Công Chúa Chăn Ngỗng - Câu Chuyện Về Vùng Đất Bayern

Chương 20:




Đoàn người cưỡi ngựa thật nhanh trong nửa ngày, chỉ ngừng lại để cho những chú ngựa uống nước và cho những người không quen cưỡi ngựa đường dài chút ít thời gian chạm chân xuống đất, rướn người để giảm bớt mấy chỗ đau do ngồi nhiều. Con đường đi qua những nông trang và những khu dân cư lưa thưa cho đến khi những ngôi nhà rải rác ấy họp lại thành một ngôi làng có thể thấy từ xa với những ngọn tháp đỉnh màu cam, những mái nhà, những cái chuông rung lên vào giữa trưa.
Khi chiều về, một vùng trời phía tây sáng lóa. Con đường uốn cong dẫn xuống một thung lũng rất rộng, ven sườn bao quanh bởi một dòng sông xám và rộng. Ở trên đỉnh dốc, họ có thể thấy nơi con sông đổ vào hồ. Mặt nước phẳng như một đồng tiền trong buổi chiều đứng gió. Điền trang sang trọng gần bờ thì toàn lát đá vàng nhạt. Những biểu ngữ được giương lên trong gió như cánh tay giơ lên, những ống khói, những ngọn tháp cao như những ngón tay của cô tiểu thư chỉ thẳng lên mặt trời. Toàn bộ kiến trúc đó như tự khoe chính mình và như toát lên hai chữ: Rực rỡ, rực rỡ!
Có tiếng hét vang từ dưới thung lũng. Thung lũng như một cái chảo rất to, không có một bóng cây, đầy ắp những đội quân đầy sức sống. Quân đội hoàng gia và những đội quân một trăm người từ khắp các làng dọc vương quốc đóng quân thành một vòng tròn, mỗi nhóm sẽ có một doanh trại được trang trí với màu sáng dành cho thủ lĩnh. Ngoài ra còn có một biểu ngữ thật sống động phấp phói trên những tấm khiên. Ani không thật sự an tâm khi nhìn thấy sự di chuyển liên tục của những mái đầu đen. Ánh kim loại sáng lóa của vũ khí và giáo mác, màu sắc của những cái lều, những khẩu hiệu và những tấm khiên được sơn phết khiến cô hoa mắt. Một số đội quân diễu hành ngay trong doanh trại, ngồi thành vòng tròn, bước đi theo những vòng tròn, hay đang tập giả cảnh tấn công hoặc rút lui.
Trong sự ồn ào bỗng vang lên những nốt nhạc du dương. Không xa chỗ nhóm Ani tạm dừng, một đội quân trăm người đứng đó chăm chú. Họ mang những tấm khiên hình tròn trên vai phải, đường viền của những tấm khiên ấn vào má. Những người lính cất tiếng hát - một bài hát về chiến tranh. Và rồi những nhóm một trăm người khác gia nhập.
Những âm điệu hùng tráng, vang dội giữa những tấm kim loại nghe thật hào hùng. Nốt nhạc ngân lên như một đàn chim mạnh mẽ, cuốn trong gió âm thanh của chiến tranh.
“Ồ”, Ani lẩm bẩm, “Tôi nghĩ họ thích âm thanh như vậy, mặc dù nó làm tôi thấy lạnh xương sống!”.
“Vâng, thưa công chúa!”, Talone gật đầu.
“Talone, chúng ta gặp khó khăn rồi. Để làm được điều này rất khó!”.
Talone nhìn bao quát toàn thung lũng, Ani nghĩ ông đang ước đoán số lượng đoàn quân và đếm số biểu ngữ, cờ phướn. Ông nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời. “Con ngựa đã nói gì với cô, những điều cuối cùng cô nói đã nghe ấy?”.
Ani nghĩ câu hỏi thật lạ lùng nhưng cô vẫn trả lời: “Con ngựa nói... À, nó gọi tôi là công chúa!”.
Talone gật đầu.
“Chúng ta đi, công chúa!”.
Thung lũng trải rộng dưới chân Ani. Đoàn quân xa xa đang đi lại lộn xộn như đàn kiến, hàng ngàn mũi nhọn của giáo mác lấp lánh như tia nắng mặt trời rọi trên nắm cát. Cô ngồi thẳng lưng, con ngựa cô cưỡi đang bồn chồn chuẩn bị nghe lệnh.
“Nào, tất cả chúng ta đi thôi!”.
Họ cưỡi ngựa theo đội hình như một đàn ngỗng: Ani dẫn đầu, theo sau đó là Talone và Ratger, sau nữa là Enna và Finn, Razo và Offo, và nhiều người nữa. Ani ngồi cao vút trên chiếc yên ngựa. Bàn đạp ngựa bị phủ bởi chiếc váy dài chấm gót, tay cô cầm chắc dây cương để sẵn sàng ra lệnh cho chú ngựa chạy. Mái tóc óng ả bồng bềnh xõa ngang lưng, đầu cô nhìn thẳng. Cô mường tượng ra hình ảnh của mẹ mình và điều chỉnh tư thế để có một phong thái như mẹ - dáng dấp của bậc vương giả, kiêu hãnh và sang trọng.
