Đêm đó đang nằm ngủ, tự dưng bà ba Lụa thấy đứa con bà bất thường, cứ quẫy đạp liên hồi. Lo lắng bà lay ông Tạ dậy.
- Mình, mình dậy đi, sao mà em đau bụng quá nè.
Ông Tạ buồn ngủ lắm, tại khi tối ông còn uống rượu mà, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
- Sao vậy, hay ăn linh tinh gì rồi?
- Không có, em ăn uống cẩn thận lắm.
- Để tôi cho người đi gọi thầy thuốc.
- Nhanh nhanh đi mình, em khó chịu quá.
- Ừa, ừa ráng đi.
Gia nô đi báo thầy thuốc được đâu 10 phút, thì bà ba Lụa đau bụng dữ dội, nó cứ xoắn lại thúc xuống dưới.
- Aaa... em đau chết mất mình ơi, đau quá, đau quá chịu không nổi mình ơi... aaa...
Bà ba Lụa cứ ôm lấy bụng bầu lăn lộn, ông Tạ cũng đứng ngồi không yên, thầy thuốc rồi cũng tới.
- Thầy ơi, mau xem xem vợ tôi thế nào?
Thầy thuốc còn không kịp bỏ mũ xuống, vào bắt mạch ngay. Nhìn sắc mặt thầy thuốc mà ông Tạ lo lắng hơn.
- Sao rồi thầy?
- Chết chưa, mới 6 tháng mà sao có dấu hiệu sinh non thế này?
- Hả, thầy nói gì mà kỳ vậy?
- Cái này ông phải mời bà đỡ đi, có vẻ sắp sinh rồi đó. Tôi về.
Thầy thuốc về và cũng không nhận
tiền từ ông Tạ, tại có thăm khám gì đâu. Bà đỡ cũng tới nhanh và chuẩn bị mọi thứ cho việc đỡ đẻ.
Ông Tạ bị đẩy ra ngoài cửa phòng, không cho vào. Bên trong bà đỡ cùng thêm hai gia nô phụ bà lấy đồ, bưng nước nữa. Bà ba Lụa lúc này trán vã hết cả mồ hôi, thân thể cũng thế, hai tay bấu chặt vào mền, giọng rên rỉ.
- Aaaaa.... đau quá, đau quá...
Bà đỡ kiểm tra thì thấy đầu đứa bé đã hạ rồi nên nói bà ba Lụa làm theo lời mình.
- Đứa bé sắp ra rồi, bà rặn theo lời tôi nghen.
- Một... hai... ba... rặn.
Bà ba Lụa dùng sức gồng đỏ hết mặt để rặn, nhưng vẫn chưa được.
- Rồi,giờ bà hít thở đi, cố lấy hơi dài mà rặn 1 lần này nữa nghen.
- Hai... ba... rặn...
- Aaaaa....
Đứa bé tuột ra, bà đỡ liền đỡ lấy, đứa bé nhỏ xíu, án chừng đâu hơn một kg. Không khóc, chỉ èo uột thở và khẽ vặn mình. Bà đỡ nhìn đứa bé mà lo ngại, lau chùi cho nó xong rồi lại quấn khăn đưa cho bà ba Loan.
- Đây, con trai của bà đây...
Bà ba Lụa cũng mệt lắm, chỉ liếc nhìn đứa bé một lần. Bà đỡ đi ra, được ông Tạ trả cho hẳn 1 đồng bạc trắng, vui mừng đi vào phòng bà ba Lụa. Bà đỡ thì được chị gia nô tiễn về, bà đỡ cứ nhìn lại phía sau và nói với chị gia nô.
- Đứa trẻ này chắc là khó sống đây, bé quá mà lại sinh thiếu tháng nữa.
