Con Thứ

Chương 10:




"Nguyên đại nhân, buổi tối cùng đi uống ly rượu?"
Sau khi hạ triều, Hộ bộ thượng thư Lưu đại nhân gọi lại Thương Bộ Thượng Thư Nguyên Trị Chi đang bước đi vội bã.
Nguyên Trị Chi đã qua tuổi thành thân nhưng vẫn tuấn mỹ, cả triều phục cứng nhắc cũng có thể mặc thành ngọc thụ lâm phong, khiến những đại nhân khác chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ không thôi.
Khó trách các thanh lâu khắp thành Kim Lăng đều lưu truyền Nguyên đại nhân là mỹ nam tử siêu cấp trong truyền thuyết, thậm chí còn có danh kỹ làm thơ tán tụng.
Những đại nhân khác làm thơ ca ca ngợi danh kỹ, danh kỹ cũng chưa chắc trả lời bọn họ, Nguyên Trị Chi người ta ngay cả mặt mũi cũng không cần lộ, danh kỹ lại gấp gáp nịnh bợ.
Đây là chênh lệch cỡ nào?
Làm quan đồng liêu với người như vậy, quả thực là bi kịch.
Bình tố mọi người không mấy thích mời Nguyên Trị Chi ra bên ngoài uống rượu hoa, bởi vì chỉ cần có hắn ở đó, những người khác liền tự động luân lạc thành vai phụ, hơn nữa còn là vai phụ không ai để ý tới.
Hôm nay hơi kỳ quái, mọi người tựa hồ đều dùng ánh mắt rất khẩn cấp mong đợi nhìn Nguyên Trị Chi. Nguyên Trị Chi dùng ánh mắt đùa giỡn quét qua mọi người một lần, mỉm cười gật đầu, "Tốt, nhất định theo cùng."
Túy Hương lâu.
Nơi này là thanh lâu đại danh đỉnh đỉnh ở Kim Lăng, nữ tử trong lâu không chỉ có dáng ngoài xuất chúng, hơn nữa có thể làm thơ, vẽ đẹp, giỏi ca múa, có sở trường riêng, có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người.
Đêm đó, trong nhã các ở lầu ba được các vị đại nhân đang nắm giữ thực quyền đương triều bao hết, má mì mừng rỡ đến thân thể cũng nhẹ mấy phần, đi bộ cũng mang theo gió, triệu tập mấy cô nương xuất sắc nhất nổi tiếng nhất trong lâu tới hầu, tận tâm tận lực phục vụ.
Bên cạnh Nguyên Trị Chi cũng có một cô nương nổi tiếng ngồi cùng, hơn nữa còn là Thủy Nhu cô nương gần đây vừa treo biển làm ăn, chạm tay là có thể bỏng.
Lại Bộ Thượng Thư hâm mộ nói với Nguyên Trị Chi: "Nguyên đại nhân, Thủy Nhu cô nương tự nguyện hầu hạ ngươi, cả bạc tiếp khách lần đầu cũng không cần ngươi trả, ngươi thật đúng là diễm phúc không cạn."
Lễ Bộ Thượng Thư càng thêm đố kị đến mắt đỏ lên, ông đã thèm thuồng Thủy Nhu một đoạn thời gian rất dài rồi, còn đặc biệt lén lão bà giấu bạc riêng, chỉ vì lần tiếp khách đầu của Thủy Nhu, để đoạt lấy đêm đầu của nàng, kết quả lại để tiểu tử Nguyên Trị Chi này được lợi.
Hộ bộ thượng thư cười ha ha nói: "Nguyên đại nhân, ngươi ngàn vạn đừng cô phụ ân mỹ nhân."
Mấy vị đại nhân khác cũng ồn ào lên theo, rối rít trêu ghẹo Nguyên Trị Chi và Thủy Nhu, rất có dáng vẻ không gộp bọn họ thành đôi thì không bỏ qua.
