Công Chúa Câm

Chương 4:




Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Lệnh Cửu đã trở lại, thị nữ Xuân Đào của ta cả gan nhận xét rằng dạo này trông công chúa vui hơn nhiều.
Ta cười cong mắt gật đầu.
Thấm thoắt tháng Năm đã đến, mùa xuân chuẩn bị nhường chỗ cho mùa hè. Trước nay ta chỉ thích mặc đồ giản dị thì bỗng dưng hôm nay lại chần chừ trong khi chọn quần áo, cuối cùng chọn một bộ váy màu vàng nhạt.
Xuân Đào vẫn còn bé lại cũng mới vào cung nên thản nhiên nói với ta: "Màu vàng nhạt rất tôn dáng vẻ nhã nhặn của công chúa đấy ạ."
Chẳng hiểu sao tai ta lại nóng bừng, là do ta nghĩ đến chuyện Lệnh Cửu cũng nhìn thấy chăng?
Như thường lệ, ta đến cung điện của hoàng hậu. Do hơi muộn giờ nên bất cẩn vấp ngã trên đường.
Hoàng hậu nương nương rất thương ta, miễn cho ta chào rồi tự búi lại tóc giúp ta. Tóc của ta dài và đen mượt, nương nương vừa cảm thán tuổi tác của mình vừa nói: "Âu cũng tại bổn cung không quan tâm đến con, mấy năm nay ngày nào cũng ăn chay niệm Phật mà quên mất con."
Ta lắc đầu nguầy nguậy.
Dáng vẻ hoảng hốt của ta làm người phì cười. Ngón tay sơn móng đỏ che miệng bảo: "Hiếm có đứa trẻ nào ngây ngô như con ở trong cung lắm. Nếu Đường Nghi ngoan ngoãn như con thì hay rồi."
Hoàng hậu nương nương cài trâm xong thì ngắm ta trong gương đồng: "Tiểu Thập Thất của chúng ta đúng là một cô nương xinh đẹp."
Hoàng hậu chưa nói hết câu mà giọng của Cửu công chúa đã vang lên từ phía sau: "Mẫu hậu, sao người lại chải đầu cho nó! Nó là đồ ti tiện mà."
Hiếm có khi hoàng hậu nương nương sầm mặt: "Thập Thất đã được nhận nuôi dưới danh nghĩa của bổn cung, tức cũng chính là muội muội ruột của Đường Nghi con. Con nói chuyện như thế là lại muốn bị cấm túc một tháng nữa à? Lễ nghi dạy con thường ngày đâu hết cả rồi?"
Đường Nghi luôn vênh váo ra mặt thì nay buồn bã, xem chừng sắp rơi nước mắt. Cô ta nói với ta: "Ngươi muốn cướp Bùi đại nhân, ngươi muốn cướp sự sủng ái của phụ hoàng, giờ thì ngươi muốn tranh giành cả mẫu hậu với ta. Ngươi còn được chào đón khắp kinh thành hơn cả ta."
Cô ta căm phẫn: "Ta hối hận thật rồi."
Ta thấy có hơi nực cười. Hối hận điều gì? Hối hận vì từng sai thị vệ bắt nạt ta, làm cho phụ hoàng nhớ đến ta ư?
Ta đứng dậy xin phép ra về. Hoàng hậu nương nương xoa đầu ta, an ủi ta vài câu rồi lạnh lùng bảo Cửu công chúa ở lại nói chuyện.
Ta lại được gọi đến chỗ phụ hoàng. Phụ hoàng già rồi nên rất hay đau đầu, ta học y nữ ở Thái Y Viện cách xoa bóp đã được một thời gian, cũng gọi là có tay nghề giỏi. Hành lễ xong liền đứng sau lưng xoa bóp thái dương cho phụ hoàng.
Phụ hoàng nhắm mắt nói: "Đường Nghi ngạo mạn quá, con đừng để bụng."
