09
Đang suy nghĩ, liền thấy Lục Phi từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra, lộ ra bên trong chuỗi ngọc phỉ thúy đẹp đẽ quý giá.
Hắn lấy chuỗi ngọc kia ra rồi mỉm cười dịu dàng với ta:
"Vì Lãnh Nguyệt đã sinh dị tâm, nên ta đoán chiếc vòng cổ đã nhận lời sẽ làm không tốt. Cũng may mấy ngày nay ta đã bôi thuốc cho công chúa, tiện thể đã đo được kích thước và sai người làm riêng vật này. Công chúa có thể thử đeo một chút?”
Lục Phi gọi ta lại, ta đưa tay định cầm lấy, nhưng hắn lại không chịu: “Công chúa, cúi đầu xuống, ta sẽ giúp ngươi.”
Chiếc vòng cổ được làm bằng ngọc xuân tím tốt nhất, được trang trí bằng cả những chùm ngọc trai phương Nam, trong suốt và duyên dáng, hoàn toàn vừa vặn với kích thước cổ của ta.
Ta cúi người xuống, cảm nhận những động tác nhẹ nhàng của Lục Phi, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.
Hắn đeo chiếc vòng cổ cho ta, hơi nhích gương mặt ra một chút, tinh tế đánh giá khuôn mặt ta, một lát sau, bỗng nhiên hôn tới.
Một cảm giác ẩm ướt và ấm áp ập đến.
Trên môi hắn còn có hương bạc hà mát lạnh.
Một cảm giác ngọt ngào kỳ duyệt dần dần lan ra từ tận đáy lòng, ta sửng sốt, rồi nghe thấy giọng nói có chút hối lỗi của Lục Phi:
"Xin lỗi, là ta khó kìm lòng nổi, mạo phạm công chúa."
"Không mạo phạm, không mạo phạm."
Ta lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói rõ nhu cầu của mình: " Kỳ thật, ngươi còn có thể mạo phạm nhiều một chút."
Hắn nhìn ta một lát, đột nhiên cong cong khóe môi, trong phút chốc trong mắt như có pháo hoa nổ ra: “Thế thì không cần đâu.”
10
Vào một đêm mưa thu kéo dài, ta ôm chăn gối gõ cửa phòng Lục Phi, nhìn hắn một cách vô cùng đáng thương:
“Thời tiết ngày càng lạnh, thân thể thiếp thân mỏng manh yếu đuối, ban đêm còn thường xuyên bị mộng mị, mỗi khi sợ hãi lại nhớ đến phu quân … ”
Lục Phi hít sâu một hơi: “Nói tiếng người.”
“Lục Phi, ta muốn cùng nhau ngủ với ngươi."
Hắn cùng nhau ngủ, trong một khoảnh khắc, ta dường như nhìn thấy một tia tối tăm cuộn lên từ mắt hắn, nhưng lại biến mất ngay lập tức.
"Công chúa, lên đi."
Những ngày sau đó, ta thuận lý thành chương mà cùng chung chăn gối với Lục Phi.
(thuận lý thành chương: cứ vậy mà thành.)
Hắn cũng sẽ hôn hôn ta, ôm ta một cái, xoa vành tai và ấn thái dương cho ta, nhưng hắn sẽ không bao giờ tiến hành những bước tiếp theo.
Một đêm nọ, ta thật sự không nhịn được nữa, lật người ngồi dậy, muốn kéo quần áo của hắn.
Nhưng hắn đã nắm tay ta rồi đè xuống, lắc đầu nói: “Ta không sống được bao lâu, ta không muốn chậm trễ công chúa nữa”.
Dưới ánh nến tối tăm mờ ảo, hắn nằm ở trên giường, mái tóc đen tán loạn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt phản chiếu sóng nước lấp lánh, trông có một vẻ xinh đẹp mỏng manh.
Ta chợt nhớ ra.
Ban ngày, khi ta và Lục Phi đi dạo bên ao sen, hắn đột nhiên kiếm một lý do rất vụng về để đuổi ta đi.