Chị gia nô cũng biết là biết vậy thôi, dám bàn tán gì. Ông Tạ vào xem thì thất vọng cực kỳ, lại còn thấy xót xa nữa, thằng con trai đích tôn của ông bé xíu như con mèo, lại chẳng đủ sức mà khóc. Bà ba Lụa lại không lo cho đứa trẻ, mà chỉ chăm chăm vào người hại mình. Nước mắt dàn dụa cả khuôn mặt.
- Là nó.. là nó hại em... là nó...
Ông Tạ cũng gay gắt.
- Ai, đứa nào?
- Con Trang chứ ai... nhất định... nó hại em...
- Bà đừng nói bậy, hại bà nó được lợi lộc gì chứ.
- Nhất định nó... làm thế vì mẹ nó... vì biết em có con trai..
- Nhưng... nhưng nó hại bà cách nào? Tôi có thấy nó làm gì đâu...
- Nhất định là đồ ăn... phải rồi, đồ ăn nó đưa em có vấn đề mà...
- Bà điên hả, nó với bà ăn cùng tô. Nó không bị sao mà bà bị, đừng có mà đổ lỗi cho nó. Có trách thì tự trách mình đi.Hừ..
Ônh Tạ giận dữ đi ra, trách bà ba Lụa không tự biết giữ gìn còn đi đổ lỗi cho cục vàng của ông. Đúng là quá lố bịch mà.
Ông Tạ đi rồi, không quan tâm đến bà, cũng không quan tâm đến đứa trẻ mà ông cho là "sản phẩm bị lỗi" nữa. Bà ba Lụa chỉ biết khóc, chỉ biết uất ức, bà không đủ sức để hét lên cho cả thế giới biết bà bị hãm hại được.
- Con Trang... mày... nhất định tao sẽ trả thù... nhất định tao sẽ khiến mày cảm nhận được nỗi đau này của tao.. tao hận mày...
[...]
Nốt hôm nay thôi, mai Đoan Trang lại về với cậu hai, về với tình yêu đích thực của đời cô rồi. Cô cũng không quên dặn dò mẹ mình.
- Lần sau đừng vì thế mà khóc nữa, má là bà cả, sao lại khóc cho cái bọn hồ ly kia cười hả? Má phải mạnh mẽ lên, má phải uy quyền lên chứ má hiền lành nhịn nhục, là tự khắc có đứa leo lên đầu má ngồi liền à.
- Má biết rồi mà.
Bà Loan nắm lấy tay con gái vỗ nhẹ, cười hiền hòa. May mà bà còn có cô, còn có chỗ dựa, chứ mất đi đứa con trai điều đó khiến bà điêu đứng. Tưởng chết đi sống lại một thời gian. Ai nói đẻ con gái không tốt, đẻ con gái như cô cũng đâu khác gì bà đẻ được thằng con trai. Rồi bà thắc mắc.
- Mà lạ ha, sao bữa đó mình cùng ăn chung với nó mà sai có mình nó bị vậy con?
- Ủa, chứ má tưởng tôi bỏ gì vô đồ ăn hả? Tôi đâu có điên. Bữa đó tui nói đi khám thai, mà không cho con Gạo theo, chứ thật ra tôi đến chỗ bà thầy bùa người Trung Quốc đó. Bã đưa cho tôi gói bột gì trắng trắng, bôi lên phần áo của bà ba, chất độc thấm vào từ da khiến bã sinh non luôn đó.
- Gì mà ghê vậy? Thuốc mấy người tàu đó mạnh thiệt.
- Tôi nói má nghe, ở đó họ còn hỏi tôi có cần chơi ngãi không? Mà tôi nghe họ nói chơi ngãi, sau ngãi quật lại còn thê thảm hơn. Nên thôi tôi lấy thuốc đó được rồi.
- Mà bà thầy này ở đâu mà con biết vậy?
- Bà này tôi nghe họ kháo nhau lâu rồi, mà thấy có việc gì đâu mà mình cần tới bã. Nhà bã gần chân núi kia kìa, mà thấy nhà cũng được, không có vẻ gì nghèo khó.