Ta gật đầu.
Phụ hoàng đẩy cái đĩa trước mặt về phía ta: "Lệ chi Mân Nam mới đưa đến. Đường Nghi rất thích ăn nên trẫm nghĩ con cũng thế. Trẫm đã cho người mang một ít đến cung của con."
Ta muốn nói cảm ơn bằng thủ ngữ, nhưng do phụ hoàng nhắm mắt không nhìn thấy nên đành ngại ngùng rụt tay.
Trên đường về, ta gặp Bùi đại nhân ở ngoài cửa điện. Nụ cười của y như mây trôi hững hờ, y ra hiệu bằng tay, nói: Công chúa mặc màu đồ vàng nhạt rất đẹp.
Ai mà chẳng thích được khen.
Trước lúc đi ngủ, ta ăn vài quả lệ chi. Nhân bên trong trắng như tuyết ngày lạnh, nhưng ta trong giấc mơ lại hơi nóng người. Trước đây, ta dám ăn bất cứ thứ gì ở lãnh cung chỉ vì để được sống, vậy mà giờ này bụng dạ không thích ứng được với đồ ăn dễ hỏng.
Trong giấc mơ, ta trở về là Thập Thất chẳng có gì cả. Không có phụ hoàng, không có Xuân Đào, không có Bùi đại nhân, không có cả ai đó rất quan trọng. Ta không nhớ ra nổi, ta chẳng túm được cái gì, ta đau khổ gào khóc thảm thiết nhìn con chuột hôi rình chạy khắp phòng.
Ta đang gọi "Cửu". Ta không nhớ là cái gì Cửu, chỉ nhớ có một người tên Cửu.
Ta cảm tưởng mình đang chới với giữa hồ, rồi cuối cùng sẽ bị cơn mưa nặng hạt nhấn chìm.
Nhưng hình như có ai đó nắm tay ta, người đó ấm áp và khô ráo tựa như vệt nắng sáng ngời.
Hắn bình tĩnh gọi khẽ khàng bên tai ta: "Công chúa. Ta ở đây."
Ta ở đây, Lệnh Cửu ở nơi này.
Ta không khóc nữa.
Tốt quá, huynh ở đây, ta không sợ nữa.
Sáng hôm sau ta hết sốt, bên cạnh gối của ta có thêm một bông hoa màu vàng nhạt còn đọng sương sớm.
*
Hoàng hậu tin Phật, thường xuyên có cao tăng vào cung. Ta cùng làm lễ cúng Phật với hoàng hậu.
Quỳ trước tượng Phật, hoàng hậu cầu mong quốc thái dân an, Cửu công chúa cầu mong sớm được Bùi đại nhân thích.
Ta nhắm mắt cầu nguyện: Con muốn ở bên Lệnh Cửu lâu thật lâu, Phật Tổ ơi, ngài có nghe thấy lời cầu nguyện của con không?
Ta không muốn Lệnh Cửu là cái bóng của ánh sáng nữa. Hắn là ánh sáng của ta nhưng lại buộc phải náu mình trong bóng tối.
Theo chân hoàng hậu rời khỏi Phật Đường, ta bị cao tăng gọi lại. Ta dừng bước, cầm chiếc bùa bình an mới xin quay lại chỗ cao tăng. Cao tăng đưa cho ta chiếc thẻ mới xóc ra khi nãy, nói nhỏ: "E là công chúa có đại hung."
Ta trợn tròn mắt.
Mọi sự luôn có cơ hội xoay chuyển, nhưng ai có thể xoay chuyển quẻ đại hung của ai?
Ta lắc đầu đẩy chiếc thẻ lại, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Ta không thấy có gì đáng sợ hết.
Tối hôm ấy, ta không đợi được Lệnh Cửu. Bùa bình an xin cho Lệnh Cửu bị nắm chặt trong tay, chưa được đưa cho người muốn đưa.
