Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 837: Trấn Võ Đường 1




Trong số những võ giả dưới trướng Sở Hưu, y chỉ coi trọng hai người nhất, một là Đường Nha, một là Nhạn Bất Quy.
Mặc dù thực lực bọn họ không phải mạnh nhất, nhưng tiềm lực lại là lớn nhất.
Lúc này Đường Nha vẫn là kém nửa bước mới lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn đạo nhân trung niên vừa lên tiếng đã Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng khi đao này của Sở Hưu chém ra, mãi khi tới sát người hắn mới kịp phản ứng lại. Thân hình đạo nhân này như một con rắn vặn vẹo, tử khí tăm tối mờ mịt ngưng tụ lại thành hình dáng ác quý, nhưng chỉ trong giây lát đã bị đao khí sắc bén kia xé rách!
Dựa vào tử khí ngăn cản một chớp mắt, thân hình đạo nhân trung niên cong người, miễn cưỡng tránh được chiêu đao này của Đường Nha. Nhưng sau đó hẳn sờ lên mặt, gương mặt đã bị đao khí sắc bén xé rách, xuất hiện một vết máu.
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Đường Nha, y cũng không ngờ Đường Nha đã tiến bộ tới mức này.
Đường Nha có vẻ biết rất nhiều thứ, khinh công, cận chiến chém giết, kiếm pháp đao pháp vân vân, nhưng thứ hẳn tỉnh thông nhất hẳn là ám khí.
Ngày trước Đường Nha từng lĩnh giáo Sở Hưu một vài thứ liên quan tới ám khí, cũng muốn học đạo về nhân quả của Lý Phi Liêm.
Khi đó Sở Hưu cũng chỉ điểm đối chút cho Đường Nha, nói cho hẳn không thể dạy đạo vẽ nhân quả được, đồng thời hướng dẫn phương hướng võ đạo tương lai của hắn.
Chỉ có điều Sở Hưu không ngờ Đường Nha lại tiến bộ nhanh như vậy. Mới vài tháng trôi qua, Đường Nha đã hóa phồn thành giản, đem những ám khí rậm rạp chẳng chịt ngày trước biến thành một đao với tốc độ và lực lượng cực hạn như ngày hôm nay.
Ngũ Ương đạo trưởng vỗ mạnh bàn, phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Thủ hạ ngươi có ý gì đây? Ngang nhiên động thủ, Trấn Võ Đường này rốt cuộc có quy củ hay không?"
Sở Hưu gõ bàn một cái lạnh lùng nói: “Nếu Trấn Võ Đường có quy củ sao vừa rồi đệ tử của ngươi lại xen mồm vào? Ngươi ta nói chuyện, hẳn có tư cách gì xen vào?”
Trước đó trong hoàng cung, bất luận Ngũ Ương đạo trưởng hay Sở Hưu đều thu liễm, hai bên vẫn giả vờ khách khí.
Còn giờ xung đột đã bị dẫn ra, hai bên cũng không hề nể mặt đối phương.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngũ Ương đạo trưởng, ngươi biết thân phận ta rồi đấy. Nếu Âm Sơn Phái ngươi nhất quyết muốn gây sự với nhánh Ấn Ma ta, vậy được, ta tiếp.
Nếu ngươi chỉ muốn nhận được thân phận quốc giáo, vậy ta khuyên ngươi nên thành thật phối hợp với ta.
Trấn Võ Đường phát triển tốt sẽ có lợi cho cả ngươi và ta. Nếu phát triển không tốt, cùng lầm thì ta về Quan Trung sinh sống, còn Âm Sơn Phái các ngươi thậm chí không có chỗ sống yên ổn.
Quốc giáo của Đông Tê chính là Chân Vũ Giáo, Âm Sơn Phái người ra sao trong mắt võ giả Đạo môn, tự ngươi biết rồi đấy.
Gòn bên Tây Sở là Bái Nguyệt Giáo độc tôn, ngươi có thể đến thử xem, xem Bái Nguyệt Giáo có chứa chấp ngươi hay không?
Bệ hạ đã nói rồi, ngươi ta một trong một ngoài, ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, không can thiệp vào việc của nhau
Nếu ngươi nhất quyết muốn lải nhải ở đây, nhúng tay vào việc của ta. Ta muốn xem xem cuối cùng ai sẽ chịu xui đây?”
Vì sao Âm Sơn Phái dốc hết sức nghiêng về phía triều đình Bắc Yên? Chuyện này Sở Hưu có thể đoán được, đơn giản là một nơi sinh sống yên ổn mà thôi.
Nhánh Ấn Ma không cần nơi như vậy, Sở Hưu đã có Quan Trung Hình Đường cũng không cần. Nếu thật sự trở mặt, y muốn xem xem rốt cuộc ai tổn thất lớn hơn?
