Con Rết Tinh Và Vu Sư Đại Nhân

Chương 2:




Xích Du vừa không ngừng bi ai vì cảnh ngộ của bản thân, ánh mắt vừa không ngừng săm soi người đi trên đường thì đột nhiên bị một nam tử đoan trang tay cầm hy thế bảo kiếm đính dạ minh châu đi qua bụi cỏ gã đang trốn mạnh mẽ thu hút.
Trời ạ!! Cực phẩm ——
Có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt kinh vi thiên nhân của nam tử kia, mắt Xích Du tràn đầy vẻ si niệm muốn lột sạch toàn bộ quần áo của nam tử, nước miếng chảy ra thấm ướt cái màn thầu gã đang cầm.
Tóc đen dài đến eo chẳng cần sờ vào cũng biết mái tóc đó rất mượt mà, đan chéo giữa mái tóc là chiếc vòng màu đen xen lẫn tơ vàng tạo thành một vật trang sức kéo tới trước trán, càng tăng thêm khí chất tự nhiên mà lãnh tĩnh của y, dưới cặp mày kiếm xinh đẹp là đôi song mâu đen như mực, hình thái của đôi môi không dày, là độ cung hoàn hảo, lúc hôn lên nhất định sẽ rất thoải mái Thân hình cao gầy được giấu trong một bộ quần áo không giống những người khác, toàn thân được che kín nhưng lại để lộ đùi phải tinh tế như ngọc, cái đùi thon dài được một chiếc giày cao tới gối bằng chất liệu thượng đẳng bao bọc, trong da thịt trắng nõn lại lộ ra sắc hồng nhạt.
Quả thật … Thân thể kia quả thật hoàn toàn phát ra mùi vị của thụ.
Hô hô!! Thật đúng là cực phẩm!! Lau sạch nước miếng chảy đầy miệng, lại tao nhã cầm cây quạt giấy đã theo gã bao năm che miệng cười trộm, Xích Du lẳng lặng đứng dậy, rón rén âm thầm tiến đến phía sau mỹ nam đang càng đi xa kia.
Cứ đi như vậy …. Bọn họ đã tới sườn núi của núi Báo Tử.
Nhưng mà Xích Du còn đang mải tính toán xem làm thế nào dùng hết các cách thức đa dạng để ăn mỹ nam, căn bản không có thời giờ để ý.
Rốt cuộc … Mục đích của mỹ nam chính là —– Cái hang thôn dân dùng làm tế đàn.
Quái thật! Y tới đây làm gì ta?? Xích Du không hiểu, vậy nên gã ẩn mình ở đằng sau một thân cây cạnh động, quan sát hành động của mỹ nam, chờ đợi thời cơ ra tay.
Chỉ thấy mỹ nam lẩm nhẩm vài câu gì đó Xích Du hoàn toàn không hiểu, sau đó tiến vào sơn động.
Đã gần một canh giờ trôi qua nhưng vẫn không thấy mỹ nam ra khỏi động.
“ Quả nhiên kì quái, đã lâu như vậy rồi sao còn không thấy y ra, chẳng lẽ —– A! Sẽ không lại có sát thiên đao chứ!! ” Bị phỏng đoán của chính mình dọa sợ, Xích Du vội vã chạy vào trong động —–
Nhưng mà … Bên trong động lại chẳng có một người nào —–
Sao … Sao lại như vậy nhỉ??
Người đâu?! Y không dám tin trừng lớn hai mắt, Xích Du tìm kiếm không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không có kết quả, chỉ phát hiện vật bài sức vốn dĩ bị y phá hỏng hoàn toàn nay đã khôi phục.
Sau đó … Một giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên phía sau lưng gã, vật thể lạnh băng cũng đồng thời đặt trên cần cổ không hề phòng bị của gã.
“ Nói! Ngươi theo dõi ta có mưu đồ gì? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.