Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 20:




Chuyển ngữ: Mic
Sương phòng cuối cùng phía Tây rất yên tĩnh, cũng rất đơn sơ, chỉ có một cánh cửa gỗ cũ nát che chắn, trên đó còn đầy ổ mối. Cấm vệ quân vừa rồi từ xa nghe thấy mệnh lệnh của An Bình, toàn bộ nghiêm cẩn lập tức đứng ở ngạch cửa, ai cũng không dám động đậy.
An Bình bước nhanh tới gần, dừng lại trước cửa, nhìn chung quanh một vòng: “Tất cả chuẩn bị tinh thần, bảo vệ tốt cho sự an toàn của Thiếu phó.”
Chúng binh sĩ hiểu ý, lập tức trận địa sẵn sàng, đề phòng trong phòng xảy ra biến cố gì.
Lưu Tự cảm kích nhìn nàng một cái, ở ngạch cửa thoáng dừng lại đôi chút, không nghe thấy có tiếng động gì phát ra, bên trong hiển nhiên sẽ không có thích khách. Bàn tay hơi dùng lực, đẩy cánh cửa hé ra chỉ đủ cho một người, lách mình đi vào, kế đó liền đóng sập cửa lại, binh sĩ bên ngoài nửa phần cũng chưa kịp nhìn trộm tình hình bên trong.
Gian phòng không lớn, đầy bụi bặm, góc phòng còn chất đống đủ thứ tạp nham, trên đất trải một lớp cỏ tranh, mơ hồ bốc lên một mùi ẩm mốc gay mũi. Hắn đảo mắt một vòng, lúc nhìn thấy chiếc xe lăn nằm lăn lóc một góc thì nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tề Tốn Chi ngồi trên nền đất trải cỏ tranh, mặc dù tóc tai bù xù nhưng y phục tề chỉnh, không giống như bị ngược đãi. Hắn nhắm hai mắt, yên tĩnh như một pho tượng, như thể thả mình chốn tiên cảnh, nét mặt an bình.
Lưu Tự đến gần ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn, không nói lời nào, nhưng thấy hắn đã mở hai mắt, đồng tử đen nhánh trong suốt, không có lấy nửa phần ngạc nhiên, chỉ khe khẽ mỉm cười: “Khánh Chi, đệ tới rồi.”
“Ừm, Tử Đô huynh, huynh chịu khổ rồi.”
“Ta không sao, an tâm.”
Lưu Tự gật đầu, dìu hắn dậy ngồi lên xe lăn, mãi đến lúc này nét mặt hắn mới lộ ra một tia mỏi mệt.
Vừa tới ngoài cửa liền trông thấy An Bình cùng rất đông cấm vệ quân, Tề Tốn Chi không nhịn được mỉm cười: “Vi thần còn đang đoán khi nào thì điện hạ sẽ tới, không ngờ còn sớm hơn dự đoán của vi thần rất nhiều.”
An Bình bước đến, cởi áo choàng trên người khoác lên cho hắn, khẽ thở dài một tiếng: “Không có gì là tốt rồi.”
Nếu vì nàng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, món nợ bị thiếu sẽ càng tăng thêm.
Lưu Tự ở bên cạnh liếc nàng một cái, khẽ dời ánh mắt………
Trở lại Tề phủ, đương nhiên cảnh tượng hỗn loạn. Mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng An Bình vẫn triệu ngự y tới kiểm tra một lượt cho Tề Tốn Chi, sau khi nhận được đáp án khẳng định, trên dưới Tề gia mới xem như trấn tĩnh.
Vừa định hỏi dò sự việc đã xảy ra, nhưng dù sao người vừa cứu về, Tề gia cũng mới thoáng yên tĩnh lại một chút, nên An Bình không tiện quấy rầy, chỉ nói với Tề Tốn Chi qua vài ngày nữa lại tới thăm hắn rồi liền xuất phủ hồi cung.
Lưu Tự vẫn luôn ở cạnh đến tận bây giờ, thấy mọi việc đã an ổn mới cáo từ rời đi, nhưng cũng chưa hồi phủ mà là lên ngựa, phóng thẳng tới Thục vương phủ.