Thủy Nhu giả bộ xấu hổ, đỏ mặt muốn trốn vào trong ngực Nguyên Trị Chi, lại bị hắn đẩy nhẹ ra.
Nguyên Trị Chi cười nhạt nói: "Các vị đại nhân, chúng ta nói là uống rượu, cũng không nói có chuyện đêm đầu gì, Nguyên mỗ thật sự không hưởng nổi diễm phúc này, tại hạ tự nguyện nhượng hiền."
Hộ bộ thượng thư bất mãn nói: "Nguyên đại nhân, chẳng lẽ ngươi lại muốn nói, sợ thê tử dữ trong nhà?"
Nguyên Trị Chi đỏ bừng cả mặt, chắp tay với mọi người trong bàn. Tỏ vẻ "Các vị đều hiểu, cũng không cần nói ra nữa", bộ dáng lúng túng "Ai, sư tử Hà Đông rống a, không có biện pháp, không có biện pháp, mọi người làm ơn thông cảm một chút đi."
Binh Bộ Thượng Thư là một người lỗ mãng, bàn tay như cái quạt hương bồ vỗ vào trên lưng Nguyên Trị Chi, lớn tiếng thì thầm nói: "Ta nói Nguyên lão đệ, như ngươi vậy không thể được! Quá nhút nhát, quá khiến nam nhân mất thể diện!"
Hình Bộ Thượng Thư luôn nghiêm túc, lúc này cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Nam nhi bảy thước, nào có đạo lý bị nữ nhân chèn ép suốt."
Lại Bộ Thượng Thư nói: "Cho nên, tối nay ngươi nhất định phải ở lại, đừng cô phụ tình ý của Thủy Nhu cô nương, cũng thuận tiện cho nữ nhân đanh đá đó xem chút sắc mặt."
Nguyên Trị Chi chỉ cười ha ha, mặc cho mọi người trêu ghẹo, lại chết sống không chịu đồng ý.
Thủy Nhu nhìn trái ngó phải, vừa bắt đầu còn ồn ào lên theo các vị đại nhân, thuận tiện tiến tới bên cạnh Nguyên Trị Chi làm nũng, cố gắng có thể dụ dỗ phải hắn nhìn nàng lâu chút, sau đó phát hiện Nguyên Trị Chi thật không có để các tỷ muội thiên kiều bá mị trong lâu của nàng ở trong mắt, liền từ từ an tĩnh lại.
***
Nguyên Trị Chi vẫn rất nổi danh trong thanh lâu, một là tuổi của hắn hơi nhỏ, hai là hắn tuấn mỹ, nhưng nổi danh hơn, lại là hắn "Sợ vợ".
Nghe nói phu nhân trong nhà hắn hung hãn đố kỵ vô cùng, ngay cả tiểu thiếp duy nhất của hắn cũng bị gả cho người khác, Nguyên Trị Chi hai lời cũng không dám nói.
Bình thường, Nguyên phu nhân quản Nguyên Trị Chi gắt gao, từ trước đến giờ không dễ dàng cho phép hắn đến các nơi trăng hoa giao tế lưu luyến, nghe nói về nhà muộn, còn có thể bị gia pháp phục vụ đấy.
Điều này làm cho mọi người trogn quan trường nói đến Nguyên đại nhân, đều vừa thở dài vừa cười, ngược lại lòng ganh tỵ phai nhạt đối với việc hắn còn trẻ lại giữ chức cao, được Hoàng đế ưu ái xem trọng cũng giảm rất nhiều.
Xem đi, là người đều có nhược điểm, Nguyên đại nhân cái gì cũng hoàn mỹ thật ra là một người sợ vợ.
Nhưng chúng nữ tử thanh lâu, nói đến Nguyên Trị Chi, thì đều hướng tới, nếu như có thể có được một nam tử như vậy, cho dù là tình duyên một đêm, cũng đủ kiêu ngạo tự khoe cả đời. Thủy Nhu kinh ngạc nhìn nhìn mặt bên tuấn mỹ của Nguyên Trị Chi, hoảng hốt nghĩ, nếu như nàng là Nguyên phu nhân, thật là chết cũng cam nguyện.