- Hay là bã còn làm gì nữa không?
- Xem bói, xem phong thủy, cải vận... tùm lum thứ. Chắc họ xem đúng nên họ cho tiền bã nhiều đó.
- Lỡ ai hỏi bã khai con ra thì sao?
- Yên tâm, bã giữ kín như bưng. Chắc nhờ vậy mà nhiều người tin tưởng.
Hai mẹ con bà ngồi nói chuyện vui vẻ sau cái đình trong vườn, bà ba Lụa hầm hầm đi đến. Bà Loan có vẻ chột dạ níu lấy tay Đoan Trang, cô liền vỗ vỗ tay bà trấn an.
Đến nới bà ba Loan vừa chỉ tay về phía Đoan Trang, giọng đầy ai oán.
- Mày... mày là đồ độc ác, mày hại con tao...
Đoan Trang khẽ cười, nhìn bà ba nhàn nhã trả lời.
- Bà có bằng chứng không? Không có thì đừng vu oan cho người tốt. Mà bà mới sinh 2 ngày sao có sức ra sỉ nhục người khác vậy?
- Mẹ con mày là một lũ như nhau, tốt đẹp gì chứ? Nhất định trong đồ ăn đó có độc..
- Ủa, có độc mà sao tui vẫn còn khỏe re vậy nè. Chắc do mấy cái ngữ đanh đá, đòi làm má thiên hạ nên mới bị trời phạt đó mà.
- Mày... mày.. nhất định mày sẽ bị quả báo, nhất định vậy...
- Tôi chờ.
Bà ba Lụa giận xanh mặt, vì mới sinh còn yếu đứng như muốn ngã. Bà ba phải cố dìm cơn giận lại vì sợ bị hậu sản, con bé gia nô phải dìu bà ba về phòng.
[...]
Về lại nhà cậu hai, Đoan Trang thấy thoải mái tâm hồn gì đâu. Vì chỉ cần nghĩ đến cậu, cô lại nghĩ ngay đến những ân ái mặn nồng. Cô mang từ nhà cô về bao nhiêu là nhân sâm thượng hạng, rượu tây nữa. Biết nhà cậu không thiếu, nhưng cô vẫn muốn bồi bổ cho chồng, sợ cậu hai làm vất vả nên yếu sức. Đã thế cô còn mang biếu ả Đào mấy xấp lụa cao cấp, coi như quà nịnh bợ để ả Đào khỏi soi mói cô nữa.
- Dì, con biếu dì mấy xấp lụa.
Ả Đào nhìn qua rồi cũng ra vẻ hài lòng.
- Ừa, dì cảm ơn.
- Ơn nghĩa gì, mình là người một nhà mà dì.
Ả Đào nhoẻn miệng cười với cô. Còn cô cứ vuốt ve cái bụng bầu của mình rồi nói với đứa con trong bụng.
- Thằng cu này sướng nha con. Cháu đích tôn mà, có bao nhiêu cũng là của con thôi.
Rồi Đoan Trang hỏi qua ả Đào.
- Con nói vậy có đúng không dì?
Ả Đào tức lắm, nhưng vẫn cố điềm tĩnh nếu không sẽ thua.
- Đúng vậy đó con, nhà cửa ruộng vườn, ôi chu cha nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng mà... phải là cháu đích tôn thật mới được nhận hết con à.
- Dì... dì nói vậy có ý gì?
- Ý gì đâu, chỉ là nếu đứa trẻ này là con gái thì sao?
Ả Đào lại hỏi ngược Đoan Trang.
- Dì nói vậy có đúng không con?
- Dì... dì...
Đoan Trang giận xanh mặt, bực bội bỏ về phòng. Ả Đào nhìn theo cười khinh khỉnh " trứng mà đòi khôn hơn vịt".
[...]