Vẫn như ngày thường đi theo quản gia từ cửa sau vào phủ, đến khi đi tới hoa viên thì nhìn thấy Tiêu Tĩnh đang luyện kiếm. Đầu đông vầng dương ấm áp, nhưng bóng dáng hắn cao ngạo mà lạnh lùng, trường kiếm trong tay, hăng say vung múa.
Thế nhưng Lưu Tự cũng không có nửa phần tâm tình thưởng thức, vừa tới gần đã vội lên tiếng: “Dám hỏi Thục vương, chuyện của Tử Đô huynh là do vương gia sắp đặt?”
Tiêu Tĩnh hơi sửng sốt, dừng lại động tác: “Ngươi nói Tề Tốn Chi? Hắn thế nào rồi?”
“Đêm qua huynh ấy bị người ta bắt cóc, chuyện xảy ra đột ngột, Khánh Chi thật sự nghĩ không ra lý do nào khác.”
Lúc đầu hắn cũng thật sự cho rằng trưởng tử đó chỉ vì báo thù mà bắt nhầm người, nhưng suy nghĩ kỹ lại, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến bọn họ. Mấy ngày trước vừa nghe Triệu vương nói muốn tìm một kẻ chịu tội thay để chuyện thích khách lắng xuống, hiện giờ xảy ra sự việc trưởng tử này chạy trốn, sao có thể trùng hợp đến vậy? Hơn nữa một kẻ tù tội mất mạng nơi xa xôi, sao có thể được một đám hắc y nhân giúp đỡ cướp người?
Lúc đụng phải thích khách hôm đó, Tề Tốn Chi và An Bình đang ở cùng nhau, nếu như vậy, bắt Tề Tốn Chi sẽ có thể dựng lên màn kịch mấy thích khách lúc trước quay lại trả thù, lại đem tội này đổ lên người Kinh Triệu doãn đã rơi đài, vừa không đắc tội người khác, cũng có thể khiến Thục vương thuận lợi thoát thân, đích thực là một lựa chọn khôn khéo.
Tiêu Tĩnh từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt: “Thì ra chuyện ngươi nói là chuyện này, thực không dám giấu giếm, đích thực là kế hoạch do bổn vương và Triệu vương vạch ra.”
Ngữ khí Lưu Tự thoáng chốc mang theo vài phần tức giận: “Vương gia nói muốn tìm người núp sau màn chỉ huy, là dùng phương pháp này?”
“Một chốc một lát sao có thể tìm được kẻ chủ mưu?” Tiêu Tĩnh thở dài: “Khánh Chi, ngươi hãy còn trẻ, chuyện trên đời này không chỉ có trắng và đen, dù thế nào, bổn vương cũng phải thoát khỏi tình cảnh khốn cùng hiện tại rồi lại nói.”
“Nhưng Tử Đô huynh thân thể vốn đã yếu ớt, hà cớ gì lại bị liên lụy?”
“Aizzzzzz,” Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng chỉ có ngươi mới cảm thấy hắn yếu ớt, kỳ thực bổn vương lần này cũng là nhắc nhở hắn, đừng có cuốn vào mấy chuyện thị phi này.”
“Thị phi?” Lưu Tự sửng sốt, kịp phản ứng: “Vương gia Ngài…….rốt cuộc có dự tính gì?”
“Rõ ràng như vậy, ngươi còn nhìn không ra?” Ánh mắt Tiêu Tĩnh thâm trầm liếc hắn một cái, tới gần vài bước, đưa tay kìm cánh tay hắn: “Khánh Chi, có thể tiếp tục trợ giúp bổn vương không? Đương nhiên cũng không cần ngươi phải làm gì, ngươi chỉ cần đứng về phía bổn vương là được.”
Bất ngờ thẳng thắn thừa nhận khiến Lưu Tự không khỏi có chút hoảng hốt biến sắc, người cũng lùi về sau một bước, tránh đi bàn tay đang đè lên bả vai hắn.