Nguyên Trị Chi cuối cùng cũng không thể khiến các vị đại nhân như nguyện, vẫn trở về nhà sớm.
Sau khi về nhà, chuyện thứ nhất hắn làm chính là tắm rửa thay y phục.
Phí Minh Lan hầu hạ hắn mặc quần áo tử tế, nàng cười như không cười nói: "Lại làm chuyện gì xấu à? Nếu không tại sao trở về liền tắm?"
Nguyên Trị Chi vô tình cười nói: "Ta sợ mùi hương kém chất bên ngoài khiến phu nhân khó chịu."
Phí Minh Lan hừ một tiếng, "Ta nghe nói phấn hương mà các cô nương nổi danh ở Túy Hương lâu dùng có thể so với cống phẩm, sao có thể là loại hương kém chất."
Nguyên Trị Chi cười ha hả, "Nếu phu nhân thích, ngày mai ta sẽ lấy một ít cho nàng?"
Phí Minh Lan đưa tay đánh nhẹ hắn, cười mắng: "Đứa ngốc, người ta trong trắng không lấy tiền mời chàng lần đầu, sao chàng không chịu? Mua bán thật có lời."
"Làm gì có lời? Nàng ta không đáng bao nhiêu tiền, cam nguyện ngã vào, Bổn quan lại thân kiều thịt quý, há nàng ta có thể xứng sao? Nếu đồng ý với nàng ta, Bổn quan sẽ phải bồi thường lớn." Nguyên Trị Chi nghiêm túc nói.
Phí Minh Lan buột miệng cười, ngã vào trong ngực trượng phu, cười cười không nhịn được cách y phục hung hăng cắn ngực hắn một cái, oán giận nói: "Nguyên đại nhân, ngài luôn vu oan thê tử, nếu như không phải nghe bọn hạ nhân nói cho biết, ta còn không biết danh tiếng nữ nhân đanh đá của mình đã bị truyền đầy đường."
Nguyên Trị Chi thở dài nói: "Ai bảo phu nhân lấy cớ tốt như vậy, có trường hợp gì không muốn xã giao, đều có thể lấy danh nghĩa phu nhân cự tuyệt, chỉ là uất ức phu nhân, danh tiếng bị tổn thương không ít."
Phí Minh Lan chu miệng, sưng mặt lên, lại tự bật cười, vui sướng hận không thể lăn lộn trong lòng trượng phu.
Nàng cười cười, không nhịn được hai mắt đỏ lên, chôn ở trong ngực trượng phu, nhỏ giọng nói: "Dù danh tiếng của ta ác liệt hơn thế này gấp một ngàn lần gấp một vạn lần, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ là khiến phu quân khó xử thôi."
Việc xã giao ở quan trường từ trước đến giờ đều là thông đồng làm bậy, người ta đều say duy chỉ có ngươi thanh tỉnh, người ta đều phong lưu duy chỉ có ngươi giữ mình trong sạch, vậy không phải rõ ràng là cây lớn đón gió sao?
Nhưng Nguyên Trị Chi mấy năm nay đều như vậy, chưa từng chung chạ ở bên ngoài, mặc dù hắn dùng danh nghĩa phu nhân, nhưng nếu như hắn không tự hạn chế tự ái, Phí Minh Lan có thể làm gì?
Nguyên Trị Chi vỗ vỗ đầu của nàng, cười nhẹ nói: "Đứa ngốc."
Dùng chút tự hạn chế này của hắn, đổi lấy sự thật lòng cả đời của nàng, một đời vui vẻ, đây là mua bán thật có lời.
Hắn chính là ngự thương cực kỳ thông minh trong thiên hạ đó mà!
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.