bóp cổ uy hiếp, nỗi sợ của hắn đối với Trần Thanh Đế là xuất phát từ tận sâu trong lòng.
Trần Thanh Đế là kẻ điên không cố kỵ bất cứ điều gì, hẳn thật sự có can đảm ra tay giết hẳn!
Chứng kiến Đổng Tê Khôn bỏ đi, Trần Kiếm Không không dám một mình đối mặt với Trần Thanh Đế uy danh chấn động Tây Sở, cũng đành u ám bỏ đi.
Một câu dọa lui hai tông sư võ đạo, hai thế lực đứng đầu ca dao giang hồ. Uy thế của Trần Thanh Đế quả thật kinh người.