Mấy kẻ trộm tranh đều là sinh viên học cùng trường với Lạc Tài Tần, lần này vì muốn nổi tiếng nên bị người khác lợi dụng. Mọi người đều bất ngờ khi những sinh viên này khai ra kẻ đứng sau sai khiến.
Nguồn gốc sự tình là từ những kẻ đầu cơ, bọn họ đặt mua một số tranh của Lạc Tài Tần. Lạc Tài Tần có tài năng, ý tưởng sáng tạo của anh ta lúc nào cũng đầy ắp, hiệu suất khá cao. Họa sĩ tài năng phải để lại ít tranh thôi mới đáng tiền, thế là đám người kia này ra ý xấu.
Thực ra biện pháp rất đơn giản, tung tin đồn nói Lạc Tài Tần nhờ người ta sáng tác hộ, phá hủy danh dự, tranh của anh tất nhiên sẽ xuống giá rất nhanh chóng. Đến lúc Lạc Tài Tần không còn xuất hiện nữa, bọn họ mới bắt đầu tìm lại công bằng cho anh, tới lúc ấy chỉ có bọn họ mới có tranh của Lạc tài tần, lại có thêm truyền thuyết li kỳ về họa sĩ này, nên giá cả sẽ tăng vòn vọt.
Thực tế chứng minh rằng, phần lớn thiên tài đều bị gục dưới tay một đám tầm thường tham lam vô độ.
May mà Lạc Tài tần có quý nhân phù trợ, cậu chàng trông như biến thái này đã cảnh báo NGô Diệu, không chỉ ngăn được những tên đầu cơ hại Lạc Tài Tần, mà còn làm to chuyện lên trang nhất của truyền thông, kinh động tới giới nghệ thuật cả nước. Mọi người mãnh liệt lên án hành vi bỉ ổi của người mua, đồng thời cũng hô hào bảo vệ nghệ sĩ.
Tiếng tăm của Lạc Tài Tâng chỉ thoáng cái đã vang dội, những người mua tranh của anh cũng thuận nước đẩy giá, kiếm được đầy túi.
Đương nhiên, chuyện ồn ào chỉ có ở ngoài kia, trong con ngõ nhỏ phía sau rạp chiếu phim vẫn yên bình, ấm áp như thường.
Ngày nào Lạc Tài Tần cũng ăn mì xào, chơi với Champagne.
Lạc Tài Tần tới phòng vẽ của cậu chàng kia, rồi về viết cho cậu ta bức thư coi như báo đáp. Đó là thư tiến cử gửi chi hiệu trưởng một trường nghệ thuật nổi danh quốc tế. Nửa tháng sau, cậu chàng kia chạy tới, căng thẳng đưa Lạc Tài Tần xem giấy trúng tuyển.
Sau này Ngô Diệu mới biết, cậu chàng hướng nội thần kì kia thật sự mắc bệnh tự kỉ nhẹ.
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
A Lực cũng nhận được thư trúng tuyển, Lạc Tài Tần không viết thư đề cử cho cậu nhóc, chỉ gửi tranh của cậu đi, đích thân hiệu trưởng kí quyết định mời A Lực nhập học.
Lạc Tà Tần cho cậu vay tiền để trả học phí cao chót vót, nghe nói A Lực có tài năng đặc biệt về hội họa, nếu được giáo dục ở bậc đại học, chắc chắn sẽ có tương lai, Lạc Tài Tần chịu trách nhiệm học phí của cậu, coi như đầu tư dài hạn.
Đương nhiên, để cảm tạ, Lạc Tài tần cũng nhận được một chuyện tốt khá thiết thực, từ đó về sau ăn mì xào không cần trả tiền, Ngô Diệu cũng được hưởng lây....
Chớp mắt đã tới cuối thu, ngày hai mươi tháng mười âm lịch là sinh nhật Ngô Diệu.
Sáng hôm ấy cô mặc chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ mới mua, khi tới cửa phòng tranh thì thấy một bó hóa to được đặt trên đất.
Champagne chạy tới ngửi ngửi hắt xì liền hai cái.
Cô cầm bó hoa lên nhìn quanh quất, không thấy ai.....Ai tặng hoa thế nhỉ! Trên bó hoa cài một tấm thiệp trên đó chỉ vẽ một trái tim màu hồng.
Ngô Diệu giật mình – Biến thái thế?
“Sang ra có người đưa tới, hình như là người ở cửa hàng hoa”. Thím mì xào vẫy vẫy tay nói với Ngô Diệu, “Hôm nay sao xinh thế? Sắp đi hẹn hò hả cháu?”
“Không ạ”. Ngô Diệu tủm tỉm cười, “Áo này cháu mới mua, diện một chút”.
Cô mở cửa hàng, thấy Lạc Tài Tần vẫn chưa tới bèn hỏi thím, “Hôm nay Lạc Tài Tần không tới ạ?”