Những tên lính hộ vệ trên con đường bao quanh thung lũng theo dõi đoàn người bước đi với sự kinh ngạc xen với chút gì e sợ. Cô gái Kildenree này là ai - sao lại hiên ngang bước vào doanh trại của quân đội đang định thôn tính Kildenree?
Đoàn chỉ có ít người nên họ không bị bắt dừng lại. Tuy nhiên, suốt con đường họ đi, những lính canh đều vội vàng chạy về báo trước với thủ lĩnh về sự xuất hiện của họ. Khi Ani nhận ra khuôn mặt của những người lính hộ vệ hoàng gia ở phía đằng xa, cô thấy họ bộc lộ thái độ cảnh giác, đợi đoàn cô đến trong sự tò mò và lạnh lùng.
Gần tới cửa điền trang, Ani ghìm cương dừng con tuấn mã lại, như thể cô nghĩ cánh cửa sẽ tự động mở ra cho cô vào. Cô nghe tiếng đoàn người đằng sau mình dừng lại thật nhanh, tiếng đạp bàn đạp ngựa liên tục như những tiếng cọt kẹt của món đồ gỗ cũ, tiếng những cái đuôi ngựa vẫy, tiếng gõ của một cây gậy dài xuống mặt đất. Người lính hộ vệ nhìn cô với một sự kiên nhẫn không chút thân thiện nào.
Ani lên tiếng. Cổ họng cô lạnh ngắt, cô ráng gằn giọng để tiếng mình không bị run.
“Tôi là công chúa Napralina-Victery Talianna Isilee, là con gái thứ hai của hoàng hậu xứ Kildenree và là sứ giả của hoàng hậu. Tôi đến đây để dự đám cưới của chị gái mình, công chúa trưởng nữ Anidori-Kiladra. Hãy đưa chúng tôi diện kiến đức vua ngay lập tức!”.
Sự nghiêm túc lần lượt hiện lên trên khuôn mặt của những người lính hộ vệ, họ nhìn cô chằm chằm ngờ vực. Không ai nói một lời, cũng không ai cử động.
“Cho phép tôi lặp lại. Như tôi đã nói, xin vui lòng cho tôi và đoàn hộ tống của tôi qua để chúng tôi có thể diện kiến đức vua ngay lập tức. Tôi muốn diện kiến đức vua đầu tiên chứ không phải là ai khác. Chúng tôi đã phải vượt qua chặng đường dài nhiều tháng với thòi tiết khắc nghiệt để đến đây kịp lúc, chúng tôi cũng đã mất một ít người và xe. Tôi sẽ thấy mình bị đối xử không tử tế chút nào nếu các người cứ để chúng tôi ngồi trên ngựa trước cổng mãi thế này!”.
“Chúng tôi không được báo trước là cô sẽ đến!”, một người hộ vệ dong dỏng và có vẻ lớn tuổi hơn so với những người còn lại lên tiếng. Ani quay qua ông, nghĩ rằng ông là người chỉ huy toán lính hộ vệ ở đây.
“Tôi rất lấy làm tiếc về điều này. Sau những mất mát của chúng tôi dọc đường đi, tôi không còn nhiều lính hộ vệ và không dám để những phụ nữ trong đoàn chúng tôi ở một mình. Bấy nhiêu đây cũng đủ để ông có thể báo cho đức vua biết sự có mặt của chúng tôi rồi!”.
Viên hộ vệ mảnh khảnh ra hiệu cho đồng đội và cử một người vào trong trang viện để xin chỉ thị. Ở ngoài, mọi người đều lặng thinh chờ đợi. Những tên lính nhìn chằm chằm vào con ngựa của nàng công chúa mới, cả chiếc váy dài lộng lẫy và hình dong của những người theo cô, để đối chiếu những lời nói của cô xem có đúng không.
Cô có thể nhận ra ngay rằng nếu đến gần họ với tư cách là một cô gái chăn ngỗng nhỏ bé thì có lẽ bây giờ cô đã bị một tên nào đó áp sát gươm sau lưng và tống khứ cô ra khỏi thung lũng. Thế thì ít ra kế hoạch cải trang này cũng có một chút tác dụng! Mọi người ở đây đều tưởng họ đến từ vương quốc Kildenree và tí nữa thì cô và mọi người sẽ qua được cửa ải này. Ani cầu mong, hi vọng cô và các bạn sẽ không bị giữ lại quá lâu, để những tên lính canh có dịp nhìn kỹ hơn. Cô ngồi thẳng lưng, cảm nhận cái bàn đạp của yên ngựa dưới chân mình, hi vọng rằng mọi việc sẽ ổn.
Người lính được phái vào trong dò hỏi ban nay trở ra, anh ta thì thầm với viên đội trưởng. Người lính hộ vệ mảnh khảnh gật đầu, ra hiệu cho những tên còn lại im lặng.
“Đức vua sẽ tiếp kiến cô!”, ông nói.
Ani cố nén một tiếng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiến về phía trước. Tuy nhiên, thay vì mở cổng, hai tên lính hộ vệ đến cạnh cô, một tên giữ bàn đạp ngựa, một tên đưa tay ra để giúp cô xuống. Cô xiết tay, trong lòng bồn chồn lo lắng.
“Công chúa”, Talone bứt rứt gọi tên cô.
Tên lính hộ vệ đỡ cô bước xuống ngựa và đưa cô đến gần cổng. Những người còn lại trong đoàn định thúc ngựa bước theo.
