Đổng Cường Sinh nhìn thấy bố được đưa ra, sau khi biết phẫu thuật vô và thuận lợi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng tại sao vẫn không thấy chủ nhiệm Chu và các chủ nhiệm khác trở ra?
Anh hỏi y tá:
- Xin chào, cho hỏi..nhóm người chủ nhiệm Chu đâu rồi?
Y tá cười nói:
- Chủ nhiệm họ còn có phẫu thuật khác, sẽ trở lại ngay.
Khoảng mười một giờ rưỡi trưa, mọi người trở về.
Chu Hoành Quang dặn dò Đổng Cường Sinh, nói
- Khu trưởng Đổng, tình huống cha của anh đặc biệt, thuộc vẽ ống mật dị dạng dính với viêm túi mật, cái này khiến bệnh tình nặng thêm, tôi đề nghị anh vẫn nên chăm sóc và dàn xếp cho tốt, bởi vì bây giờ ông lão tuy ổn định nhưng sau đó còn cần trị liệu...
Đổng Cường Sinh gật đầu, sau khi thể hiện sự quyết đoán liền đi thăm ông lão.
Chu Hoành Quang không giấu giếm chân tướng, kể tất cả hành động của Trần Thương cho Đổng Cường Sinh nghe:
- Anh muốn cám ơn, hãy cám ơn bác sĩ Trần đây, may mà có cậu ấy, nếu không ông lão sẽ rất nguy hiểm.
Đổng Cường Sinh nghe xong, mặc dù không biết chỉ tiết cụ thể bên trong, nhưng nghe thấy trong lời nói Chu Hoành Quang lộ ra thông tin, cũng biết trong đó. rất nguy hiểm.
Sau đó nhìn Trần Thương nói:
- Bác sĩ Trần, cám ơn, sau này nếu có chỗ nào căn tôi giúp, nhớ phải nói đấy.
Đổng Cường Sinh trao đổi phương thức liên lạc với Trần Thương, nói rất chân thành.
Trần Thương cười cười, nhẹ gật đầu.
Bác sĩ có một chỗ tốt, vấn đề nhân mạch rộng rãi hơn một chút, có thể tiếp xúc nhiều người.
Điểm này, Trịnh Quốc Đàm là ví dụ rất tốt.
Đối với loại giao thiệp này, Trần Thương không bài xích, dù sao nhân tình xã hội, trước giờ chưa từng thay đổi, thuận theo quy tắc, không vi phạm ranh giới cuối và, vậy là đủ rồi.
Sống ở nơi trần thế phàm tục này, Trần Thương cũng không phải thánh nhân, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Buổi trưa, Đổng Cường Sinh làm chủ mời mọi người ăn cơm, cố ý gọi cả Vương Dũng đến, Đổng Cường Sinh thân là khu trưởng đích thân dâng trà xin lỗi, khiến Vương Dũng cũng hơi xấu hổ.
Bởi vì buổi chiều đều có việc, cho nên không ai uống rượu, một bữa cơm kéo găn lại chút khoảng cách.
Tất cả mọi người đang trò chuyện, Trần Thương ngồi ở đẳng kia không có chuyện gì, thấy một đống nhắc nhở của hệ thống, lập tức mở màn hình ảo.
Trần Thương kinh ngạc phát hiện một vấn đề, dường như bản thân trừ thuật khôi phục lá gan bị tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện ra, còn có một nhắc nhở.
- Ting! Trong lúc anh đánh giết yêu quái thủ lĩnh biến dị, mức độ tham dự cao, coi như cùng đánh giết, nhận được phần thưởng: 1. Viên nhộng ký ức; 2. Một cuốn sách kỹ năng hiếm!
Khuôn mặt Trần Thương lập tức vui mừng!
Vốn còn lo lắng mình chỉ được công lao trợ giúp, không ngờ coi là cùng đánh giết, còn được nhiều vật phẩm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương hơi hưng phấn lên.
- Viên nhộng ký ức: Trí nhớ vĩnh cửu + 3.
Ánh mắt Trần Thương lập tức sáng lên, đây chính là đồ tốt!
Trí nhớ vĩnh cửu + 3, chuyện này đối với người học y mà nói, là một sự trợ giúp to lớn.
Dù sao nhiều sách dày như vậy, chẳng biết lúc nào kết thúc, trước không nói đến mạch máu thần kinh toàn thân, chỉ nhắc đến cuốn “Bệnh Tâm Thần Học” Trần Thương đã nhức đầu
Sách kỹ năng hiếm, Trần Thương tiện tay cất giữ, mở ra kỹ năng học trộm được.
- Thuật khôi phục lá gan tốn thương phiên bản chưa hoàn thiện: cấp đại sư; Nhắc nhớ: Thuật khôi phục lá gan bị tổn thương là phẫu thuật cấp bốn, bao gồm khâu gan, thuật bóc tách gan, thắt động mạch gan, phẫu thuật cắt bỏ lá gan, cách cầm máu. Phẫu thuật khôi phục lá gan tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện không bao gồm phẫu thuật cất bỏ gan, hạ xuống phẫu thuật cấp ba, có thể học tập! (Đắng cấp tăng lên cấp 40 trở lên, có thể dùng điểm kỹ năng để hoàn thiện.)
Sau khi Trần Thương xem hết hệ thống nhắc nhở, lập tức chợt hiểu ra, cái này.. Có lẽ thật sự không phải là chuyện xấu.
Ít nhất chính mình có thể học!
Cho dù kỹ năng có giỏi cỡ nào, đối với mình vô dụng, vậy một chút tác dụng cũng không có.
Hiện tại mặc dù là phiên bản chưa hoàn thiện, nhưng vừa khéo bản thân có thể sử dụng!