Cũng đến ngày đứa trẻ này ra đời. Đó là một ngày mùa hạ nắng gắt, chưa bao giờ mùa hạ lại nóng như vậy. Cây cỏ chết héo, trâu bò cũng lăn ra bệnh chứ huống gì con người.
Cậu hai và ả Đào cứ đi đi lại lại trước cửa, bên trong đã có bác sĩ và y tá lo. Nhưng bên ngoài cứ nghe tiếng hét là cậu hai nóng hết cả ruột gan lên. Phải hơn 20 phút sau khi nghe tiếng trẻ con khóc, cậu hai mới thấy nhẹ lòng. Đợi họ đi rồi, cậu hai với ả Đào mới vào thăm Đoan Trang. Đứa trẻ nằm bên cạnh, đỏ hỏn, án chừng 2.8kg, cậu hai lại ngồi bên giường nắm tay cô.
- Cảm ơn mình, vất vả cho mình rồi.
- Trách nhiệm của em mà.
Ả Đào cũng thấy vui lây với cậu hai, bao nhiêu năm phòng đơn gối chiếc, bao nhiêu năm đi sớm về khuya 1 mình. Giờ cậu cũng đã có hạnh phúc của riêng mình. Tuy rằng đứa trẻ này không hề giống cậu hai chút nào, ả Đào chỉ hi vọng nó giống bên phía nhà ngoại mà thôi.
[...]
Đứa bé này rất ngoan, cứ ăn no là nằm chơi hoặc ngủ, đa phần là bà vú chăm, chứ con Gạo cũng bận với Đoan Trang dữ lắm. Những tháng đầu ở cử này, cô không được ngủ chung với cậu hai nên cứ thấy bực rực trong người. Đã thế lại không được ra ngoài đường để thăm cậu hai nữa, mọi thứ cứ phải nhờ con Gạo đưa qua bệnh viện cho cậu.
Con Gạo được tiếp xúc nhiều hơn với cậu hai, nó thích lắm, vì cậu là mẫu đàn ông lý tưởng mà nó mơ ước. Nhưng thích thì thích thôi chứ nó dám động vào cậu hai đâu, nó biết tính cô nó chứ, không khéo cô nó mà biết nó dám nhen nhóm lửa tình với cậu hai thì có mà đem nó xé ra chấm muối. Nó thây kệ, cứ cất cậu vào tim đó là được mà.
- Gạo, Gạo... sao anh gọi nãy giờ em không thưa hả? Lấy cho anh thau nước ấm.
Giọng nói cùng với cái lay của cậu hai mới kéo nó ra được sự mơ tưởng của đứa con gái mới lớn.
- Ơ, em đây cậu...
- Nãy giờ mơ tưởng gì mà anh gọi mãi không nghe?
Câu nói đó, giống như là cậu hai biết nó nghĩ gì, nên liền đỏ mặt lúng túng.
- Ơ... không...không có gì, e đi lây nước đây
Nó bước ra loạng choạng thế nào ngã cả ghế. Cậu hai thấy nó vụng về giống Sen lúc trước liền cười.
- Nè, cẩn thận đó.
- Da.
Xoảng...
Nó hét thất thanh, cậu hai liền chạy ra phía sau.
- Aaaaa....
- Sao vậy Gạo?
Cảnh cậu thấy là thau nước rơi xuống nền, còn nó cầm bàn tay đỏ rần thổi thổi.
- Đưa anh xem, chết rồi, phỏng rồi. Còn đâu nữa không?
Nó nhăn mặt, khẽ lắc đầu. Cậu hai liền nắm tay nó nhúng vào thùng nước lạnh.
- Để im đó, một lát anh bôi thuốc. Con gái con lứa, tay để lại sẹo thì thế nào.
- Dạ.
Cậu hai đi lên trên, nó đau nhưng rất thích, vì được cậu hai cầm tay. Cậu hai thật dịu dàng, đối với ai cậu cũng dịu dàng vậy nên rất khiến nhiều đứa con gái như nó bị xiêu lòng