Ở đời, có gặp nhau ắt cũng có chia xa.
Phật Tổ không nghe thấy lời cầu nguyện của ta.
Cửu công chúa đưa Lệnh Cửu đi mất rồi, lúc này ta mới nhớ ra Lệnh Cửu là ám vệ của phụ hoàng. Ngài muốn lấy lại thì lấy lại thôi.
Phụ hoàng bảo rằng cho ta ám vệ mới. Ngài dừng bút, cất giọng hờ hững: "Chỉ là một ám vệ thôi, Tiểu Cửu muốn thì cho nó."
Cây bút thấm mực chu sa nhấc cao, rơi một giọt mực đỏ xuống giấy. Phụ hoàng ngước lên nhìn ta với nét mặt khó đoán: "Con quá để ý ám vệ đó. Con là Thập Thất công chúa của trẫm, con sẽ được gả cho người xứng đáng nhất."
Ta giật thót, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Ta không được phép thân thiết với Lệnh Cửu nữa. Lần này chỉ là khuyên bảo, nếu ta cố chấp không nghe lời, chẳng biết lần sau có nên lo cho mạng sống hay không.
Ngước mắt ra bên ngoài, một ngày trời trong xanh, ta chợt phát hiện người sinh ra trong cung cấm như ta mà thân thiết với ai cũng là sai lầm.
Mọi người trong cung đều đối xử với ta hệt như đối xử với đích công chúa[1], ta không được đòi hỏi nhiều thêm. Trông thì có vẻ ta có tất cả, nhưng thật ra ta chẳng có gì.
[1. Đích công chúa: công chúa là con ruột của hoàng hậu.]
Ta đi tìm Cửu công chúa Đường Nghi.
Cô ta cười bảo: "Con câm đến tìm cái tên ám vệ đáng chết của ngươi đấy à?"
Không có người nào ở xung quanh, chẳng hay ta lấy đâu ra sức mạnh đẩy chiếc cột ngoài hiên rồi bóp cổ cô ta. Trong thoáng chốc đó, ta muốn giết Cửu công chúa.
Rõ ràng cô ta có tất cả nhưng vẫn muốn xin Lệnh Cửu.
Ta muốn nói với cô ta rằng: Nếu ngươi ức hiếp Lệnh Cửu, ta cam đoan sẽ giết ngươi.
Cửu công chúa đỏ gay mặt, nhưng cô ta là công chúa lá ngọc cành vàng, không khỏe bằng người sống sót trong lãnh cung.
Bỗng nhiên Cửu công chúa dừng giãy giụa, cô ta nhìn ta chằm chằm, bật cười gọi: "Lệnh Cửu."
Ta sững sờ.
Chớp mắt, ta bị giằng tay ra, ngã nhào dưới đất.
Ta ngẩng lên nhìn hình bóng lâu rồi không gặp.
Ta rất ít khi khóc, nhưng lần này lại không cầm được để những giọt nước mắt cứ rơi.
Lệnh Cửu chặn trước Cửu công chúa, Cửu công chúa cười khen: "Làm tốt lắm."
Cú ngã làm tay ta cọ qua đá nên khó tránh bị đau, ta chầm chậm lấy bùa bình an ra khỏi tay áo rồi giơ lên cao.
Ta từng có một ước mong, đó là mong Lệnh Cửu bình an. Hắn theo hầu Cửu công chúa, xem chừng được ăn ngon nên sắc mặt cũng hồng hào. Đáng lẽ ta nên yên tâm nhưng nước mắt cứ rơi lã chã.
Huynh nói dối, rõ ràng huynh phải bảo vệ ta.
Lệnh Cửu không quay mặt đi nơi khác, hắn chỉ buông mắt nhìn ta, ánh mắt ấy chỉ như nhìn cỏ cây, nhìn sỏi đá, không có gì khác biệt.
Hắn không chìa tay ra, ta không hạ tay xuống.
