Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 896: Tuyệt vọng




Cả biến cổ trùng vô cùng vô tận nhào về phía Đổng Tề Khôn, mặc dù bị một lưỡng kiếm khí của Đổng Tê Khôn tùy ý quét bay một đống, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện đám cổ trùng kia không ngờ còn có thể thôn tính chân khí cùng cương khí quanh người hắn, khiến lực lượng hẳn tiêu hao như nước chảy.
Võ giả chuyên tu thuật luyện cổ ra tay thật ra không mấy chấn động.
Cổ trùng, cổ trùng, một con sâu nhỏ thì chấn động đến đâu được? Đương nhiên kém xa vẻ uy phong của những người khác, kiểm khí tung hoành, đao quang rực rõ, thậm chí dùng cương khí ngưng tụ pháp tướng.
Nhưng đừng nhìn cổ trùng bé nhỏ, những con cổ trùng không đáng chú ý kia tới thời khắc mấu chốt lại có thể đoạt mạng ngươi. Ngươi vĩnh viễn không thể biết được trong thân thể con côn trùng bé nhỏ kia rốt cuộc ẩn chứa uy lực kinh khủng cỡ nào!
Trong lúc Đổng Tê Khôn chưa phát giác, giữa biển côn trùng vô cùng vô tận kia đột nhiên lại toát ra một luồng sáng vàng kim.
'Đổng Tê Khôn còn chưa kịp nhìn ra luồng sáng đó, nó đã đâm thẳng tới trước người hắn. Những con cổ trùng đỏ máu khác còn chưa tới gần đã bị thế đao của Đổng Tê Khôn chém bay, chỉ riêng con cổ trùng màu vàng này bất chấp cương khí của Đống Tê Khôn, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước người hẳn!
Lúc này Đổng Tẽ Khôn mới phát hiện không đúng, trong lúc nguy cấp, hẳn vội vàng thiêu đốt khí huyết, trường kiếm chẵn ngang trước ngực. Chỉ nghe một tiếng vang giòn dã truyền tới, trường kiếm trong tay hắn trực tiếp bị đánh gãy. Con cổ trùng màu vàng kim kia chệch hướng, trực tiếp xuyên qua vai Đổng Tê Khôn, làm tuôn ra một làn sương máu!
- Tư Đồ Kình cười lạnh vẫy tay một cái, điểm sáng vàng kim kia đã bay về tay hắn, rõ ràng là một con tâm vàng kim mập mạp, dáng vẻ còn có chút đáng yêu
Nhưng không ai tin nối, chính con côn trùng bé nhỏ đó vừa ra tay lại lão tổ Đổng gia phế bỏ một cánh tay của Đổng Tề Khôn!
“Đống gia chủ, cảm thấy con Kim Cương Tâm này của ta ra sao? Đây là cổ trùng mà ta dùng mảnh vỡ thần binh nuôi nấng bảy năm mới chế tạo ra được. Ngay cả Sơn Quý đại nhân trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo cũng cực kỳ tán thưởng đấy!"
Gần như chỉ vừa đối mặt, cả lão tổ Đổng gia lẫn Đổng Tê Khôn đều bị đánh trọng thương, chuyện này khiến đám người âm thầm líu lưỡi.
Cao Lăng Đổng gia một trong Cửu Đại Thế Gia chẳng lẽ yếu ớt tới mức này?
“Mở trận pháp!"
Lão tổ Đổng gia nổi giận gầm lên một tiếng, những trưởng lão Đổng gia khác đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, lão tổ Đổng gia khai mở trận pháp của Đổng gia. Chỉ trong chớp mắt ánh sáng trận đạo màu xanh thẳm đã hóa thành một quầng sáng, bao phú toàn bộ Đổng gia vào trong.
Ngày trước căn cơ của Đổng gia cũng không yếu, thậm chí còn từng có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Tòa trận pháp Hãn Hải Vô Cực Đại Trận này được bó trí trong thời đỉnh phong của Đổng gia.
Chỉ có điều bao năm như vậy rồi, Đổng gia rất ít khi vận dụng trận pháp này, thậm chí cho dù bị người ta tới tận cửa ức hiếp, chỉ căn không phải đại chiến sinh tử, nếu không cần sử dụng trận pháp này, Đổng gia cũng cố gắng không sử dụng.
Không vì gì khác, chỉ vì trận pháp này tiêu hao thật sự quá lớn.
Trận pháp này có tên Hãn Hải Vô Cực Đại Trận, tên như ý nghĩa, một khi kích hoạt nó sẽ có uy thế lực lượng cường đại chẳng khác nào biển rộng.
Nhưng tương tự, tiêu hao cũng như biển rộng. Chỉ dùng nội lực võ giả căn bản không sử dụng được trận pháp này, nhất định phải cho thêm một chút bí bảo ẩn chứa thiên địa nguyên khí mới có thể sử dụng.
Đổng gia có thứ này, nhưng lại không nhiều, cho nên mỗi lần vận dụng đều phải thận trọng.
Đương nhiên tiêu hao tuy lớn nhưng hiệu quả cũng hết sức rõ ràng.