“À, hôm nay Tiểu Tần đi gỡ thạch cao ở tay”. Thím mì xào cầm cốc trà cười lớn, “Chắc sáng nay cậu ấy tới bệnh viện rồi”.
“Thế mà chẳng nói tiếng nào”. Ngô Diệu thấy như vậy thì không hay lắm, sớm biết cô đã đi cùng anh rồi.
“Mấy hôm trước cậu ấy đã dặn thím không được nói cho cháu biế, sợ cháu đòi trả tiền viện phí thuốc men”.
Hai nguời đang nói chuyện thì thấy một nguời mặc jacket quần jeans, dáng dấp to cao, khoảng trên ba mươi tuổi đi vào đầu ngõ. Ngô Diệu nhìn dáng thì đoán có lẽ người này trước đây là lính, trước bố cô cũng từng ở trong quân đội, mấy ông chiến hữu đều có đặc điểm ngồi thẳng lưng như thế.
Ông chú kia tới trước cửa phòng tranh Lạc Tài Tần ngó nghiêng, rồi nhíu mày hỏi, “Đây là phòng tranh của Lạc Tài Tần phải không cháu?”
Sau chuyện làn trước, Ngô Diệu cũng trở nên khá cảnh giác, gật đầu, “Vâng ạ”.
“Không có nhà sao?” Ông ta nhíu mày, rút di động bấm số.
Ngô Diệu đứng trong quầy vừa định ngồi xuống thì liếc thấy trong vạt áo jacket mở rộng của người đàn ông kia có báng súng màu đen....”A...” Cô sợ hãi hít vào một hơi. Người đàn ông kia thì đang nói chuyện điện thoại một cách thô lỗ, “Đợi lát nữa đi, nó không có ở đây!” Không biết bên kia nói những gì, còn người đàn ông này thì chửi té tát, “Tao @#%#&%#&o, đừng có nói vơi stao mấy chuyện vô bổ chết mẹ đó, lần này tuyệt đối không tha cho nó!”
Ngô Diệu đang cắt móng chân cho Champagne thì bị ông ta dọa tới khiếp vía, bất giác ôm chặt lấy Champagne, nghĩ bụng không phải bắt cóc hay cướp gì chứ?! Nếu trả thù thì lại càng thảm hơn.
Ông chú kia ngắt mày rồi nhìn quanh, hỏi Ngô Diệu, “Này cô bé, cháu có biêt lúc nào Lạc Tài Tần mới về không? Hya là cháu gọi điện thoại cho nó giùm chú với”.
Ông chú cười cười, “Chú biết, mấy tên làm nghề nghệ thuật đều có tật”.
Ngô Diệu càng sợ hơn.
Sau đó, ông chú chỉ vào chiếc ghế gấp trong cửa hàng Ngô Diệu, hỏi, “Cho chú ngồi nhờ một lát nhé? Chú đang đợi nó, hôm nay chú nhất định phải đợi bằng được”.
Ngô Diệu gật đầu, ông chú ngồi xuống, trêu chọc Champagne, rồi cảm thấy bức chibi của Ngô Diệu vẽ lên nhìn, “Ôi chao, cô bẽ cũng lợi hại quá”.
“Ha ha”. Ngô Diệu cười cười, lẳng lặng lấy di động trên bàn giấu vào túi áo, chạy ra hỏi thím mì xào, “Thím ơi, cháu đi mua trà sữa, thím có uống không?”
“Ừ, thím không uống”.
Ông chú kia nghe thấy, bèn rút tiền ra đưa cho Ngô Diệu, “Này cô bé, mau cho chú một cốc nhé, chú mời cháu luôn”.
“Thế sao được ạ, để cháu mời chú”. Cô không muố nhận, hoặc phải nói là không dám nhận tiền, nhưng ông chú kia nghiêm mặt lại, “Này, chú lớn tuổi già đầu sao lại để cháu mời được, cầm lấy”.
Ngô Diệu đâu dám từ chối, người này mang súng mà! Cô vội vàng cầm lấy nói cảm ơn ròi chạy biến đi.
Champagne ngồi trên quầy hàng nghiêng đầu nhìn Ngô Diệu, không biết cô chủ lại làm sao nữa.
Cô vội vàng chạy ra đầu ngõ, vừa xông vào quán trà sữa, vừa rút di động ra gọi cho Tiểu Ngô – anh cảnh sát khu vực đã thân quen – bảo anh ta mau mau đưa cảnh sát tới, ở đây có một người đàn ông mang theo súng tới tìm Lạc Tài Tần!
Tiểu Ngô vừa nghe thấy có súng thì vội vàng báo lên cấp trên.
