Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 870: Bí địa 1




Chiêu này của Sở Hưu rất có tác dụng, ít nhất đối với đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông vừa rồi còn vô cùng kiên cường.
Theo nhân số càng lúc càng ít, những người còn lại trực tiếp sụp đổ, có một số đệ tử thậm chí kêu khóc chủ động xông lên nói: “Ta nói! Ta biết tất cả bí mật của Thương Lan Kiếm Tông!”
Sở Hưu tùy ý vung tay nói: “Được rồi, cái gì cần biết thì ta biết hết rồi. ta không cần người dẫn đường. Còn ở lại đây tự gánh lấy hậu quả.
Sở Hưu vừa dứt lời, đám võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia đều bỏ trốn, chỉ còn lại võ giả ban đầu đứng ra.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, chiêu này của Sở Hưu thật sự độc ác, không ai thật sự không sợ chết. Y làm vậy là lý giải lòng người tới mức thấu triệt, đùa bốn tới cực hạn.
Sở Hưu nhìn về phía võ giả duy nhất không đi, y thản nhiên nói: “Sao ngươi còn không đi? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết ư?”
Võ giả trẻ tuổi kia cười chua xót: “Sợ, sợ muốn chết, nhưng tin tức bí bảo trong tổ địa sau núi chính là ta làm lộ ra.
Ta không ngờ lời đồn nửa thật nửa giả này lại khiến nhiều người rình mò như vậy. Ta thẹn với sư tổ, còn mặt mũi nào bỏ trốn giữ mạng?”
Dứt lời, võ giả trẻ tuổi kia không ngờ lại trực tiếp vỗ một chưởng vào tâm mạch, tự vẫn đương trường.
Hành động này của hẳn cũng coi như chuộc tội, vốn Thương Lan Kiếm Tông còn có thể lưu lại chút truyền thừa, nhưng sau khi hắn làm vậy, Thương Lan Kiếm Tông đã bị diệt sạch.
Thật ra những người ở đây, bất luận đại phái ưa sĩ diện hay Sở Hưu tâm địa âm độc, chỉ cần đám đệ tử này đừng ngăn cản bọn họ, ngoan ngoãn phối hợp, bọn họ sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng tin tức Thương Lan Kiếm Tông có bí bảo đã lan truyền từ sớm, chân núi còn có hàng loạt võ giả tán tu đang chờ kiếm lợi, chuyện này sớm muộn gì cũng truyền khắp giang hồ.
Đến lúc đó một số võ giả giang hồ chắc chắn sẽ cho rằng trên người đệ tử Thương Lan Kiếm Tông có công pháp tuyệt thế, chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn bắt bọn họ, muốn ép hỏi cho ra bí mật này.
Mặc dù không biết thật giả nhưng với phần lớn thế lực võ giả, thà giết lầm chứ không tha lầm mới là hành động sáng suốt. Có thể tưởng tượng tiếp theo Thương Lan Kiếm Tông sẽ gặp thảm trạng ra sao, thậm chí có thể không còn đệ tử nào sống sót.
Phía trước không còn ai chặn đường, Sở Hưu tới thẳng sau núi Thương Lan Kiếm Tông.
Những đệ tử kia đúng là có những kẻ cứng rắn không chịu khai, nhưng cũng có một số người ngoan ngoãn thuật hết tình hình cặn kẽ cho Sở Hưu.
Mặc dù không ai biết tình hình mật địa sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, nhưng những đệ tử này ở đây nhiều năm như: vậy, cũng nghe nói được một số lời đồn đại linh tinh thật thật giả giả. Sở Hưu nghe xong cũng hiểu sơ được mọi chuyện.
Ai mà ngờ truyền thuyết nghe như thần thoại của Thương Lan Kiếm Tông lại là thật?
Chỉ có điều bao năm như vậy, có vô số võ giả vào bế quan trong tổ địa sau núi, thậm chí có cả chưởng môn cùng đệ tử xuất sắc nhất Thương Lan Kiếm Tông. Thế nhưng tới nay chỉ mình Thẩm Bạch tu luyện thành công, có thể thấy điều kiện tu luyện công pháp này hà khắc tới mức nào.
Những người khác thấy hành động của Sở Hưu, cũng lao nhao đi theo.
Vừa rồi chỉ có Sở Hưu ép hỏi được chút tin tức, bọn họ đi theo Sở Hưu chắc chắn không sai.
Tổ địa sau núi Thương Lan Kiếm Tông không lớn, căn cứ theo lời đệ tử kia nói, nơi này hẳn phải có một đường hầm.
