Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 21:




Ở những buổi dạ tiệc, những người tham dự ngoài việc ăn uống thì có thêm mỉa mai lẫn nhau.
Cánh đàn ông đứng với nhau, so thu nhập, so phong độ, so đàn bà, so bộ sưu tập.
Cánh phụ nữ đứng với nhau, so sắc đẹp, so đàn ông, so trang sức, so quần áo.
Ngô Diệu chẳng quen ai, cứ thong thả bứng đĩa đứng với Phi Phi và Lưu Di, ăn những món ăn cao cấp mà bình thường chẳng ăn nổi. Ba người họ đã nói rồi, chỗ này chẳng hay ho gì, lát nữa về phải mua rượu ngon và đồ nhắm, tới nhà Ngô Diệu đàn đúm thâu đêm rồi cùng ngủ tới trưa mai.
Đương nhiên, tâm điểm của dạ tiệc đêm nay cũng đâu phải mấy cô gái này, mà là những người khác.
Jamie – chủ nhân bữa tiệc – cùng những phú thương có hậu thuẫn hùng mạnh mới nổi đã đủ chiếm được phân nửa hào quang, còn ba người tỏa sáng nhất là Trâu Thiếu Đông, Hầu Khải và Lương Tiểu Mạn.
Đương nhiên, Trâu Thiếu Đông không thuộc bất cứ phe cánh nào trong số những người kia, nhưng ở đây có rát nhiều nhà đầu tư tác phẩm nghệ thuật, thế nên từ một góc độ khác mà nói, hắn ta trở nên đặc biệt, thứ đặc biệt này hẳn nhiên cũng chiếu lây sang Ngô Diệu.
Thế nhưng trong những ánh mắt hướng về cô, ngoài số ít hâm mộ và tò mò, thì phần nhiều là chứa đựng hoài nghi và thắc mắc.....Có lẽ ngoài việc trông có chút mới mẻ thì cô không còn điểm nào hơn người nữa.
Ngô Diệu đặt ly rượu xuống bàn rồi vào toilet, còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh đã nghe thấy bên ngoài có hai cô gái bàn luận với nhau.
“cậu đã thấy bạn gái của Lạc Tài Tần chưa?”
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
“Thấy rồi. Cô ta làm gì thế nhỉ? Họ là thanh mai trúc mã à?”
“Không phải chứ? Sao mà cô ta tốt số thế?”
“Trông mặt mũi cô ta không phải dạng vừa gặp đã yêu......Mà nhìn mặt có vẻ như kiểu thanh mai trúc mã”.
“ôi chao, bó tay luôn, người ta tốt số, hâm mộ quá”.
“Đúng đấy, thới buổi đàn ông tốt đều cặp với mấy đúa có mặt mũi phổ thông cả”.
Ngô Diệu bất đắc dĩ đứng trong toilet chờ người ta đi ra rồi mới dám ra. Gương mặt kiểu thanh mai trúc mã là cái khỉ gì?! Giận rồi nha.
Ủ rũ đẩy cửa ra lại thấy có người bên ngoài đi vào......là Lương Tiểu Mạn. Chị ta đang lấy thỏi son trong ví ra để trang điểm lại, thấy ngô Diệu thì cười, “Cô em tốt số thật nha, đêm nay có ít nhất một nửa số con gái ở đây hâm mộ em!”
Ngô Diệu bật cười, “Người hâm mộ chị không phải nhiều hơn à?”
“Bọn họ không hâm mộ chị mà là căm ghét!” Lương Tiểu Mạn sửa lại tóc cho Ngô Diệu, “Làm kiểu đánh phồng đi, không thì xoăn đuôi cũng đẹp, em trẻ thế này làm kiểu đấy hợp nhất”.
“Vâng....” Ngô Diệu soi gương nhìn lại, có thời gian rảnh phải đi làm lại đầu mới được.
“Tuổi trẻ thích thật”. Lương Tiểu Mạn thở dài, “Nếu chị trẻ lại chục tuổi thì tuyệt vời”.
Ngô Diệu thấy mình không nên ở đây nữa mà nên đi, bèn nói với chị ta, “Em đi trước đây|.
“ừ”. Lương Tiểu Mạn gật đầu.
Đi đến cửa thì Ngô Diệu bị gọi giật lại, “Chờ một lát”.
Ngô Diệu ngoái đầu lại, nghe Lương Tiểu Mạn hỏi, “Em thấy Jamie là người thế nào?”
Ngo Diệu sững người ra một lát, nhìn Lương Tiểu Mạn có phần băn khoăn, không biết chị ta hỏi mình thế là có ý gì.