Huynh chặn trước ai vậy? Huynh có cần cái bùa nhỏ bé này không? Lệnh Cửu?
Cửu công chúa chẹp miệng: "Đáng thương quá. Lệnh Cửu, lui xuống."
Lệnh Cửu lui xuống, bùa bình an cũng rơi xuống đất.
Lệnh Cửu không còn là ám vệ của ta. Thực tế là Phật Tổ không muốn nghe thấy lời cầu nguyện của ta.
Ta cảm giác mình không đứng dậy nổi, có ai đó đứng sau đỡ ta dậy, lau sạch nước mắt trên mặt ta.
Bùi đại nhân đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Lần này Cửu công chúa hơi quá đáng rồi đấy."
Cửu công chúa nhìn bàn tay đỡ ta của Bùi đại nhân, cô ta nói: "Rõ ràng là nó đến kiếm chuyện với ta, sao chàng lại trách ta chứ?"
Bùi đại nhân không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Cửu công chúa đang rưng rưng nước mắt. Y nói: "Đường Nghi, ta chỉ xem người là muội muội, người há gì phải làm vậy?
Cửu công chúa mới nãy bị ta bóp cổ vẫn hung hăng chống trả thì giờ chợt khuỵu chân, vịn vào cột cười nói: "Thế thì đã sao? Rồi chàng vẫn phải cưới ta thôi."
Bùi đại nhân đẩy cằm ta lên bằng ngón tay lành lạnh, y cúi xuống hỏi: "Công chúa, người có nhớ bài thơ được học lần trước không? Ta vẫn chưa dạy hết. Phía sau câu "Quan quan thư cưu, tại hà chi khâu" là "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"[2]."
[2. Trích từ bài "Quan thư" trong "Kinh Thi" của Khổng Tử.
Dịch nghĩa: Trên bãi cồn ở sông có đôi chim uyên ương đang hót. Quân tử mong được sánh đôi với cô nương đẹp người đẹp nết.]
Cửu công chúa như hiểu ý định của Bùi đại nhân, cô ta hoảng hốt hét lên để ngắt lời y: "Bùi Du! Chàng không được phép! Bùi Du!"
Hóa ra Bùi đại nhân tên là Bùi Du.
Y làm như không nghe thấy, vẫn hỏi tiếp ta: "Ta đưa người rời khỏi nơi này, người có muốn gả cho ta không, Thập Thất công chúa?"
Ta ngước lên nhìn bầu trời.
Bên trong hoàng cung toàn chôn những hình hài đẹp đẽ nhưng vô danh. Gả cho Bùi Du, rời khỏi chốn này quả là sự lựa chọn tốt nhất, là niềm hạnh phúc mà Cửu công chúa cầu mà không được.
Có tiếng rừng trúc xào xạc vang lên bên tai ta, có người nhặt con chim sẻ bị thương, chia sẻ cho ta ánh trăng êm đềm. Cuối cùng thì thật ra chẳng có ai cứu được ai, đúng không?
Ta bình tĩnh nhìn y, cử động bàn tay, hỏi y trong câm lặng: Bùi đại nhân, "Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang"[3] có nghĩa là gì vậy?
[3. Trích từ bài "Giang thành tử - Mật châu xuất liệp" của Tô Tức.
Dịch nghĩa: Nhìn về phía Tây Bắc, bắn sao Lang.
Hoặc còn có nghĩa là: Nhìn về phía Tây Bắc, bắn đàn sói ngông cuồng.]
Câu thơ này luôn được đặt trên bàn của y.
Bùi Du khựng người.
Bùi đại nhân tài năng hơn người, nhưng nên nhớ rằng nếu cưới công chúa thì không được phép làm quan nữa. Ta không thể ích kỷ chặn mất khát vọng của y. Cũng không thể ỷ lại vào y chỉ vì chút lòng xót thương.
Thế nên, thôi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.