“Đức vua muốn gặp riêng công chúa Napralina-Victery và muốn những người đi theo công chúa ở lại đây!”.
Những người bạn sau lưng cô thở hổn hển như tiếng vỗ cánh của những chú chim.
“Không được!”, Talone quả quyết, “Công chúa cần một hộ vệ riêng. Chúng tôi sẽ đi theo!”.
Ngay lúc đó, hai bên Ani xuất hiện hai tên lính hộ vệ kín đáo giữ chặt tay cô và kéo cô vào bên trong cổng. Cô giãy giụa, vụng về tì đôi dép lê của mình xuống mặt đất.
“Đợi đã”, cô nói, “Tôi sẽ không đi với các người nếu không có viên hộ vệ riêng của mình!”.
Talone nhảy xuống ngựa chạy theo cô. “Để tôi đi cùng công chúa!”.
“Bỏ tay tôi ra. Các người như thế là xúc phạm đến tôi rồi đấy. Tôi sẽ không đi một mình đâu!”.
Hai tên lính hộ vệ chẳng đếm xỉa gì đến sự chống cự của cô. Bốn tên lính khác túm lấy Talone. Ông giãy giụa, một tên rút gươm của ông ra từ vỏ thép, tiếng kim loại bén vào nhau như giọng nói của ai cao the thé.
“Công chúa!”, Talone gọi.
Cô quay lại nhìn ông, những nếp nhăn trên trán, gương mặt mệt mỏi vì đường xa. Rồi cánh cổng sắt đóng lại. Những tên lính giữ cô rất chặt, chân cô chỉ kịp tì xuống đất để níu mình lại. Cô giãy giụa, phản kháng để cố thoát khỏi tay những tên lính. Chúng không giải thích gì, cứ thế làm nhiệm vụ của mình.
Ani bị dẫn xuống một hành lang, sau đó bị đẩy vào một căn phòng rồi đóng sầm cửa lại. Căn phòng tối lờ mờ, nhưng Ani vẫn có thể thấy được nhiều người đứng trước cô, nhờ chút ánh sáng từ ô cửa sổ phía sau.
“Chào đón cô tới đây!”, Ungolad mỉm cười ranh mãnh.
Ani hít một hơi thật sâu. Ai đó bịt miệng cô lại để cô khỏi hét lên.
Những tên hộ vệ Kildenree còn lại đều ở đó, xếp thành hàng như bức tường phía trước những kệ sách tối tăm, mái tóc sáng màu của chúng tối hơn bình thường dưới thứ ánh sáng yếu ớt. Những thanh gươm bạc bên hông ánh lên, mỗi tên đều mang những tấm khiên tròn bên tay trái như trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Từ chiếc ghế tựa vào cửa sổ, Selia đứng bật dậy. Ánh sáng rọi đến từ phía sau lưng cô ả.
“Cảm ơn rất nhiều!”, Selia ra hiệu, và tên lính bỏ tay ra khỏi miệng Ani.
“Selia”, Ani gọi khẽ, “Cô thị nữ độc ác của ta, đức vua sẽ có nhiều bất ngờ đấy!”.
“Đến sớm thật!”. Cô ta bước tới và đặt vài đồng tiền vào tay hai tên lính hộ vệ người Bayern, chúng nhanh chóng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Ani nhận ra Selia đang mặc bộ trang phục màu vàng lộng lẫy được dành cho lễ cưới và chiếc váy kiểu Bayern. Trên trán cô ta lấp lánh ba viên đá ruby đính trên vòng kim loại quý. Ba chấm đỏ, như ba giọt máu trên chiếc khăn tay Ani làm thất lạc, như thể Selia đang khoác lên mình sự công nhận và bảo vệ của hoàng hậu vậy.
Giả mạo, Ani nghĩ. Tất cả đều là hình thức bên ngoài. Chiếc khăn tay và ba giọt máu là thứ mẹ ta dành riêng cho ta. Những cảnh tượng đó không khỏi làm Ani đau lòng, cô chỉ muốn chộp lấy cái vòng nhỏ trên đầu Selia vứt đi thôi.
“Để tôi moi ruột gan ả!”, Terne nói. Con dao găm của hắn khi rút ra tạo nên một âm thanh lạnh người. Dạ dày Ani thắt lại. Nhưng Selia thong thả đưa tay lên.
“Không phải ở đây. Này Ungolad yêu dấu, anh hãy mang cô ta ra khỏi cung điện an toàn giúp tôi được chứ?”.
Ungolad gật đầu. Hắn cù vào cằm Ani bằng đuôi bím tóc của mình. “Sẽ dễ hơn nhiều nếu cô ta không hét được!”.
“Không được chạm vào người ta!”, Ani lùi về phía cửa. Một gã hộ vệ to lớn tên Redmon đang đứng đó. Hắn đẩy tay vào lưng cô, ngăn cô lại.
“Tôi không có ý muốn giết cô...”, Ungolad kéo dài giọng. “Tôi chỉ định cho cô ngủ một chút thôi!”.