“Chị hỏi, em thấy cậu ta như thế nào?”
Ngô Diệu trầm ngâm một hồi rồi lắc, “Em không thích cậu ta, cậu ta khiến em có cảm giác không tốt”.
“Thế sao?” Lương Tiểu Mạn cười, gật đầu không nói gì thêm.
Ngô Diệu đi ra ngoài, vừa đi tới hành lang thì thấy Lạc Tài Tần đang tìm cô.
“Diệu Diệu”. Cuối cũng Lạc Tài Tần cũng tìm thấy Ngô Diệu, anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra hiệu cho cô lại gần. Ánh mắt của hai cô gái bên cạnh anh khiến Ngô Diệu trong thoáng chốc nghĩ mình giống một con vịt đẻ trứng vàng, còn tại sao có ý nghĩ hoang đường như thế, cô cũng không nói được.
Cô chạy tới bên Lạc Tài Tần, hỏi, “Chứng nào mới xong thế? Em với Phi Phi và Lưu Di định chơi thâu đêm, anh có đi không?”
Lạc Tài Tần chớp mắt, “4P?”
NGô Diệu đẩy mạnh anh, “Anh nằm mơ à?”
Lạc Tài Tần cười khoái chí, chống một tay lên bệ cửa sổ nói thầm bên tai cô, “hai chũng mình thâu đêm, để hai cô kia leo cây thì thế naò?’
“Còn lâu” Cô lắc đầu, “Em không phải loại người trọng sắc khinh bạn”.
“Thế em thừa nhận anh là sắc à?” Lạc Tài Tần mặt dày vô đối. Ngô Diệu lườm anh, thì thấy Lương Tiểu Mạn ở phía sau chậm rãi đi tới, Jamie bước đến đón chị ta, tao nhã vươn tay. Một tay Jamie dặt lên vòng eo nhỏ nhắn của Lương Tiểu Mạn, bước vào trong đại sảnh đón nhận ánh mắt của mọi người. Cuối cùng cũng hiểu sự khác biệt giữa hâm mộ và căm ghét, Ngô Diệu thấy có chút khó chịu, bèn nhìn đi nơi khác....Ánh mắt lại quét tới nơi cách đó không xa, Trâu Thiếu Đông và Hầu Khải đứng cạnh nhau, ánh mắt haaug Khải nhìn về phía Lương Tiểu Mạn và Jamie, nói sao nhỉ....hơi nguy hiểm.
Ngô Diệu cau mày định nhìn lại, đã bị người Lạc Tài Tần che mất tầm nhìn. Cô ngẩng đầu lên nhìn, anh bất đắc dĩ nói, “Đừng nhìn mà”.
“Ừm.....”. Cô chợt muốn nghe thử suy nghĩ của anh, “Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi”.
Lạc Tài Tần cười, hạ giọng nói, “Muốn dò la tin tức thì phải trả giá đó nhé”.
Cô vươn tay nắm lấy cà vạt của anh.
Lạc Tài Tần sững sờ.
Ngô Diệu cầm cà vạt của anh kéo đi, tư thế này khiến anh chợt nhớ tới Champagne. Đưa tay ôm lấy cô anh thủ thỉ, “Diệu Diệu, phụ nữ kéo cà vạt đàn ông là có thể làm rất nhiều chuyện đấy, thế mà em lại chọn việc kém hấp dẫn nhất”.
Cô kéo anh tới ban công ở phía sau hành lang, rẽ qua một khúc quanh, vừa hay cách đại sảnh khá xa, cửa sổ đang mở, có thể nhìn xuống khoảng sân phía dưới, sân vườn xa xa đậm chất Trung Quốc, quả nhiên Jamie là người am hiểu đất nước này.
Ngô Diêu tì tay tựa vào lan can chạm trổ theo lối cổ, Lạc Tài Tần đứng sát lại, vong tay đặt lên lan can bên cạnh eo cô như giúp cô tránh gió.
“Anh tháy Hầu Khải có thật lòng thích Lương Tiểu Mạn không?”
Lạc Tài Tần đắn đo chừng ba giây, đáp thẳng thừng, “Nhìn tù góc độ một người đàn ông, chắc là không thể”.
Anh vừa nói vừa gạt tóc cô qua bờ vai, như vậy có thể trông rõ được cổ cô.
“Chiều chuộng như thế mà không phải là thích sao?” Ngô Diệu nhíu mày, “nhưng ánh mắt lúc nãy của gã đáng sợ ;ắm”.