Cổ trùng đỏ máu có thể hấp thu chân khí của Tư Đồ Kình phóng tới trận pháp cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, xông tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nhìn thoáng qua Kim Cương Tâm trong tay, ánh mắt Tư Đồ Kình lóe lên vẻ tàn nhắn, phóng cả Kim Cương Tâm về phía trận pháp kia. Kết quả Kim Cương Tấm trực tiếp bị đánh bật ra, vặn vẹo trên mặt đất đầy đau đớn, ngay cả ánh kim trên người cũng ảm đạm đi nhiều.
Nhìn lướt qua chỗ Sở Hưu, Tư Đồ Kình bất đắc dĩ nói: “Cái mai rùa này của Đổng gia đúng là cứng rắn, chúng ta làm sao giờ?”
Trước đó Tư Đồ Kình còn dùng bối phận của mình gọi Sở Hưu là thắng nhóc, nhưng giờ hẳn nào dám gọi vậy.
Đương nhiên cho dù hắn không gọi Sở Hưu là thắng nhóc nữa nhưng cũng không gọi Sở Hưu là đại nhân.
Ngày trước khi hắn xông xáo trên giang hồ, dương danh ở Tây Sở, Sở Hưu thậm chí còn chưa ra đời. Với tính cách của hẳn, cho dù gặp Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng không để mình thấp hơn một bậc.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Nếu không đánh vỡ. được thì cứ chờ thôi. Ta không tin Đổng gia có thể liên tục duy trì đại trận hộ tông. Xem xem tới cuối cùng ai kiệt sức trước!”
Sở Hưu vừa nói xong câu này, cả lão tổ Đổng gia và Đổng Tẽ Khôn đều biến sắc.
Đại trận hộ tông của Đổng gia thật ra có một thiếu hụt trí mạng, đó là mặc dù có lực phòng ngự cực kỳ cường đại nhưng lại không có bất cứ năng lực công kích nào.
Nếu là đại trận hộ tông của tông môn khác, đương nhiên cũng lấy phòng ngự làm chủ. Có điều lúc sử dụng hẳn đã bị người ta đánh tới tận cửa, đương nhiên không thể phòng ngự không được, chắc chắn phải phản kích. Cho nên trong trận pháp này cũng ẩn chứa sát trận.
Thậm chí một số đại trận hộ tông còn tương đối cực đoan, bố trí thắng một tòa sát trận. Đã bị người ta giết tới tận tông môn rồi, còn quan tâm sống chết gì nữa? Trực tiếp liều mạng cá chết rách lưới với đối phương là được, còn thủ cái nỗi gì?
Còn vị tiên tổ Đổng gia kia mặc dù đã tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có điều biểu hiện của hắn thật sự hèn nhất tới cực hạn, không ngờ lại để lại một tòa trận pháp như vậy cho đời sau. Mặc dù không có kế hở, nhưng thực chất trận pháp này lại quá bẫy người.
Đám võ giả Đổng gia đang phát động trận pháp ai nấy sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Sở Hưu đều mang vẻ hoảng sợ.
Người này đúng là quá đáng sợ, không ngờ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở của đại trận hộ tông Đổng gia, đồng thời lại cực kỳ vô sỉ bày ra kế sách hao tổn như vậy.
Nhưng hiện giờ ngoại trừ tử thủ ra bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác. Đống Tẽ Khôn cùng lão tổ Đổng gia cùng nhìn ra phía ngoài, chỉ hy vọng có người của tông môn Chính đạo tới cứu viện.
Nửa canh giờ sau, khi chân khí đám trưởng lão Đổng gia đã gần cạn kiệt, bên ngoài rốt cuộc cũng có người tới. Chính là đám người Trần Kiếm Không, nói chính xác hơn, bọn họ cũng chẳng cách nơi này bao xa.
Thấy có người đến, Đổng Tẽ Khôn hét lớn: “Chư vị, xin nể mặt mọi người cùng là tông môn Chính đạo, cứu Đổng gia ta lần này, ngày sau Đỏng gia ta chắc chắn sẽ báo đáp!”
Sở Hưu đứng đó lạnh nhạt nói: “Chư vị, các vị đều là người thông minh, ta tin các vị biết phải làm thế nào.
Mọi người đều thấy thái độ của Đống gia rồi đấy, bọn họ thà chết cũng không chịu giao chí bảo ra.
Các ngươi tiếc danh tiếng không muốn động thủ, a lại không quan tâm tới thanh danh. Cho nên để ta động thủ, các ngươi chỉ cần đứng ngoài đừng nhúng tay vào việc này là được. Đến lúc đó các ngươi cũng có phần trong chí bảo của Đổng gia!
Các ngươi yên tâm, ta chỉ cần hai thứ, một là Xá Thần Ngọc, một là Thất Đại Hạn.
Hơn nữa ta chỉ xem qua Thất Đại Hạn chứ không lấy đi!"
Mọi người ở đây vốn không định xuất thủ, nghe Sở Hưu nói vậy càng không ai ra tay.
Thậm chí có người còn nghĩ Sở Hưu này còn chịu nói quy củ hơn đám người
Đổng gia nhiều, chí ít y không ăn mảnh, không năm chặt lấy bảo vật không chịu buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.