Hắn bước về phía cô. Ani cảm nhận thấy một luồng gió lạnh thổi qua dưới cánh cửa và chạm vào mắt cá chân mình. Trong lúc hoảng hốt, cô né luồng gió để nó thổi vào người Selia. Gió thổi làm giấy tờ kêu sột soạt trên bàn. Một mảnh giấy da rơi xuống thảm như con ngỗng đắm mình trong một con gió nhẹ. Con gió chao liệng nhẹ rồi tan đi, vô dụng. Selia liếc nhìn cánh cửa sổ đằng sau, để xem ngọn gió đến từ đâu.
“Tránh xa ta ra!”, Ani hét. Những tên lính hộ vệ có vẻ dửng dưng. Cô cố nhớ lại những hình ảnh đã được cơn gió nhẹ vừa rồi mang đến. Có gì đó giống như là... giống như là rất nhiều lính hộ vệ đi dọc xuống hành lang. Về phía căn phòng.
“Thong thả đi!”, Ungolad nói như thể đang nói chuyện với một con vật hay thay đổi tính tình vậy.
Ani chỉ ra cửa. “Đọi đã, có ai đó đang ở ngoài kia!”.
Có tiếng gõ cửa.
“Cô là ai, một mụ phù thủy xứ Bayern chăng?”, một tên gằn giọng.
“Ai ở đó thế?”, Ungolad hỏi to.
Cánh cửa mở ra, một toán lính ngự lâm dẫn đường cho người hộ vệ riêng của đức vua cất giọng đầy văn vẻ: “Đức vua nghe tin có công chúa từ Kildenree ghé thăm và Ngài muốn tiếp kiến công chúa ngay lập tức!”.
“Vâng, rất sẵn lòng!”. Cánh cửa mở rộng hơn, Selia bước ra từ căn phòng tối, đón lấy ánh nắng, nở một nụ cười trên môi.
Trong vòng tay siết chặt đầy đe dọa của Ungolad, Ani hòa vào đoàn hộ tống của đức vua. Những tên lính hộ vệ Kildenree theo sau, với Selia dẫn đầu. Có tiếng xì xầm cảnh giác. Ngay cả toán ngự lâm quân của đức vua cũng nghe thấy, họ liếc nhìn từ phía này tới phía kia, tay đặt lên những cán kiếm với vẻ đề phòng. Ani thấy Selia đưa tay lên như thể để đám đông lặng bớt, sau đó những người của cô ả nhẹ nhàng theo cô ta đến căn phòng nhỏ có đặt chiếc ngai vàng như trong cung điện.
Đó là một căn phòng dài với nhũng ô cửa sổ nằm tít trên cao để ánh nắng rọi vào, đổ xuống thành tùng mảng. Vài tia nắng gắt đậu trên bệ đài. Ở xa xa đầu bên kia, nơi những bậc vương tôn quý tộc đang đứng đọi, đức vua, vị hoàng tử trẻ mà Ani từng thấy mặt ở lễ hội Mặt trăng mùa đông đang ngự. Những người khác mặc trang phục đi săn, tể tướng mặc một bộ trang phục để tham dự buổi chầu, gương mặt hằn vẻ nghi ngờ.
Một người hộ vệ đặc biệt theo dõi cô bước đến gần với một sự tập trung pha chút lúng túng, cứ như thể anh ta đang cố đếm màu trên những biểu ngữ đang được người ta mang đi. Tóc của mình, Ani nghĩ, Geric không nhận ra mình vì mái tóc này.
Những người lính ngự lâm đưa Ani đến giữa phòng rồi cung kính rút lui. Selia và nhóm hộ vệ Kildenree tụ họp với nhau thành một đám đông, ngồi ngay tại những bậc bệ đài đối mặt với cô. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Chờ đợi. Cô khẽ nhún chân chào đức vua.
“Công chúa Napralina-Victery!”, đức vua hỏi, nhướng nhẹ một bên chân mày.
“Không ạ, muôn tâu bệ hạ! Tôi không phải cô công chúa ấy!”, Ani trả lời bằng giọng Kildenree rất rõ.
“Không phải Napralina sao?”, giọng đức vua như tiếng búa gõ vào đá.
“Không, đúng là không phải, nhưng...”.
Đức vua ra dấu. Ani nghe những tiếng giày ống của toán lính hộ vệ thình thịch bước đến gần sau lưng mình. Selia nở nụ cười tự mãn.
“Không, đợi đã...”. Từ cổ họng Ani bật ra tiếng nói pha lẫn với những tiếng nức nở.
Tay viên lính hộ vệ đặt trên vai cô, và cô khuỵu người quỳ xuống, hai tay như muốn bấu vào gờ của những tảng đá lót nền để không bị kéo đi.
“Làm ơn, đợi đã, hãy nghe tôi nói...”.
Tên lính hộ vệ đứng sát sau lưng cô, sát đến mức Ani có thể cảm nhận hơi ấm từ chúng. Nhưng chúng không kéo cô đi nữa.
“Làm ơn!”.
“Xin đợi đã, thưa bệ hạ...!”. Geric nhíu mắt lại trước những tia nắng đang đổ dọc xuống qua một ô cửa sổ từ trên cao. Chàng hộ vệ thân quen bước tới một bước. Những tia nắng đậu trên vai anh đổ xuống mặt đất, khiến mặt anh tối lờ mờ.
“Isi phải không?”. Khuôn mặt anh như dịu đi khi vừa nhận ra được điều gì đó. Anh nở một nụ cười rất tươi, mắt sáng rỡ. “Isi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”.