Nhìn thấy phần thưởng này, Trần Thương bỗng nhiên cảm giác đồ ăn thật là thơm, tiện tay ném viên nhộng ký vào trong miệng, mùi vị không tệ!
Nhưng...
Dường như không có gì thay đổi?
Trần Thương oán thầm một tiếng: Sao không hơi công hiệu đặc biệt gì, không có điện quang hóa thạch, dù sao cũng phải cảm giác đầu óc tỉnh táo chứ, chẳng lẽ lại là sản phẩm giả mạo thấp kém à?
Lúc Trần Thương ngẩn người, Tiền Lượng bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nhớ tới một việc!
Cuối tuần này là hội nghị thường niên khoa ngoại gân mật tỉnh Đông Dương, dù sao cũng phải mời mấy nhân vật lợi hại đến làm tọa đàm chứ?
Mà trước mắt Chu Hoành Quang không phải là một ví dụ sẵn có sao?
Nghĩ tới đây, Tiền Lượng nói:
- Chủ nhiệm Chu, thứ bảy tuần này có thời gian không?
Chu Hoành Quang hơi sững sờ:
- Chủ nhiệm Tiền có sắp xếp gì?
Tiền Lượng cười nói:
- Hội nghị thường niên khoa ngoại tỉnh Đông Dương, cuối tuần này cử hành, tôi muốn mời chủ nhiệm Chu đến tham gia, thuận tiện phát biểu một chút.
Chu Hoành Quang rất bận, đặc biệt là cuối năm phải bận rộn cho việc bình chọn viện sĩ.
Chu Hoành Quang suy nghĩ một lát:
- Chủ nhiệm Tiền, tôi cũng không dám hứa với anh, như vậy đi, tôi về sẽ xem hành trình, coi có việc gì không, trễ nhất trước tối mai sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn!
Hôm nay thứ ba, ngày mai chính là thứ tư, Tiền Lượng suy nghĩ một phen, cũng được.
Tiền Lượng vội vàng cười nói:
- Được, vậy vất vả cho chủ nhiệm Chu rồi.
Tiền Lượng dù sao vẫn hơi chênh lệch so với Chu Hoành Quang, mặc dù là thanh đao gan mật tỉnh Đông Dương, nhưng chỗ đứng khác nhau, ngoai khoa gan mật 301 và ngoai khoa gan mật bệnh viện Đông Đại, có cách biệt rất lớn.
Tiền Lượng nói thật, thấy Chu Hoành Quang cạnh tranh chức viện sĩ, trong lòng cũng rất ghen ty, thế nhưng anh ta cách viện sĩ, còn kém một chút, một cái là luận văn, một cái là đầu đề, quan trọng nhất còn có một cái là giải thưởng, đây đều là hạn chế của khu vực và chỗ đứng, thật không có cách nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiền Lượng thở dài thật sâu, khó tránh khỏi hơi cô đơn.
Lúc này, Trương Hữu Phúc bỗng nhiên nói
- Chủ nhiệm Tiền, tôi quên nói với anh một chuyện, tiểu Trần lần này muốn gia nhập hội học thuật ngoại khoa gan mật.
Tiền Lượng nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Tin tức tốt! Hoan nghênh gia nhập.
Trần Thương cười nói:
- Cám ơn chủ nhiệm Tiền.
Trương Hữu Phúc tiếp tục nói
- Chủ nhiệm Tiền, cái này...Tiểu Trần muốn làm thành viên hội đồng, cậu ấy chuẩn bị hai bài luận văn đã gửi đến “ấy ghép gan” và “Tạp chí ngoại khoa nước Anh”, đúng không tiểu Trần? Cuốn thứ hai có tin tức chưa?
Trần Thương lắc đầu:
- Còn chưa có!
Nhưng “Cấy ghép gan” rất nổi tiếng, Chu Hoành Quang cũng lập tức ghé mắt:
- Ồ? Tiểu Trần câu phát biểu "Cấy ghép gan” à?
Tiền Lượng cũng hơi chấn động, “Cấy ghép gan"đấy! Trần Thương gật đầu:
- Vâng, đã xuất bản, ngày mai sẽ gửi đến.
Tiền Lượng đắn đo một phen:
- Một cuốn “Cấy ghép gan” có lẽ cũng ổn rồi, đến lúc đó tôi nói mấy câu giúp cậu, đúng rồi, có cuộc thỉ phẫu thuật, cậu tham gia thi đấu, tốt nhất có thể thắng giải, như thế tôi cũng có cái để nói rồi.
Trần Thương lập tức mừng rõ:
- Được, cám ơn chủ nhiệm Tiền.
Mà Chu Hoành Quang bên cạnh như có điều suy. nghĩ hỏi:
- Tiểu Trần, phẫu thuật của cậu nói cái gì?
Trần Thương:
- Tôi chuẩn bị hai ca phẫu thuật, chủ yếu là căn cứ hai cuốn luận văn, giảng giải hai loại phẫu thuật, một cái là phương thức phẫu thuật cải tiến cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ, một cái là nghiên cứu phương thức phẫu thuật xâm lấn tối thiếu vết thương nhỏ.
Sau khi Chu Hoành Quang suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tiền Lượng nói
- Chủ nhiệm Tiền, anh cho tôi một chỗ đi, thứ bảy tôi chắc chắn sẽ đến, lúc đó tôi dẫn theo những học sinh kia, và đi xem thử, tôi cảm thấy suy nghĩ của tiểu Trần rất tốt, nên để họ học tập một chút! Tốt nhất có thể phát triển tư duy lâm sàng và năng lực sáng tạo cái mới của họ.
Tiền Lượng nghe xong, lập tức vui vẻ, không nghĩ tới Trần Thương còn có công hiệu này.