Tiêu Tĩnh nhíu mày: “Sao vậy, lẽ nào ngươi cũng cho rằng quốc gia này nên giao vào tay của một nữ tử? Hay là nói, ngươi muốn vì công chúa trăng hoa kia mà quên người bạn là bổn vương?”
Lưu Tự toàn thân chấn động, lắc đầu: “Khánh Chi đương nhiên tin tưởng vương gia có tài kinh thiên vĩ địa1, còn về chuyện khác………..” Hắn mím môi, ngừng lại hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết nửa câu sau đã quay người bước nhanh rời đi, bước chân gấp gáp.
1   Năng lực trị vì thiên hạ
Tiêu Tĩnh không ngăn cản hắn, chỉ khẽ nhếch môi, sau đó xoay người, đi tới giả sơn gọi một tiếng: “Ra đi Triệu vương, ngươi tới cũng thật khéo.”
Tiêu Linh chậm rãi bước ra, còn chưa nói gì thì đã thở dài một tiếng trước, gương mặt ủy khuất: “Thục vương, nhờ phúc của trợ thủ ngươi mà bị An Bình bắt được nhân chứng.”
“Hả? Như vậy thật sự là không ổn rồi….” Nét mặt Tiêu Tĩnh tràn ngập lo lắng, hào quang trong mắt cũng trở nên u tối.
Thích khách bắt được cơ hồ đều bị thẩm vấn ngay trong đêm đó, người bị thẩm vấn chủ yếu đương nhiên là vị trưởng tử của Kinh Triệu Doãn kia.
Khẩu cung ban đầu của hắn là: phụ thân cùng Tây Nhung cấu kết, mưu đồ tạo phản, sau khi hành thích An Bình không thành, trái lại vì sai lầm của tam đệ hắn mà dẫn tới thảm cảnh hiện tại. Trong lòng hắn phẫn nộ không thôi, liền chạy trốn trở lại kinh thành tìm cơ hội báo thù, vừa vặn đúng lúc gặp được Tề Tốn Chi đang chuẩn bị vào cung, nhận ra hắn là người hôm ấy đi cùng An Bình, liền bắt người định áp chế.
Sau khi An Bình xem qua lời khai thì lệnh cho người nhắn với hắn, khoan nói tới khẩu cung này trăm ngàn chỗ hổng, chỉ dựa vào hai từ ‘mưu phản’ thôi cũng có thể tru di cửu tộc rồi, bảo hắn suy nghĩ cho kỹ. Sau đó căn dặn dùng trọng hình, cho tới khi bức ra lời thật mới thôi.
Chưa tới hai ngày, lời khai lần hai đã được đưa tới,sau khi An Bình xem qua thì mỉm cười hài lòng, đem xấp giấy cất vào trong hộp, gọi Viên Hỉ: “Đưa cái hộp này tớicho phủ Thục vương cho Thục vương xem, nhân tiện bảo hắn trả một phần đại lễ.”
Viên Hỉ khó hiểu nói: “Đại lễ gì ạ?”
An Bình cười vô cùng nham hiểm: “Ấn soái của hắn.”
………………..Tề Tốn Chi nằm trên giường suốt hai ngày, thực sự cảm thấy khó chịu, liền bảo người hầu đẩy mình ra hậu viên hóng mát, nào ngờ vừa mới ngồi vào đình đã thấy có khách tới rồi.
Đương lúc hoàng hôn ngày đông,vầng dương sắp tắt, bên trong đình thường lùa vào một luồng gió lạnh. Hắn ung dung tao nhã kéo cổ áo, cười nhìn hai người: “Khánh Chi, Chu tiểu thư, đúng là khách quý tới cửa nha.”
Trong vườn cây cỏ xác xơ, áo bào xanh sẫm của Lưu Tự liền trở nên rực rỡ, ý cười trên mặt càng ôn hòa như gió xuân: “Tử Đô huynh khách khí quá rồi, đệ và Chu tiểu thư đúng lúc gặp nhau ngoài cửa nên liền cùng đến đây, sức khỏe huynh sao rồi?”