Geric mong cô cười lại với mình, có thể là cười thật lớn khi thú nhận với anh rằng cô chỉ đang đùa. Ani ước mình có thể đùa như vậy, nhưng nhìn thấy cái liếc mắt của Ungolad, cô không dám nhoẻn nụ cười nào. Cúi mình trước Geric, cô cảm thấy trống rỗng, thấy mình thật bé bỏng và đáng thương, dạ dày cô lửng lơ làm cổ họng nghẹn ngào.
“Isi là tên của bà tôi, bạn bè bà tôi gọi vậy...” cô nói. Giọng cô nghe không giống giọng của một nàng công chúa nữa mà nó cao vút một cách yếu ớt, cố len lỏi ra khỏi cái cổ họng chật cứng. Mặt Geric nhăn lại nghiêm nghị, đôi mắt anh tối sầm. Cô thôi nhìn anh, cố gắng đưa mắt nhìn đức vua, ông đang nhìn cô với một sự giận dữ được kiềm nén.
Cô chậm rãi đứng lên, và những tên lính hộ vệ chần chừ một lúc, chúng chưa có lệnh nên không biết phải làm gì.
“Muôn tâu bệ hạ...”, Ani cất tiếng, “Tôi là Anidori- Kiladra Talianna Isilee, là công chúa trưởng nữ của vương triều Kildenree. Còn cô gái kia...”, cô chỉ thẳng vào Selia mà không thèm nhìn, “Đó là một thị nữ của tôi!”.
Sự thinh lặng trong phòng ngay lập tức được thay thế bởi những tiếng hốt hoảng xầm xì, nhưng nổi bật trên tất cả là một tiếng cười lón - cao vút và nghe rất hung dữ, át cả những tiếng ồn, như tiếng gào của một con chưn ăn thịt. Những tiếng ồn khác dần bặt đi, nhưng tiếng cười vẫn còn đó, tự nhiên, nghe dễ thương, chân thật hơn. Với tư thế tự tin và không một chút kiểu cách, Selia như cảm thấy vẻ đẹp của mình nổi bật trước sự chú ý của tất cả mọi người. Cô ta nhoẻn cười với đức vua.
“Những người lính Kildenree của con và con đang đứng đây trong sự thinh lặng, thưa phụ hoàng, chúng con háo hức mong đọi xem chú chim lạc đường này đang tưởng tượng ra những gì và nói những gì. Ôi, những điều con nghe được còn thú vị hơn con mong đợi. Cô ta là công chúa!”, Selia lắc đầu tỏ vẻ thông cảm.
“Đây chính là ả thị nữ bỏ trốn mà con từng kể cho phụ hoàng nghe, thưa phụ hoàng. Một ả thị nữ không muốn làm công việc phục vụ nữa nên đã quyết định trốn vào rừng Forest, mang theo những bộ trang phục của con cùng với một túi đầy tiền. Có lẽ cô ả vẫn còn giữ những bộ áo xống lộng lẫy nhưng đã tiêu hết tiền. Còn chuyện làm sao chỉ trong vòng vài tháng mà cô ta có thể tiêu hết ngần ấy thì có thể hiểu là do cô ta chơi bài bạc rồi lui tới những quán rượu. Dù sao đi nữa thì cô ta có vẻ cũng không muốn làm tiếp công việc phục vụ nữa!”, Selia bước tới bên Ani, đặt đôi tay mềm mại của mình lên vai Ani với thái độ của một người chị lớn nhân từ. “Nhưng thật sự thì, Selia, chính ta cũng không ngờ cô dám làm trò này, dám đi một bước quá xa đến mức không thể quay đầu trở lại!”.
Ani đứng sững sờ. Cô có thể cảm nhận được từng lời của Selia và ngọn gió nhẹ như hữu hình lượn lờ khắp phòng. Những lời nói của Selia thốt ra từ miệng cô ả cứ ong ong trong tai cô.
Nhìn đằng kia đi, Ani nghĩ, cô ta có bao nhiêu người ủng hộ. Ani chưa bao giờ cảm nhận được hết sức mạnh và sự thông minh của Selia. Tai cô đầy ắp những câu nói của Selia, thật nặng nề, cô cúi đầu xuống.
“Không phải!”, cô chỉ biết thốt lên như vậy.
“Thôi nào cô thị nữ đáng yêu”, Selia nói, giọng mượt như nước chảy và nói thật nhỏ để những gì mình nói không vọng lên trong căn phòng đá. “Làm một công chúa thì khó khăn hơn làm một thị nữ nhiều. Cô nên biết rằng, gần cả cuộc đời của cô, cô đã ngồi xem tôi làm việc rồi!”.
Ả nhoẻn một nụ cười với Ani, lộ ra sự thù hằn, tức giận. Ani cau mặt lại.
“Ngươi đã từng kể với ta cảm giác phải gói ghém cả cuộc đời mình làm thị nữ là như thế nào. Ta thông cảm. Ta biết vì hoàn cảnh ngươi được sinh ra như trói chân ngươi lại và làm cho tài năng của ngươi lãng phí. Cứ phải đợi chờ, rồi ngồi im, đợi chờ để phục vụ chủ nhân của mình. Ta hiểu rằng điều đó thật khó khăn làm sao! Nhưng làm công chúa thì sao?”, ả phá lên cười một cách nhẹ nhàng. “Đôi khi việc làm công chúa cũng thật mệt mỏi. Nhưng hãy yên tâm, ta sẽ không từ bỏ đâu! Vì tình bạn mà một thòi chúng ta từng có, thôi nào... Hãy vui lòng chấp nhận sự thật đi!”.
