Công Chúa Giả Mạo

Chương 3:




05
Sau khi chúng ta trở về nhà, không lâu sau, ban thưởng trong cung cũng tới rồi.
Mặc dù lão hoàng đế đã nói rõ rằng ông ghét Lục Phi, nhưng ông vẫn muốn khách sáo một chút để giữ thể diện, ban thưởng cho hắn rất nhiều đồ trang sức và vật liệu may mặc, còn có một đôi ngọc như ý.
Ta lấy ra một bộ diêu có hình đôi hồ điệp bằng vàng ròng tinh xảo từ trong hộp gấm, yêu thích không buông tay mà sờ soạng nửa ngày, sau đó cắm vào búi tóc của mình, hỏi Lục Phi xem nó có đẹp hay không.
Lục Phi nghiêng đầu chống cằm, ngước mắt nhìn ta một lúc rồi mỉm cười nói:
"Công chúa hoa dung nguyệt mạo, tự nhiên mang cái gì cũng đẹp. Nhưng bộ diêu này chỉ có một màu vàng, chế tác đơn bạc, mang lên không khỏi có chút diễm tục."
Ta chỉ giả vờ như không nghe thấy: “Ngươi biết cái gì, ta chỉ thích tục.”
Các chị em trong thanh lâu từng dạy ta rằng trên đời này, đàn ông dù đẹp trai đến đâu, lời nói ngọt ngào đến đâu cũng không đáng tin cậy, chỉ có vàng bạc là chân thật nhất.
Ta tin tưởng sâu sắc, cũng ghi nhớ rất rõ điều đó.
Ta chọn thêm một số đồ trang sức bằng vàng sáng bóng từ trong hộp, rồi mới quay sang xem món đồ tiếp theo.
Tiểu thái giám trong cung giới thiệu: “Đây là quà tân hôn của Thập hoàng tử gửi cho Cửu hoàng tử và công chúa.”
Mở hộp gấm ra, có thể thấy tấm gấm màu đỏ sậm được bày bên trong hộp, bên trên đặt một trụ ngọc to bằng cánh tay trẻ con, một đầu hơi tạo hình kỳ lạ.
Ta mở to mắt không thể tin được, ánh mắt hơi quay qua nhìn, liền thấy trên mặt tiểu thái giám đang cầm hộp gấm hiện lên một tia giễu cợt.
"Thập hoàng tử đã phân phó, Cửu hoàng tử thân thể có khuyết tật, công chúa lại là cành vàng lá ngọc, có một số việc khó tránh khỏi không chăm sóc tốt. Vì vậy, cố ý sai người hầu đưa thứ này đến để thành toàn sự tiếc nuối trong lòng Cửu hoàng tử.”
“Nếu đã là tấm lòng của thập đệ, vậy thì nhận lấy đi.”
Sau khi Lục Phi bình tĩnh nói xong, A Thất liền đi lên nhận đồ.
Nhìn thấy cung nữ đến đưa thưởng đi ra ngoài, ta đột nhiên chạy tới, giật chiếc hộp khỏi tay A Thất, dùng sức ném mạnh xuống đất.
Chiếc hộp bị vỡ nhưng viên ngọc vẫn được bọc trong gấm còn nguyên vẹn.
A Thất giận dữ trừng mắt nhìn ta, ta cũng hung hăng trừng mắt đáp lại:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Thật sự cho rằng có người tốt bụng như vậy tặng quà chúc phúc cho ngươi sao? Hai người các ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Các ngươi chưa từng thấy qua vật này sao?"
"Ngươi! — "
“A Thất, chớ có vô lễ.” Giọng nói của Lục Phi không có cảm xúc gì. “ Mau xin lỗi công chúa.”
A Thất lập tức quỳ xuống trước mặt ta nói: “Là thuộc hạ thất lễ, mong rằng công chúa thứ tội.”
"Giản thị - mẹ ruột của Thập đệ, được hoàng thượng sủng ái nhất, hiện tại đang chiếm giữ vị trí quý phi cao quý trong cung. Bản thân hắn cũng có quan hệ tốt với nhị hoàng tử là con vợ cả, trong triều không một người nào dám đắc tội hắn."
Lục Phi nói: "Ta biết công chúa là người lương thiện, tâm tính lại ngay thẳng, muốn bảo vệ ta. Nhưng mà mặc dù ta biết thứ này là cái gì, trước mặt mọi người trong cung, ta cũng chỉ có thể giả vờ như không biết. Rốt cuộc ta đã là…… người sắp ch.ết.”
Khi nói ra bốn chữ cuối cùng, trong giọng nói có chút chua chát, khiến ta cảm thấy rất khó chịu, lập tức cúi xuống, nhặt miếng ngọc lên, bọc trong tấm gấm.
“Một khi đã như vậy, những thú vui với phụ nữ nhân gian cũng không liên quan gì đến triều đình và hậu cung phải không?”
Lục Phi hỏi ta: "Công chúa, ý của ngươi là?"
Ta cười tủm tỉm mà nói: “Thập hoàng tử tặng một phần đại lễ như vậy, ta rất là cảm động, đương nhiên phải tặng lại quà cho hắn rồi.”
06
Ta bảo A Thất ra ngoài tìm một người thợ lành nghề, sau đó nhờ hắn khắc miếng ngọc đó thành một chiếc trâm bằng ngọc tinh xảo và khắc hình cung hoàng đạo phù hợp với Thập hoàng tử Lục Mẫn.
Sau khi mọi việc đã xong, hai ám vệ theo ta từ nước Sở cũng xuất hiện.
