Công Chúa Dã Man

Chương 12:




"Tóc mây? Đó là cái gì?" - Cáp Liên chưa bao giờ biết có kiểu búi tóc như vậy.
Độc Cô Dận nở nụ cười: "Thấy những cung nữ đi lại trong cung chưa? tóc của bọn họ chính là búi tóc, trong cung nhất định phải búi tóc, để tóc tùy tiện rối bù là hành vi rất thất lễ đó" - Nói xong, hắn sờ sờ vào mái tóc dài của Cáp Liên, sờ vào trơn mịn, khiến cho hắn yêu thích không buông tay, rất muốn được sờ nữa, cuối cùng không nhịn được cầm một nắm tóc đưa lên mũi ngửi, một mùi hương thơm ngát thoang thoảng thuộc về Thảo Nguyên trong nháy mắt tràn vào trong mũi, làm cho hắn thỏa mãn thở dài.
"Này? Ngươi làm gì thế? Đầu ta rất thơm sao?" - Cáp Liên nghi ngờ nhìn động tác quỷ dị này của hăn.
"Rất thơm, ta hi vọng ngày nào cũng có thể sở tóc của nàng, ngửi được hương thơm của nàng".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cáp Liên chợt đỏ lên.
Thật kỳ quái, chỉ là hai câu đơn giản, tại sao nghe lại có cảm giác mê người vậy?
Nàng có chút nhút nhát rời ánh mắt lên trên, liền gặp được đôi mắt sáng của Độc Cô Dận đang nhìn mình chằm chằm, giống như có thể nhìn thấu nàng.
Nàng cuống quýt cúi mặt, đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, không biết nên làm sao đây, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì nàng chưa từng có cảm giác kỳ lạ rồi lại ấm áp như lúc này.....
Đánh bạo, nàng lại ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi đang mong đợi thứ gì đó
Hắn có thể sẽ hôn nàng hay không? Giống như mấy lần trước vậy?
Làm như vậy khiến người ta không kịp ứng phó, nóng bỏng như vậy, mê hoặc như vậy, giống như linh hồn của nàng đã bị hắn hút đi hoàn toàn.
"Cáp Liên" - Hắn nhẹ nhàng gọi nàng.
Ngay lên tiếng đáp lời nàng cũng không có gan, chỉ sợ vừa lên tiếng, sẽ có thứ gì đánh vỡ sự mập mờ lúng túng giữa hai người.
Đôi môi của người đàn ông từ từ tiếng sát lại, nàng giống như cuối cùng thực hiện được dục vọng mà ngay cả trong lòng nàng cũng không biết, nhẹ nhàng thở dài một tiếng thỏa mãn, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại
Hắn muốn hôn nàng sao?
Trong bóng tối hơi thở người đàn ông không ngừng đến gần, đến gần....
Nhưng tại sao nàng nhắm mắt lâu như vậy, mà hắn vẫn chưa hôn?
Không nhịn được tò mò, nàng len lén mở một mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Độc Cô Dận đang nhìn thẳng nàng, trong nháy mắt nàng có cảm giác bị bắt được đang làm sai điều gì đó, nhưng mà nàng không biết mình làm sai chỗ nào.
"Ngươi.... ngươi nhìn cái gì?" - Nàng không phát hiện mặt mình đã đỏ giống như táo chín.
"Nàng nhắm mắt làm gì?"
"Ta..... à....." - Nàng vội vàng tìm cớ che giấu: "Bởi vì ngươi quá xấu, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Vậy sao? Không phải là bởi vì nàng muốn ta hôn nàng sao?" - Hắn lộ là nụ cười hồ ly.
"Ngươi.... người nằm mơ hả! Ai muốn ngươi hôn ta chứ" - Nàng tức giận giậm chân một cái, xoay người không muốn để ý tới hắn, không ngờ vừa mới xoay đươc nửa người nàng đã bị hắn kéo vào trong lồng ngực, mới mở miệng muốn hỏi hắn muốn làm cái gì thì một đôi môi ấm nóng đã ngăn môi nàng lại, khiên cho nàng nửa chữ cũng không nói ra được.