Selia vừa đưa ra một lời đề nghị. Nếu Ani chấp nhận, cô có thể rũ bỏ mọi rắc rối, mọi sự căng thẳng và an lòng không phải sợ hãi điều gì nữa. Tất cả đều có thể kết thúc trong hòa bình. Một cách giải quyết, đó chẳng phải là điều cô muốn sao? Ani như tự đấu tranh với lời nói của mình, lắc đầu như muốn vứt bỏ những lời nói đang rối bòng bong ấy ra khỏi tai, khỏi đầu mình và tự thì thầm liên tục. Nói sự thật hay từ bỏ? Nói sự thật!
“Không”. Ani nói, buông ra một chữ chắc nịch. “Ý tôi là, đúng vậy, tôi đã nói tất cả sự thật. Tôi đã nói tôi là ai!”.
“Đủ rồi”. Tể tướng sải chân bước xuống bục đài. Ông quay sang nhìn đức vua, búng tay một cái: “Muôn tâu bệ hạ, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian chỉ vì một ả thị nữ bỏ trốn, trong khi chuyện chiến tranh đại sự cấp bách vẫn còn đó!”.
“Chiến tranh”, Ani lắp bắp. Từ “chiến tranh” như đánh thức cô và đầu cô sáng lên như nhận ra một điều gì. “Selia, ngươi bắt đầu tất cả những chuyện này. Những người lính hộ vệ... Ngươi đã giết họ. Ả đã giết tất cả những người trong đội hộ vệ, thưa bệ hạ, chính ả, tên Ungolad và những kẻ khác nữa. Tôi đã chạy thoát, để cô ta không giết cả tôi. Tôi đã phải đóng vai một cô gái chăn ngỗng lẩn trốn nhiều tháng nay. Tôi có những nhân chứng trông thấy những kẻ này cố giết tôi như họ đã giết những người trong toán lính hộ vệ của tôi vậy!”.
Ani liếc mắt nhìn Geric để xem anh có tin cô không. Gương mặt nghiêm túc của anh thoáng chút buồn, như gương mặt của những người hộ vệ hoàng gia khi làm nhiệm vụ, nhưng cũng không dễ để cô đoán ra được anh đang nghĩ gì.
“Này, đừng có vớ vẩn!”, Selia thoáng mất bình tĩnh, “Tất cả những người lính hộ vệ của ta đều ở đây!”. Cô ta chỉ vào mười tám người lính sau lưng mình.
“Không, những người khác kìa. Rashon, Ingras, Adon, và những người khác nữa đang ở đâu? Và cả Radal, Dano nữa. Tội nghiệp Dano, Dano là một người lính hiền lành, luôn nhún nhường đối với những thành viên khác và lúc nào cũng chỉ mang chiếc dao ăn tối trên thắt lưng mình, và...”, giọng Ani vỡ òa, “Cô đã giết anh ấy rồi. Tất cả họ, thưa bệ hạ, tất cả...”.
Ani mím môi, lúc bấy giờ mới nhìn vào mắt của Selia. “Nhưng, cô không biết rằng vẫn còn Talone sống sót!”.
Selia lắc đầu. Gương mặt Ani lóe lên một nụ cười hi vọng.
“Chắc cô không biết chuyện này đúng không? Rằng Talone vẫn sống sót sau cuộc thảm sát của cô? Thưa bệ hạ, xin bệ hạ hãy cho triệu người hộ vệ Talone của tôi vào. Ông ấy đang ở ngoài cổng. Những tên lính của ngài không cho ông ấy vào, nhưng ông ấy luôn sẵn sàng để được diện kiến ngài và làm chứng cho những gì tôi nói là đúng. Ông ấy đã ở đó. Ông ấy đã chứng kiến cuộc thảm sát trong rừng!”.
Những tên lính Kildenree nhìn nhau xì xầm cho đến khi Ungolad liếc mắt một cái mới chịu im bặt. Selia nháy mắt.
“À, Talone trong bọn người của cô à. Ông ta có ở đây với cô không?”. Giọng nói của ả không còn ngọt nào nữa mà để lộ ra sự tức giận của mình. Môi cô ta bĩu lên như thể muốn nhổ một bãi nước bọt vậy. “Tất nhiên là cô đâu có trơ tráo đến độ tuyên bố những lời này mà không quên tìm một nhân chứng giả để ủng hộ cho mình. Ông ta tính tình mưa nắng, dù sao thì tôi cũng không đoán được rằng ông ta sẽ ở bên cô từ vụ bỏ trốn ở trong rừng, một khi cô thua hết tiền của mình!”.
Tể tướng sột soạt trong chiếc áo choàng. “Muôn tâu bệ hạ, hoàng tử trẻ của chúng ta đã mệt mỏi vì vừa đi săn về, và tôi thiết nghĩ những lời nói dối của tên gián điệp Kildenree này không phải là chuyện của hoàng tử. Xin cho hoàng tử lui về nghỉ ngơi, không phải ở đây nghe những chuyện chán phèo này nữa!”.