"Ngươi và Cửu hoàng tử đã thành thân được hơn một tháng, có phát hiện được tin tức gì quan trọng không?"
Ta nói không nên lời: “Lục Phỉ đến đi còn không được, vốn dĩ hắn đã không được hoàng đế sủng ái, bây giờ lại càng bất lực, nhàn rỗi đến mức suốt ngày đưa ta đi dạo phố, xem kịch. Có thể có thông tin quan trọng gì có thể chuyển cho hắn, rồi lại để ta tìm được?”
Thấy trên mặt hai người kia có vẻ tức giận, ta vội vàng trả đũa:
"Thế nhưng các ngươi ấy, võ nghệ cao cường như vậy. Sau ngần ấy ngày, các ngươi có lẻn vào cung điện điều tra được gì không?"
Bọn họ ngây ngẩn cả người.
Ta đập bàn: "Hừ, thế thì các ngươi có tác dụng gì!"
“Triệu Doanh Chi, ngươi chỉ là một người ti tiện đến từ thanh lâu, ngươi thật sự coi mình là Công chúa Nguyên Gia sao?"
Ám vệ tên Lãnh Nguyệt đưa tay ra định bóp cổ ta.
"Trong vòng nửa năm, nếu ngươi không tìm được thứ gì hữu dụng thì giữ lại cũng vô ích."
Không phải chứ đại tỷ? Ta chính là thay Nguyên Gia công chúa gả tới đây, nếu ta thật sự ch.ết, ngươi sẽ giải thích thế nào?
Như đọc được suy nghĩ của ta, Hàn Tinh ở bên cạnh cười nhạt:
“Nếu Công chúa Nguyên Gia ch.ết ở Tấn quốc một cách không rõ ràng, triều đình chúng ta liền có lý do chính đáng để phái quân về phía bắc tìm kiếm công lý cho công chúa.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của hai người họ, ta thật sự cạn lời.
Trước đây các ngươi không tiếp tục đánh với Tấn quốc là bởi vì không đủ danh chính ngôn thuận sao? Không phải đơn giản là vì các ngươi căn bản là đánh không lại sao?
"Ngươi... "
Có lẽ vì biểu cảm của ta quá mức rõ ràng, Lãnh Nguyệt trợn trừng mắt, dùng sức bóp cổ ta mạnh hơn.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Phi đột nhiên ngồi trên xe lăn đi tới, nheo mắt cười nói: "Công chúa, đây là đang làm gì vậy?"
Lãnh Nguyệt có chút hoảng loạn mà buông tay ra, cúi đầu xuống.
Ta nhìn vào đôi mắt đang cười của Lục Phi, lắp bắp nói:
"À... Ta đang muốn làm một chiếc vòng cổ. Lãnh Nguyệt... đang giúp ta đo chu vi cổ."
“… “ Lục Phi trầm mặc một lát, “Dùng tay để đo sao?”
Ta cố chịu đựng cơn đau gật đầu với hắn, đồng thời mở to đôi mắt mèo ngấn nước của mình hết mức có thể để chứng minh độ tin cậy của những gì vừa nói.
Lục Phi cho Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh đi xuống, sau đó tự mình lăn xe lăn về phía ta, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta vô thức kéo kéo cổ áo mình lại, cố ý che đi dấu vết trên cổ.
Lục Phi đột nhiên thở dài, lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ: "Công chúa cũng biết đây là vật gì sao?"
Hắn đưa đồ vật tới trước mặt ta, ta cúi xuống nhìn, sau khi nhìn rõ hình ảnh và dòng chữ trên bìa, mặt thì đỏ bừng, tai thìnhư bỏng rát.
Nhưng lại giả vờ ngây thơ không biết gì: “Đây... Đây là cái gì?"
“Vừa rồi ở thư phòng, ta tìm thấy thứ này từ trong binh thư tối qua ta chưa xem xong.” Lục Phi thong thả ung dung nói: “A Thất nói hôm nay chỉ có công chúa từng vào thư phòng của ta.”
"Thật sao?” Ta hồ ngôn loạn ngữ nói " Nói không chừng là A Thất để ở đó đấy. Điện hạ nên hỏi A Thất mới đúng. Ta thấy hắn đã sớm đối với ngươi... A!"
Ta còn chưa nói xong, Lục Phi đột nhiên nắm lấy thắt lưng của ta, kéo ta ngồi vào lòng hắn.
Ta sợ đến mức hét lên, hoảng hoảng loạn loạn chạm vào chân của Lục Phi: “Lục Phi, ngươi không sao chứ?"
Hôm qua vào lúc thái y đến khám, ông ấy nói chân của hắn cần được chăm sóc cẩn thận, hôm nay ta liền đặt mông ngồi lên.
Ta chỉ có thể cảm thấy may mắn vì dáng người ta uyển chuyển nhẹ nhàng, không tính là quá nặng.
Hắn kêu lên một tiếng, đột nhiên đè lại tay của ta, khuôn mặt xinh đẹp từng centimet tiến lại gần ta, hơi thở ấm áp: “Công chúa có biết không?”
Ta ngơ ngẩn mà nhìn hắn, tim đập lỡ một nhịp: “Biết cái gì?”
"Ngày thường, công chúa gọi ta đều là gọi thẳng bằng tên. Chỉ khi cảm thấy chột dạ sợ hãi, mới gọi ta là điện hạ giống như A Thất."
Môi hắn dừng lại bên tai ta: “Như công chúa đã nói, đây là do A Thất để vào, vậy công chúa đang chột dạ điều gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.