Hương vị của nam nhân quen thuộc, miệng lưỡi triền miên quấn quyét, kèm theo dục vọng nho nhỏ chờ đợi ở trong lòng đã lâu, rất nhanh dấy lên ngọn lửa trong cơ thể của hai người.
Cáp Liên hơi từ chối một lát, liền rất nhanh đáp lại, không khách khí chút nào đưa lưỡi mình vào trong miệng Độc Cô Dận, có chút bướng bỉnh chuyển động khắp xung quanh, khi lưỡi nàng khẽ liếm lên trên môi người đàn ông thì từ trong cổ Độc Cô Dận phát ra tiếng gầm nhẹ, cả cơ thể căng cứng, hai cánh tay ôm Cáp Liên càng dùng thêm sức, giống như nhấc cả người nàng lên.
"Hà" - Sau khi Độc Cô Dận tách đôi môi mình ra, lớn tiếng thở gấp một hơi: "Tiểu nha đầu này, lấy ở đâu lá gan lớn như vậy, lại dám chủ động trêu đùa ta?"
"Trêu đùa? Có ý gì?" - Cáp Liên cũng thở hổn hển, cả cơ thể thuận thế liền vùi trong ngực Độc Cô Dận.
"Chính là giống như bộ dạng vừa rồi của nàng đó...." - Hắn thân mật cắn nhẹ vành tai nàng, vừa cười.
Cáp Liên thấy hắn giễu cợt mình, mặc dù trong lòng không phục, nhưng nàng cũng không phủ nhận là mình thật sự thích cái tên Vương gia người hán kỳ quái này.
“Cốc… cốc…”.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này Cáp Liên mới như từ trong mộng choàng tỉnh, đẩy Độc Cô Dận ra, nhảy cách xa hắn ba bước, giống như sợ hắn sẽ ăn luôn nàng.
Độc Cô Dận thấy nàng nhảy ra như thỏ con, chỉ bật cười, không ngờ nàng cũng biết xấu hổ.
"Chuyện gì?" - Hắn lên tiếng nói với người ngoài cửa
"Vương gia, thời gian dùng bữa với hoàng thượng sắp đến rồi ạ". Thị vệ ngoài cửa bẩm báo.
"Biết rồi, Thái Thì tới chưa?"
"Khởi bẩm Vương gia, Thái Thì ở đây ạ" - Lúc này giọng nữ dịu dàng ở ngoài cửa vang lên.
"Vào đi".
Cửa lập tức mở ra, trên tay Thái Thì đang cầm nguyên bộ lược bước vào.
"Thời gian không nhiều lắm, Cáp Liên cũng không có quen búi tóc, búi cho nàng máy tóc mây đơn giản nhất là được rồi, nhớ thấp một chút, tóc nàng dài, bối cao sợ không thoải mái; còn nữa, sau khi búi xong không cần xức hương, điểm thêm cho nàng thêm mấy sợi dây làm là được, nhỡ rõ màu sắc phải hợp với bộ quần áo. Làm nhanh lên, sau khi làm xong liền mang nàng đến điện Cảnh Hòa dùng bữa".
Sau khi Thái Thì cung kính trả lời một tiếng: "Dạ". Độc Cô Dận liền rời đi trước.
Nhìn bóng hắn rời đi, không biết tại sao lần đầu tiên Cáp Liên có một loại cảm giác không nói lên được, giống như có người đàm một lỗ nhỏ trong tim nàng mang đi, nàng rất luyến tiếc.
"Công chúa? Chúng ta chải đầu mau đi! Đợi lát nữa phải cùng dùng bữa với hoàng thượng, ngàn vạn lần không thể tới trễ đâu" - Thái Thì cười hì hì đi tới.
"Ừ" - Nàng có chút buồn buồn ngồi xuống, trong lòng vẫn không hiểu, tại sao lại có cảm giác giống như là bị vứt bỏ?
Rõ ràng vừa rồi hắn còn rất thích dáng vẻ nàng còn dịu dàng hôn tóc nàng, nhưng tại sao ở trước mặt người khác hắn liền biến thành một người hoàn toàn khác, lãnh khốc cao ngạo, một chút tình cảm cũng không có, thật sự giống như hai người khác nhau vậy.