Ani nhìn sang hoàng tử trẻ. Mặt cậu tái nhợt và trắng bệch, cậu nắm kéo lấy vạt áo của mình với một vẻ ngượng ngùng. Thêm một lần nữa, ý nghĩ kết hôn với hoàng tử làm Ani lo lắng, nhưng gương mặt đáng yêu trẻ con của cậu lại làm cô phảng phất chút gì thương mến. Cô tự nhủ mình không thể bỏ rơi hoàng tử, để cậu rơi vào cuộc hôn nhân đầy những mưu tính của Selia được.
Nhà vua lấy tay bóp chặt trán mình, “Ừ, bản thân ta cũng khá mệt mỏi khi nghe những chuyện này rồi. Ta cũng không còn trẻ trung để ngồi nghe nhiều thế này!”. Ngài vẫy tay, lập tức hai tên lính hộ vệ hộ tống hoàng tử trẻ ra khỏi phòng.
“Đợi đã...”, Ani nói, sợ rằng mọi người không nghĩ rằng cô đang rất nghiêm túc. “Hoàng tử không ở lại sao? Dù gì đây cũng là vấn đề liên quan tới người hoàng tử sắp kết hôn mà!”.
Tể tướng cười khinh miệt. “Ngài thấy không thưa bệ hạ? Bản thân cô ta không biết mình đang nói gì nữa!”.
Ông quay lại nhìn Ani, nhướng một bên chân mày và nói: “Công chúa tất nhiên sẽ kết hôn, nhưng là kết hôn với thái tử trưởng nam, Geric”.
“Geric à?”, Ani cảm thấy như trong phổi mình không còn một chút làn hơi nào và cô gọi tên Geric bằng hơi thở cuối cùng vậy.
“Geric là hoàng tử sao?”.
Ani nhìn Geric. Anh đứng đó, nhìn lại cô, mím môi lại suy tư.
“Đúng không?”.
Anh gật đầu. Trán anh nhăn lên vì lo lắng và khi anh nhìn cô chằm chằm. Ani cảm thấy thật khó để quay mặt sang chỗ khác. Mà cô cũng không muốn quay sang chỗ khác! Cô sợ rằng mình sẽ thua trong cuộc chiến này, không quay trở về vị trí cũ của mình được. Đau đớn hơn nữa, cô nhận ra rằng cô cũng sắp mất Geric.
“Isi, có đúng cô là người Kildenree không? Phải là Anidori thật không?”.
“Phải, tôi xin thề, tôi...”.
Đức vua càu nhàu. “Mọi chuyện là thế nào vậy hả Geric?”.
Geric trả lời đức vua, nhưng mắt vẫn hướng về Ani: “Con biết cô gái này, trước đây, khi cô ấy còn là một cô gái chăn ngỗng”.
“Và con gọi tên cô ta là Isi?”, đức vua nói.
“Vâng, vì con nghĩ tên cô ta như vậy!”.
“Lúc đó, có bao giờ cô ta nói với con rằng cô ta là một công chúa không?”.
“Không ạ, nhưng...”.
“Ôi, thưa phụ hoàng!”, Selia thở dài, “Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng hoàng tử cho kế hoạch của cô ta!”.
“Hừm...”, đức vua nói. Geric nhìn Ani lần nữa, sự nghi ngờ vụt lên trong mắt anh làm cô đau nhói.
“Muôn tâu bệ hạ”, tể tướng lặp lại một cách bồn chồn, “Còn rất nhiều chuyện cần sự quan tâm của bệ hạ!”.
“Chiến tranh”, Ani lúng búng. Cô cảm thấy mình phải khẩn cấp thuyết phục họ tin cô, và lo lắng, bối rối nhìn vào gương mặt của Geric, cô nói nhanh: “Đây là ý đồ của cô ta, chiến tranh! Kildenree không hề có âm mưu đó. Không hề có bất cứ âm mưu nào. Chính cô ta đã bịa lên mọi chuyện để che giấu những hành động độc ác tàn nhẫn của mình!”.
“Thưa bệ hạ...”, Tể tướng cắt ngang.
“Xin lắng nghe tôi. Geric, anh biết tôi mà! Anh phải tin rằng những gì tôi đang nói là sự thật!”.
Tể tướng gắt lên. “Đây rõ ràng là một tên gián điệp Kildenree được gửi tới để cản trở mọi công việc của chúng ta”.
“Cô ta là một kẻ gian trá!”, Ani nói, “Tất cả những gì cô ta nói đều giả dối”.
“Thưa bệ hạ, đừng để con bé tóc vàng này làm ta thêm nghi ngờ về cuộc chiến tranh nữa...”.
“Đủ rồi!”, đức vua lên tiếng. Mặt ngài đỏ bừng và mắt thì nhìn chằm chằm vào Ani.
“Thưa phụ hoàng”, Geric nói, tay anh đặt lên cánh tay cha, “Chúng ta nên nghe cô ta nói cho hết đã!”.
Nghe những lời của Geric, Selia cau mặt khó chịu.
“Chúng ta đã nghe đủ rồi!”, đức vua xua tay.