“Vì ai cũng nhận ra được sự mờ ám của Lương Tiểu Mạn và Jamie, anh ta mất mặt quá thôi”. Lạc Tài tần bị một đóa hoa lan trong bồn trên sân thượng hấp dẫn, đưa tay vuốt ve, “Ôi chao, lan Nam Phi này”.
Ngô Diệu xích lại nhìn, bông hoa này rất đẹp, có lẽ đắt lắm, thấy một chiếc gáo gỗ sóng sánh những nước đặt bên cạnh, bèn vội vàng kéo Lạc Tài Tần tránh xa một chút khiến anh phì cười.
“Giữa Hầu Khải, Trâu Thiếu Đông, Lương Tiểu Mạn, và giờ còn có cả Jamie có phải cạnh tranh thương mại không? Giữa bọn họ có xung đột lợi ích không?’ Cô tò mò hỏi.
“Cạnh tranh đơn thuần trong thương mại thì không sao, điểm mấu chốt là Jamie không hẳn thích Lương Tiểu Mạn thật lòng. Phải biết rằng, giờ chị họ em nắm cổ phần của Tiền Thị, mà chị ta còn rất giỏi nữa”. Lạc Tài Tần gõ lên mũi Ngô Diệu, “Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng ta, đừng để ý!”
Hai người đang nói chuyện, Lạc Tài Tần đột nhiên “suỵt!” một tiếng, kéo cô vào trong góc....Ngô Diệu không hiểu, lại thấy Lạc Tài Tần chỉ tay xuống tầng, từ cửa sổ nhìn xuống thì thấy có hai người đi tới bồn hoa, vừa hôn nhau cuồng nhiệt. Cô vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra một người là Lương Tiểu Mạn.....còn người kia là Hầu Khải. Cô lập tức trợn tròn mắt nhìn Lạc Tài Tần – Hóng hớt nha!
Lạc Tài Tần lắc đầu cười, cũng nhìn xuống dưới, “Cảnh H đấy, em học tập chút đi!”
Thấy cô định đạp mình, Lạc Tài Tần vội bảo cô, cẩn thận bị phát hiện.
Quả thực mức độ thân mật của cặp đôi phía dưới càng lúc càng tăng, Ngô Diệu không nhìn nổi được nữa, đỏ mặt cúi đầu định bỏ đi, nhưng Lạc Tài Tần kéo cô lại, bảo cô nhìn sang hướng khác.
Bỗng Jamie cũng đi vào sân vườn, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt đứng cách đó không xa nhìn lại.
Ngô Diệu cảm thấy buồn nôn.
Váy của Lương Tiểu Mạn đã bị Hầu Khải tốc lên, chị ta bảo Hầu Khải đừng làm quá, nhưng gã không nghe, động tác rất thô lỗ. Lương Tiểu Mạn bị đâu, mắng chửi Hầu Khải. Hầu Khải bị mắng thẹn quá hóa giận, bèn tát Lương Tiểu Mạn hai cái. Âm thanh vang dội, Ngô Diệu nghe rõ mồn một, Lạc Tài Tần nhún vai với cô có phần thương xót, NGô Diệu càng ác cảm với Hầu Khải tới cực điểm.
“Em thông minh hơn chút đi!” Hầu Khải túm tóc Lương Tiểu Mạn uy hiếp, “Đừng quên, em có được ngày hôm nay là nhờ ai. Đồ đê tiện!”
Nói xong, Hầu Khảu buông Lương Tiểu Mạn ra, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn chị ta rồi quay người đi mất.
Ngô Diệu có thể trông thấy nét mặt của Lương Tiểu Mạn, lạnh nhạt, không phẫn nộ, càng không có chút đau đớn nào, xem ra chị ta đều đã chuẩn bị tâm lý hết rồi. Cô định kéo Lạc Tài Tần lại thì thấy anh thầm thì, “Anh đếm một, hai, ba thì ngồi xuống nhé?”
Ngô Diệu thấy khó hiểu, Lạc Tài Tần đã đếm tới ba bèn kéo cô thụp xuống, đưua tay nhẹ nhàng đẩy chiếc gáo múc nước đặt bên cạnh chậu hoa lan.....Rào một tiếng.
“A!”
Phía dưới vang lên tiếng kêu của Hầu Khải, Ngô Diệu bịt miệng, tròn mắt nhìn Lạc Tài Tần, Hầu Khải ở dưới bắt đầu văng tục.
NGô Diệu nhíu mày. Thì thào nói với Lạc Tài Tần, “Hắn ta là loại trọc phú à? Chẳng có khí chất gì cả”>
Lúc này lại nghe thấy có tiếng động khác vang lên, là Jamie đi tới. Thấy Hầu Khải bị xối nước ướt, Jamie cuống quýt, “Ôi, tôi đã bảo người làm đừng để thùng nước sát ra phía ngoài rồi mà bọn họ không nghe”.