Mấy cảnh sát hình sự võ trang đầy đủ lái ba chiếc xe cảnh sát đi....bắt cướp, Bọn họ dự tính tùy tình hình, nếu thật sự là tội phạm chạy trốn mang theo vũ khí thì sẽ nhanh chóng xin sự trợ giúp của bên đặc nhiệm.
Ngô Diệu đợi trước quán trà sữa.
Ở cửa phòng tranh, ông chú kia vẫn đang thắc mắ, “Quán trà sữa xa lắm à? Cô bé kia đi lấu thế?”
Thím mì xào cười lắc đầu, hỏi, “Này, có phải chú là cảnh sát không?”
Ông chú sững người, vỗ đùi đánh đét, “Bà chị tinh mắt quá”.
“Ha ha”. Thím mì xào cười xua tay, “Trước đây con trai chị không nghe lời, thường xuyên phải giao lưu với cảnh sát, nên chị liếc một cái là nhìn ra ngya”.
“Trước đây không nghe lời, giờ thì cậu ta đã ngoan ngoãn rồi hả?”
“Đúng thế”. Thím mì xào rất tự hào, “Nó cũng vẽ tranh như Lạc Tài tần, đang dụ học tại một trước tốt nhất”.
diễn-đàn-lê-quý-đôn
“Thế hay quá”. Ông chú gật đầu, “Em tên là Thái Hữu Bân, thuộc đội cảnh sát hình sự. Bà chị cứ gọi em là Tiểu Thái”.
Đột nhiên tiếng còi cảnh sát hú vang đầu ngõ, một đội cảnh sát xông vào, Ngô Diệu lo lắng cầm trà sữa đi sau Tiểu Ngô lo sợ lát nữa đấu súng lại làm thím mì xào và Champagne bị thươn.
Đội cảnh sát hình sự mang súng đi trước, hét lên:
“Không được cử động”.......rồi đều sững sờ.
Thím mì xào sợ tới trợn tròn hai mắt, Champagne vội vàng nhảy từ tên quầy hàng xuống ghế ngồi, chỉ thò nửa đầu ra nhìn.
“Này” Thái Hữu Bân trừng mắt nhìn đám cảnh sát, “Thu súng lại, đừng sọa bà chị này”.
Mấy viên cảnh sát ở phía trước vội vàng cất súng đi, cung kính chào hỏi ông chú kia, “Đội trưởng!”
Ngô Diệu đờ người ra.
Tiểu Ngô vỗ trán, khẽ nói với Ngô Diệu, “Tiểu thư ơi, cô được lắm, ông ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nếu tôi mà mất bát cơm thì cô phải nhận tôi vào làm đấy”.
“Ha ha ha.....” Sau khi đuổi hết đám cảnh sát hình sự đi, Thái Hữu Bân nghe Tiểu Ngô kể chuyện báo án mà cười phá lên vui vẻ.
Thím mì sào giải thích giúp, vì trước đây Lạc Tài Tần đã gặp khá nhiều chuyện phiền phức, chắc chắn Ngô Diệu sợ có người kiếm chuyện nên mới báo nhầm cảnh sát.
Thái Hữu Bân không để bụng, “Đừng căng thẳng, cô bé rất cảnh giác này là người yêu của Lạc Tài Tần hả?”
“KHông phải ạ”> Ngô Diệu vội lắc đầu, “Chúng cháu chỉ là hàng xóm láng giềng thôi” Nói xong cô dùng nước nóng làm ấm trà sữa một chút rồi đưa cho Thái Hữu Bân. Đưa cho thím mì sào cốc kia, cô ôm Champagne ngồi ở cửa hỏi thăm, “Đội trưởng cảnh sát hình sự là chức to lắm à? Chú tìm Lạc Tài Tần có việc gì thế ạ?”
Thái Hữu Bân giải thích cho NGô Diệu biết nguyên nhân ông tới đây. Hóa ra một vụ án giết người mà cảnh sát đang điều tra có liên quan tới một vụ tham nhũng, một viên quan chức đã bị bắt. Quan chức này có chỗ dựa khá lớn, muốn câu được con cá lớn thì phải làm cho gã mở miệng. Hiện gã đang bị tạm giam, phần lớn những thứ hối lộ gã đều đã được giấu đi, bởi vậy gã rất vững tâm nhất quyết không khai. Thế nên phải tìm được toàn bộ số tiền hối lộ, đủ để khép gã ta vào tội tử hình khiến gã sợ thì chắc chắn gã sẽ phải khai ra hết....Mà theo bọn họ được biết, gã có nhận hối lộ một bức tranh của Lạc Tài Tần. Chính vì vậy, Thái Hữu Bân muốn tìm Lạc Tài Tần vẽ lại bức tranh ấy, lừa quan chức kia khai ra sự thật.
Ngô Diệu gật đầu, “Ý tưởng này không tồi”.