Ngũ Ương đạo trưởng nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt mang theo ý lạnh, nhưng sau đó hẳn hừ lạnh tiếng rồi nói: "Được! Cứ làm theo lời ngươi. Ngươi đối ngoại ta đối nội. Nếu người của ngươi vi phạm, vậy đừng trách băn đạo không khách khí!”
Nói xong, Ngũ Ương đạo trưởng trực tiếp quay người bỏ đi, không tiếp tục tranh luận về ngày khai phủ với Sở Hưu nữa.
Sau khi ra khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên thiếu chút nữa bị một đao của Đường Nha đánh trọng thương không cam lòng nói: “Sư phụ, tên Sở Hưu kia hành xử quá mức phách lối cưỡng vọng. Chúng ta bố trí tại Bắc Yên trong thời gian dài như vậy, hắn vừa tới đã ra vẻ phải để ta làm chủ, dựa vào.."
Hắn còn chưa nói hết lời, Ngũ Ương đạo trưởng đã tát thẳng một cái.
“Vừa rồi ai bảo ngươi tự tiện xuất thú?” Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nhìn đệ tử kia
Đạo sĩ trung niên kia che mặt uất ức giải thích: “Sư phụ, con thấy tên Sở Hưu kia..."
“Bốp!"
Lại một cái tát nữa: “Ta hỏi ngươi, vừa rồi ai bảo ngươi ra tay?"
Lần này người trung niên kia không dám nói thêm gì, chỉ che mặt cúi đầu.
Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nói: "Ta bảo các ngươi bao nhiêu lần rồi, giờ đã gia nhập triều đình vậy phải làm việc theo quy củ của triều đình. Vốn ta còn định bàn bạc cẩn thận với tên Sở Hưu kia, thế nhưng ngươi làm vậy hai bên vạch mặt, còn bàn cái các ngươi mới thôi lỗ mãng như vậy?”
Đạo nhân trung nhiên che mặt cần răng nói: “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi. Nhưng lần này bệ hạ làm việc thật quá bất công.
Âm Sơn Phái ta nương tựa vào bệ hạ mấy năm, giúp bệ hạ làm bao nhiêu việc?
Thế nhưng kết quả ra sao, bệ hạ mặc dù đáp ứng thành lập Trấn Võ Đường, phong Âm Sơn Phái ta làm quốc giáo, nhưng hẳn vẫn tìm Sở Hưu tới. Rõ ràng là hẳn không tin tưởng chúng ta!"
Ngũ Ương đạo trưởng lạnh lùng nói: "Tin tưởng? Nếu bệ hạ dễ tin tưởng như vậy, hẳn đã chẳng phải hùng chủ của Bắc Yên.
Vị trí Trấn Võ Đường quan trọng như vậy, nếu hắn để mặc mình ta quản lý, cho dù Âm Sơn Phái ta thật sự không có tâm tư khác chắc chắn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Sở Hưu xuất hiện rất vừa vặn, cho dù không có Sở Hưu cũng sẽ có người khác”
Sở Hưu cho rằng Hạng Long phái Ngũ Ương đạo trưởng tới là để kiểm soát mình, còn giờ Ngũ Ương đạo trưởng lại cho rằng Hạng Long làm vậy là để hạn chế hắn.
Thủ đoạn quyền mưu của Hạng Long vô cùng lão luyện, chí ít vô luận Sở Hưu hay Ngũ Ương đạo trưởng đều không thể thật sự thân mật hợp tác, không thể phối hợp không kẽ hở.
Mai Khinh Liên ngồi xuống bên cạnh Sở Hưu, chớp chớp hai hàng mi thanh nói: "Đám người Âm Sơn Phái này đổi tính rồi à, đi nhanh vậy?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không đi thì sao? Trấn Võ Đường còn chưa khai phủ đã trở mặt, thành ra ai cũng khó nhìn nhau, điểm khác biệt chỉ là bọn họ tổn thất lớn hơn mà thôi.
Âm Sơn Phái biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy, có thể thấy cuộc sống bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì. Giờ khó khăn lầm mới tìm được nơi dung thân như Bắc Yên, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ cuộc.
Tạm thời mặc kệ bọn họ. Vẫn câu nói kia, chúng ta làm việc của chúng ta, bọn họ làm việc của bọn họ, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu có ai vi phạm, duỗi tay nào ra ta chặt tay đấy!”
Không có Ngũ Ương đạo trưởng can thiệp, Sở Hưu. trực tiếp xác định ngày khai phủ, quyết định là ba ngày sau.
Đồng thời y còn phát ra đại lượng thiệp mời, mời toàn bộ người trong võ lâm Bắc Yên tới xem lễ.
Thiệp mời được phát ra, toàn bộ võ lâm Bắc Yên xôn xao.
Không ngờ Sở Hưu lại trở về!
Ngày trước trong liên minh Bắc Yên, bên thật sự tổn thất lớn chỉ có mình Tu Nghĩa Trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.