Ngô Diệu thấy sắc mặt của Lạc Tài Tần có chút phức tạp. khóe miệng hơi nhếch lên như cười như không. Đúng lúc đó trên hành lang không xa, thấy hai người đang ngồi xổm sau ban công định đi tới, Ngô Diệu vội vàng xua tay bảo hắn đừng qua đây. Là Trâu Thiếu Đông.
Lạc Tài Tần và Ngô Diệu quay lại hành lang, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người lên được.
Trâu Thiếu Đông nhìn hai người, cười hỏi, “Đang chơi trốn tìm hả?”
Ngô Diệu lắc đầu, tóc hất ra đẳng sau, trông cô không còn trẻ trung mà đã có chút chín chắn, nữ tính hiếm có. Trâu Thiếu Đông đột nhiên ý thức được, quả nhiên căn bệnh chung của đàn ông là con cá mất là con cá to nhất!
Tới khi Hầu Khải ướt nhẹp lên tầng, gọi trợ lý rời bữa tiệc thì Trâu Thiếu Đông mới phá lên cười........cuối cùng cũng hiểu Trâu Thiếu Đông và Lạc Tài Tần đã làm gì.
Chưa tới mười giờ mà bữa tiệc đã kết thúc. Lúc nãy Ngô Diệu định tìm Lương Tiểu Mạn nhưng không thấy chị ta đâu, Hầu Khải một mình rời đi, xe của Lương Tiểu Mạn vẫn đâu ở trong sân.
Làm việc thâu đêm khiến người ta cảm giác rất khổ, nhưng rượu chè tán phét lại khiến người ta vui.
Đêm ấy Lạc Tài Tần leo lên giường Ngô Diệu ngủ thật, nhưng nằm bên cạnh anh là Champagne. Bọn Ngô Diệu nói chuyện với nhau tới rạng sáng mới đi ngủ. Khi tỉnh dậy Ngô Diệu thấy mình đắp chăn nằm trên giường, Phi Phi và Lưu Di thì đều đắp thảm nằm trên sofa.
Sau này hai người đó đều càm ràm Lạc Tài Tần bất xông, Diệu Diệu hạnh phúc quá, làm người ta ghen tức!
Những ngày yêu Lạc Tài Tần, NGô Diệu cảm nhận được hạnh phúc là gì. Hạnh phúc đúng là thứ giản đơn nhất, nhưng mọi người lúc nào cũng dùng những cách phức tạp nhất để tranh đoạt nó. Mỗi ngày cô đều bên Lạc Tài Tần, công việc nhàn tệnh, thu nhập ổn định, mong muốn ít nhưng chất lượng, chuyện yêu đương rất thoải mái, trên cương vị yêu thì Lạc Tài Tần đạt điểm mười cho chất lượng.
Đang lúc Ngô Diệu cảm thấy cuộc sống ngập trong hạnh phúc thì Phi Phi lại mang tin vịt về. Đã có chuyện xảy ra với Hầu Khải.
Thực ra cuộc sống của phần lớn mọi người đều sóng yên biển lặng, mà thứ để tăng thêm hứng thú cho cuộc sống ngoài hứng và hứng thú ra.....Đương nhiên, còn có buôn dưa lê.
“Hầu Khải bị làm sao? Chuyện tốt hay xấu?”
“Xấu chứ, hắn bị dẫn đi điều tra rồi!” Phi Phi nghiêm chỉnh đáp, “Hắn cạnh tranh không chính đáng và đang lũng loạn thị trường chứng khoán, tội quá nặng luôn!”
Ngô Diệu sững sờ, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cách đó không lâu cô đã từng hỏi Lạc Tài Tần, Lương Tiểu Mạn cứ ở chung với Hầu Khải như thế liệu có nguy hiểm không? Nhưng Lạc Tài Tần cười cười phản bác, “Người gặp nguy hiểm là Hầu Khải mới đúng”. Lúc đó cô đã hỏi tại sao. Lạc Tài Tần đáp, đàn ông điên cuồng là kẻ ngu xuẩn nhất, còn phụ nữ điên cuồng là người thông minh nhất. Hầu Khải là gã đàn ông điên cuồng ngu xuẩn chọc giận người phụ nữ điên cuồng thông minh Lương Tiểu Mạn.... ....Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà. Đàn ông ngu nhất chính là cặp với một người phụ nữ mình không tài nào hiểu thấu.
Lời anh nói đúng là đã ứng nghiệm rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.