Chẳng lẽ người Trung Nguyên đều như vậy sao? Một người sẽ có hai tính cách?
"Thái Thì, ta hỏi ngươi, bình thường Lăng An Vương là một người như thế nào?"
Thái Thì nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Thật ra thì nô tỳ cũng không rõ lắm, dù sao nô tỳ cũng chỉ là một hạ nhân, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với Vương gia, nhưng nô tỳ cảm thấy Vương gia là một người rất cẩn thận, cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện tình cảm của mình".
"Như vậy mới lạ, hắn căn bản chính là một đại sắc quỷ" - Cáp Liên bĩu môi.
Thái Thì khì khì bật cười : "Công chúa, làm sao người có thể nói như vậy? Đàn ông biến thành đại sắc quỷ, còn không phải đều là vì gặp được nữ nhân mình thích sao! Nô tỳ nghĩ Lăng An Vương vô cùng thích người! Chuyện gì cũng suy nghĩ cho người, chỉ sợ người có chỗ nào không thoải mái, chẵng lẽ người một chút cũng không cảm nhận được sao?"
Cáp Liên suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy thì phải.
Nếu không thích tại sao muốn hôn nàng? Hơn nữa còn không chỉ hôn một lần?
Hỡn nữa nhìn những thứ quần áo trên người nàng, còn có những lời hắn vừa dặn dò Thái Thì, càng cũng biết Độc Cô Dận thật sự rất quan tâm nàng, nhưng....
Nhưng nàng thật sự không thích hắn thủ đoạn hắn giữ nàng ở lại nơi này, quá hèn hạ! Làm gì có người nào dùng cách này với người mình thích? Cái này căn bản là ngang ngược, chẳng lẽ hắn cho là chỉ cần giữ nàng ở bên người, lòng của nàng sẽ là của hắn sao?
Ừ... Hỏng rồi, thiện lương của nàng giống như bắt đầu nghiêng về tên Vương gia người hán gì đó rồi.... Nếu không tại sao vừa mới nhìn thấy mặt hắn không chút thay đổi, lúc xoay người rời đi, nàng lại cảm thấy có chút khổ sở chứ? giống như hắn không cần nàng vậy.
"Công chúa, tóc của người thật sự rất dày, hơn nữa chất tóc cực kỳ tốt, người dùng hương liệu gì vậy?" - Thái Thì vừa chải đầu cho nàng, vừa không nhịn được hỏi.
"Dùng hương liệu gì là sao? Chính là dùng nước trong Hắc Thủy ở Thảo Nguyên, cũng không có gì đặc biệt".
"A, là Hắc Thủy sao? chính là nước màu đen sao? Nước đó có gì khác với nước bình thường sao?”
"Ha ha, không phải! Là vì những tảng đá dưới sông đen nhánh, cho nên nhìn qua thì cả con sông giống như là màu đen. Theo truyền thuyết lâu đời, tổ tiên tộc Hạ Lan xuất hiện ở tại con sông Hắc Thủy này".
"Oa, công chúa, người biết thật nhiều. Nô tỳ thật sự hi vọng người có thể ở lại trong cung làm vương phi, không nên tiếp tục chạy trốn. Nếu người tiếp tục chạy trốn, Lăng An Vương biết sẽ rất đau lòng, nô tỳ cũng vậy sẽ rất đau lòng" - Thái Thì tay chân gọn gàng, chỉ chốc lát đã đem mái tóc như thác đổ của Cáp Liên vấn thành một mái tóc mây đơn giản, còn lấy ra một chiếc gương đồng cho nàng soi.
Chỉ là Cáp Liên không có ý định thưởng thức mình trong gương, bởi vì bây giờ nàng đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thái Thì.
Nếu người tiếp tục chạy trốn, Lăng An Vương biết sẽ rất đau lòng.
Đau lòng? Nam nhân kia sẽ đau lòng sao?
Hắn thật sự yêu nàng như vậy sao?
Nếu như hắn thật sự yêu nàng như vậy, như vậy nàng sẽ đồng ý vì hắn mà ở lại trong cung sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.