“Cô gái này tự xưng mình là Napralina, sau lại nói mình là Anidori và con thì gọi cô ta là Isi. Rồi công chúa lại gọi cô ta là Selia. Có vẻ như cô ta là một cô gái chăn ngỗng, người khẽ nhún người chào ta rất dễ thương và đã bị phát hiện dò thám những chuồng ngựa của hoàng gia mùa đông năm ngoái. Dù cô ta là ai, ta nghĩ chúng ta nên thống nhất cho cô ta một cái tên để còn biết khắc lên bia mộ cô ta chữ gì nữa chứ. Ta đã nghe được mùi của tội phản quốc rồi!”.
Nhà vua bước mạnh xuống những bậc thang và đứng trước Ani, đôi mắt ngài nhìn chằm chằm vào mặt cô, đợi câu trả lời của cô.
“Anidori thân mến!”.
Ani mở miệng mình ra định trả lời nhưng Selia lập tức lên tiếng.
“Vâng, thưa phụ hoàng!”, Selia nói.
“Hình phạt gì cho tội phản quốc ở Kildenree nhỉ?”.
Trục xuất, Ani nghĩ vậy, nhưng Selia sẽ không nói vậy, cô để ý rằng khi cô đang nghĩ thì cặp mắt của Selia lóe sáng lên điều gì đó.
“Thưa phụ hoàng...”, Selia nói, “Đây là một tội rất nghiêm trọng và phải lãnh chịu sự trừng phạt công khai. Đó là phải cởi hết xiêm y, trần truồng trong một thùng rượu toàn là đinh và bị kéo lê ngoài đường bởi bốn con ngựa trắng. Con nghĩ như vậy!”.
“Con nghĩ vậy sao?”, đức vua đáp, “Chắc chắn rồi. Chúng ta đã nghe đủ rồi. Cô ta chẳng phải là người dân của vương quốc ta, cũng chẳng phải là chuyện đáng để ta quan tâm. Ta sẽ nhốt cô ta trong ngục tối cho đến khi nào chiến tranh qua đi và ta có chút thời gian rảnh để giải quyết cái chuyện vớ vẩn này!”.
“Ôi, không cần vậy đâu thưa phụ hoàng...”, Geric lên tiếng, “Đâu có ai chứng minh cho phụ hoàng thấy cô ta đã làm chuyện phạm pháp gì?”.
“Giờ là thời chiến, Geric à!”, đức vua nói, “Ta không cần bất cứ bằng chứng nào!”.
Đức vua đúng dậy ra hiệu cho những hộ vệ đem Ani đi.
“Đợi đã...”, Geric đáp nhanh, “Như phụ hoàng đã nói, cô ta không phải là người dân vương quốc Bayern, cũng không phải là điều phụ hoàng quan tâm. Vậy thì hãy để cô ta ở đây, với những người đồng hương xứ Kildenree của cô ta và họ sẽ đưa ra cách giải quyết thích hợp. Có lẽ chỉ cần nhắc đến hình phạt sẽ là gì thì cũng đủ ép cô ta nói sự thật rồi!”.
“Được thôi!”, đức vua nhìn Selia, “Nếu cô ta vẫn không chịu nói ra sự thật thì ta và Anidori sẽ nhốt cô ta lại cho đến khi có thời gian giải quyết chuyện này!”.
Ani nhìn những tên lính hộ vệ Kildenree. Tất cả chúng đều đang mỉm cười.
“Không, Geric! Anh không hiểu được họ đâu...”, Ani nói, “Xin đừng bỏ rơi tôi!”.
Cô rướn người theo đức vua và Geric đến cửa. Nhưng một tên lính hộ vệ lôi cô lại.
“Cách giải quyết tốt nhất đó, Isi!”, Geric nói. Anh nhìn quanh phòng kỹ một lúc, đôi mắt anh thoáng qua những khuôn mặt người Kildenree trước khi chau mày lo lắng quay mặt đi.
“Không!”, Ani hét lên, “Đừng bỏ tôi ở lại đây với bọn chúng. Bọn chúng là những kẻ sát nhân!”. Cô cố vùng vẫy để thoát ra khỏi hai tên lính đang giữ chặt tay. Cô hét thật lớn để Geric nghe thấy ở hành lang. “Làm ơn quay lại đi!”.
Những người lính ngự lâm của đức vua đều đã bỏ đi, chỉ còn lại hai tên đang canh giữ cô. Ani quay ra nhìn chúng, níu lấy vạt áo của chúng.
“Xin đừng bỏ tôi một mình!”, cô khóc nức nở, hoảng loạn, ruột gan như thắt lại. “Làm ơn. Chỉ hai người ở lại đây thôi!”.
Ani không chịu bỏ tay ra, thế là một tên xô cô ngã xuống đất. Cô trườn theo khi họ ra khỏi phòng, đóng cửa và khóa lại. Cô chạy tới cửa, dùng nắm tay đấm vào cửa, gọi theo những người lính, cầu xin họ trở lại và cầu xin đức vua cho họ bảo vệ cô, cầu xin hoàng tử quay trở lại. Sau một hồi, cô thôi đập cửa và ngoài tiếng thở hổn hển của mình, cô cố nghe xem có ai đó ở ngoài cánh cửa không. Không có gì cả. Tất cả im ắng.
Cô đứng tựa người vào cửa một hồi, trán cô tựa vào tấm cửa gỗ bóng loáng đóng kín mít. hơi thở dội từ cánh cửa gỗ vào mặt cô trở lại, nóng và gấp. Ani rùng mình ớn lạnh. Đằng sau cô, căn phòng lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.