Chẳng qua chỉ chưởng môn mới biết phương thức mở đường hầm này. Giờ Liễu Công Nguyên và Thẩm Bạch đều đã chết, đương nhiên không ai biết cách mở đường hầm nữa.
Chẳng qua đối với võ giả như Sở Hưu, không có cách mở thì cưỡng ép mở ra là được.
Sở Hưu đạp mạnh một cái vệ phía trước, cương khí lập tức truyền xuống dưới, toàn bộ sau núi rung động.
Cảm nhận được lực lượng này, mọi người ở đây lao nhao. biến sắc.
Trong số những tông sư võ đạo ở đây, bất luận Hàn Đình Nhất hay Trình Đình Phong, hay vị tông sư võ đạo của Phong Vân Kiếm Trủng; bọn họ đều kinh hãi phát hiện, về mặt căn cơ lực lượng, hậu bối Sở Hưu thậm chí đã hoàn toàn vượt qua bọn họ.
Trong bọn họ, người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lâu nhất đã tới hai mươi ba năm, thế nhưng về mặt căn cơ lực lượng vẫn không bằng Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ cũng không vì thế mà cho rằng mình không bằng Sở Hưu.
Đối với võ giả mà nói, căn cơ lực lượng chỉ là một bộ phận của thực lực, những cao thủ kiếm đạo bọn họ vốn chơi kỹ thuật, có trình độ kiếm thuật cao cường, một phần lực lượng thậm chí tới tay bọn họ có thể phát huy ra mười thành.
Cho nên bất luận cao thủ kiếm đạo thế hệ trước hay hậu bối như Phương Thất Thiếu, bọn họ không chủ tu lực lượng bản thân mà là lĩnh ngộ đối với kiếm đạo.
Lúc này Sở Hưu liên tiếp đạp lên mặt đất tiến tới, mặt đất nứt toác, một đường hầm phủ đầy cơ quan trận pháp hiện lên trước mặt mọi người, bị Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trực tiếp chém ra.
Mật đạo của Thương Lan Kiếm Tông không phải do cường giả ngày trước lưu lại mà do tiên tổ Thương Lan Kiếm Tông bố trí sau này. Trận pháp được gia trì trong đó không cường đại, không ngăn được vài đao của Sở Hưu.
Cửa vào mật đạo vỡ vụn, Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp bước vào bên trong.
Nếu nơi này do Thương Lan Kiếm Tông xây dựng lúc sau, vậy chắc không có nguy hiểm gì mới đúng.
Từ miệng võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia, Sở Hưu cũng biết nơi này từng có các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tình cờ tiến vào, nhưng không ai gặp bất trắc gì, cho nên hẳn cũng an toàn. Sở Hưu không cần người khác dò đường, trực tiếp đi trước chiếm tiên cơ.
Thấy hành động này của Sở Hưu, những người khác cũng không cam lòng tụt hậu, tranh nhau tiến vào đường hầm.
Dưới đường hầm là một hang động cực sâu, khi Sở Hưu tiến vào, thứ y chứng kiến đầu tiên là một bộ xương trắng cực kỳ nổi bật.
Bộ xương trắng đó toàn thân trắng toát như bạch ngọc, mặc dù chỉ còn xương nhưng bên trên lại tỏa ra kiếm ý kinh người.
Có thể nói khi bộ xương trắng này còn sống, kiếm ý đã chìm sâu tới tận xương tủy, cho dù hôm nay chỉ còn một bộ xương vẫn tràn ngập kiếm ý!
Lúc này đám người Hàn Đình Nhất cũng tiến vào hang động, ngay khi chứng kiến bộ xương trắng kia, bọn họ còn chấn động hơn cả Sở Hưu.
Dù sao bọn họ cũng là kiếm khách, đương nhiên biết tu luyện tới nước này khó khăn cỡ nào.
Bộ xương trắng này khi còn sống chắc chẩn là một vị cường giả tuyệt thế, tu vi kiếm đạo thông thiên triệt địa!
Có điều trong lúc bọn họ còn đang ngây ngẩn, Sở Hưu đã động thủ.
Mặc dù Sở Hưu không nhìn kỹ công pháp khắc trên vách tường, nhưng hẳn là bộ công pháp Thẩm Bạch nhận được lúc trước.
Mặc dù nhận được bộ kiếm pháp này của Thẩm Bạch, Sở Hưu cũng chỉ có thể lý giải tham khảo một chút, không có tác dụng trực tiếp. Có điều đây dù sao cũng là bí pháp kiếm đạo đỉnh cao, chỉ cần lấy được đã là lãi to rồi.
Theo triều đình của Sở Hưu chém xuống, một góc tường lớn bị y tách ra, ngay cả chữ viết công pháp trên đó cũng bị Sở Hưu thu vào túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.