“Rất tốt.” Tề Tốn Chi cười nhìn Chu Liên Tương: “Làm phiền tiểu thư tự mình đến thăm, Tử Đô thật hổ thẹn.”
Chu Liên Tương hiển nhiên đã đặc biệt trang điểm, áo ngắn thêu hoa văn, váy hồng phấn càng tôn thêm vẻ đẹp, nghe Tề Tốn Chi nói thế thì mỉm cười e lệ: “Tề đại công tử đừng nói vậy, Tề đại học sĩ có ân chỉ bảo, đến thăm là chuyện nên làm.”
“Bất quá là chuyện nhỏ thôi, làm kinh động nhiều người như vậy, trong nhà cũng lo lắng quá, hôm nay ta mới được xuống giường.” Tề Tốn Chi lắc đầu cười khẽ, mời hai người ngồi, lại lệnh cho hạ nhân dâng trà.
Chu Liên Tương tinh tế, nghe hắn nói thế thì dịu dàng an ủi: “Tiếc là thời gian không còn sớm, nếu là ban ngày thì đã có thể ở trong thành tản bộ giải khuây.”
“Sao phải chờ tới ban ngày?” Lưu Tự cười tiếp lời: “Chợ phiên về đêm mới nhộn nhịp, Tử Đô huynh nếu như muốn đi thì khoác thêm y phục, ba người chúng ta đi cùng nhau cũng không phải là không được.”
“Được đó,” Tề Tốn Chi lập tức đồng ý: “Khánh Chi, kể ra thì ta và đệ cũng lâu rồi chưa từng đi chung với nhau.”
“Cũng phải, mấy trà lâu trước đây chúng ta thường ghé khi không có việc gì e là rất nhớ huynh đệ chúng ta rồi.”
“Ha ha, nói rất đúng…….”
Nghe thấy có thể đi cùng nhau, Chu Liên Tương không khỏi đỏ mặt một chút, lặng lẽ liếc Tề Tốn Chi một cái rồi liền cúi đầu. Chỉ nghe hai người nói chuyện qua lại, trong lòng cũng cảm thấy hào hứng, mặc dù nội dung một chút cũng không liên quan gì đến nàng.→_→
Sau khi mặt trời lặn, khí trời càng trở nên lạnh hơn, nhưng vì sắp tới cuối năm nên bầu không khí náo nhiệt trong thành chỉ tăng không giảm.
An Bình vén màn xe nhìn ra ngoài, khe khẽ mỉm cười, trăm năm phồn hoa có được không dễ dàng, muốn giữ vững thì lại càng khó khăn a.
“Điện……..A, không phải, công tử, nô tài thấy người quen.” Viên Hỉ ở bên ngoài bỗng thấp giọng gọi nàng.
An Bình đẩy màn xe: “Thấy ai rồi?”
“Rất giống Tề Thiếu sư và Lưu Thiếu phó, à, còn có Chu tiểu thư.”
Trước cửa các cửa tiệm dọc theo con phố đèn đuốc sáng rực, ba người họ tướng mạo đều vào loại nổi bật, đương nhiên vừa liếc mắt đã thấy.
An Bình xoa trán, một đám không có lương tâm, nàng ở bên này còn định đi thăm hỏi thử, vậy mà bên kia đã chạy khắp phố phường rồi!
“Bỏ đi, dừng ở đây, bổn công tử cũng lâu rồi không dạo phố.”
Viên Hỉ nghe thấy lại căng thẳng, mặc dù ra ngoài dẫn theo thị vệ, nhưng dù sao đã từng bị hành thích đó nha, điện hạ Ngài đừng có thử thách lá gan của nô tài nữa chứ! >_<
Đáng tiếc bên này lời can ngăn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì phía kia An Bình đã tự mình nhảy xuống xe, đi qua chỗ mấy người họ: “Đi theo đằng xa, bổn công tử một mình đi gặp tam vị giai nhân.”
Viên Hỉ vừa định tuân lệnh thì chợt giật mình kinh hãi: Không phải chứ, điện hạ, Ngài ngay cả Chu tiểu thư cũng không buông tha ư?! –_–|||

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.