Thái Hữu Bân uống trà sữa khen Ngô Diệu, “Ý tưởng mua trà sữa báo cảnh sát của chúa cũng không tồi”.
Ngô Diệu đỏ bừng mặt.
Buổi trưa Lạc Tài Tần về, biết nguyên nhân Thái Hữu Bân tới bèn lập tức đồng ý giúp đỡ, anh còn hỏi: “Nếu người đó thích sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật thì chắc còn có những tranh khác nữa phải không ạ?”
Thái Hữu Bân cho Lạc Tài Tần xem tờ danh sách, ngoài bức tranh kia, Lạc Tài Tần còn đưa cho ông thêm ba bức tranh khác nuwaxa.
Thái Hữu bân cầm tranh so sánh với ảnh chụp tranh gốc, trông không khác gì nhau! Nhất thời kinh ngạc nói không thành lời, “Thẳng nhóc này giỏi, cậu là trí thông minh nhân tạo phải không?”
Ngô Diệu nói, “Anh ấy vẽ tiền nhân dân tệ giống y như đúc”.
“Cái này thì không được!” Thái Hữu Bân vội lắc đầu.
Gần đến giờ ăn tối Thái Hữu bân còn hứa sau khi phá án xong nhất định sẽ mời Lạc Tài Tần ăn cơm tối rồi mới đi.
Thím mì xào hùng hồn kể lại cho Lạc Tài Tần nghe chuyện Ngô Diệu báo cảnh sát đến bắt đội trưởng đội cảnh sát hình sự ầm ĩ, khiến Lạc Tài tần cười phá lên. Ngô Diệu nhăn mũi bực bội, sinh nhật mà gây chuyện ầm ĩ, thật là mất mặt chết.
Lạc Tài tần vào phòng rồi lại đi ra, đột nhiên nói, “Hoa đẹp lắm”.
NGô Diệu chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói thì đã thấy có một chiếc xe dừng lại đầu ngõ – Là xe của Trâu Thiếu Đông.
Quả nhiên, Trâu Thiếu Đông cầm theo hộp quà xinh xắn, đi tới trước cửa hàng Ngô Diệu đưa cho cô, nhìn chiếc áo khoác hơi trẻ con của cô mà cười cười.
Ngô Diệu thấy buồn bực.
“Tay anh khỏi chưa?” Trâu Thiếu Đông hỏi Lạc Tài Tần.
“Khỏi rồi”. Lạc Tài Tần đáp lại, chú ý tới hộp quà và hoa trên bàn.
“Sinh nhật vui vẻ” Trâu Thiếu Đông nói với Ngô Diệu, “Có đi ăn không? Mua bánh gato mừng sinh nhật em nhé?”
“Diệu Diệu”.
Trâu Thiếu Đông vừa mời nói xong thì thấy Trương Phi Phi chạy tới, tay xách một chiếc bánh sinh nhật, thấy Trâu Thiếu Đông đang đứng ở cửa thì bĩu môi nghĩ thầm, hành động nhanh thật đấy, bản tiểu thư đi taxi tới mà cũng không đuổi kịp hắn.
“Không đi”. NGô Diệu lắc đầu từ chối Trâu Thiếu Đông, “Em đã hẹn Phi Phi rồi”.
“Hay là cùng đi nhé?” Trâu Thiếu Đông đề nghị, rồi hỏi Lạc Tài tần, “Anh cùng đi nhé? Hôm nay là sinh nhật Diệu Diệu”
:Ừ......” Lạc Tài Tần gậ đầu.
Trâu Thiếu Đông chỉ vào xe, “Anh đã đặt bàn rồi, đi cùng nhé?”
Thấy Ngô Diệu chần chừ, Trâu Thiếu Đông cười, “Em không định cả đời này không thèm nhìn mặt anh chứ?”
“Không phải”. Ngô Diệu nghĩ thầm, không làm người yêu, làm bạn bình thường cùng đi chúc mừng sinh nhật thì cũng không vấn đề gì, sao cứ như phải để tâm tới hắn nhỉ, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tài Tần, “Anh cũng đi nữa hả?”
“Ừ” Lạc Tài Tần gật đầu, cúi xuống nhìn cô mỉm cười, “Chúc mừng sinh nhật”.
Thoáng chao đảo vì ánh mắt của anh, cô vội cúi đầu kéo Phi Phi đi, dắt theo cả Champagne.
Trâu Thiếu Đông và Lạc Tài Tần cùng đi phía sau, nói chuyện về phòng tranh, trông rất trí thức, cũng rất chững chạc.
Chui vào trong ghế sau, Ngô Diệu nghe Phi Phi nói có phần thất vọng, “Ôi, thật ra đàn ông quá lí trí cũng chẳng thú vị gì, dù chuyện ghen tuông rất ấu trĩ, nhưng cũng rất đáng yêu mà”.