Đến khi ta lén lút quay lại, tình cờ nhìn thấy hắn cầm miếng vải dính máu trên môi xuống, ngơ ngẩn nhìn vào hoa sen đang nở rộ trong ao.
Một lúc sau, Lục Phi khe khẽ thở dài.
Lấy lại tinh thần, lòng ta đau thắt.
“… Sao công chúa lại khóc?” Lục Phi đưa tay vén mớ tóc xõa tung của ta ra sau tai, bất đắc dĩ nói: “Lời đồn quả thực là sai sự thật, công chúa như thế này sao có thể gọi là độc đoán chứ?”
Qua đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, ta không thể nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp của hắn và nhịp tim dồn dập bên tai ta.
“Lục Phi.” Ta ngừng khóc, nắm lấy vạt áo hắn hỏi: “Ngươi thật sự sẽ ch.ết sao?”
Lục Phi không có trả lời, chỉ là quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Ngày trước khi còn ở thanh lâu, ta có một người bạn còn tính là thân thiết, tên là Hương Sa.
Nàng ấy hơn ta tám tuổi, khi ta mới bắt đầu học cầm kỳ thư họa, nàng ấy đã đi tiếp khách.
Lúc đó ta còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ mẹ, Hương Sa nói với ta: "Mẹ ngươi là một mỹ nhân tuyệt trần, mới có thể hầu hạ quý nhân như vậy."
Ta khó hiểu nhìn nàng ấy, ánh mắt của Hương Sa rất phức tạp.
Như là thương hại, lại như là tiếc nuối.
“Nhưng sau khi bà sinh ngươi ra, ta liền lẻn vào nhìn xem, toàn thân bà xanh tím, từ đầu đến chân không có một khoảng nào còn tốt.”
Sau đó, Hương Sa cũng đã ch.ết.
Trước khi ch.ết, trên người nàng vẫn mặc một chiếc váy xếp ly màu đỏ đào có thêu hoa bách hợp mà nàng đã may cách đây vài ngày.
Vốn dĩ là nàng ấy đã hẹn ta mặc chiếc váy này đến hội đèn lồng của Lễ hội hoa.
Ngày đó, Hoàng lão gia đã chọn nàng tâm tình không tốt, Hương Sa gặp rắc rối, bị hai con chó hoang xé xác đến ch.ết.
Cuối cùng, Hoàng lão gia đã đền cho tú bà một hộp vàng, thi thể của Hương Sa bị quấn lại một cách qua loa rồi ném vào bãi tha ma.
Ta thậm chí còn không được gặp nàng ấy lần cuối.
Mà hiện giờ, người rời ta mà đi lại đổi thành Lục Phi sao?
Ta bắt đầu hỏi thăm khắp nơi, cố gắng tìm một vị thần y để chữa trị cho Lục Phi.
Các đại phu ở kinh thành lần lượt đều được ta mời tới, tuy nhiên, kết quả bắt mạch đều cho thấy lúc trước Lục Phi luyện võ vốn đã bị thương ở bên trong, sau đó lại bị gãy hai chân, kinh mạch đi ngược chiều, gây ra bệnh mãn tính.
Cho dù xương đã được nối lại và dùng mọi loại thuốc tốt để hỗ trợ thì tuổi thọ còn lại của hắn cũng chỉ có nửa năm.
Sau khi đại phu rời đi, ta uể oải ỉu xìu mà ngồi ở đó, nỗ lực tự hỏi bước tiếp theo nên đi chỗ nào tìm người.
Ngược lại, Lục Phi lại rất bình tĩnh, thậm chí còn rảnh rỗi trêu chọc ta:
"Thành hôn ngày ấy, công chúa nói thích nam nhân thân thể khoẻ mạnh, ta như vậy chỉ có thể chắp vá mà sống qua ngày thôi. Nếu ta thật sự ch.ết, trước khi rời đi sẽ sắp xếp cho công chúa một người chồng phù hợp với sở thích của nàng có được không?"
Ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cố ý nói: "Được thôi, ta thấy A Thất cũng không tồi. Chờ ngươi ch.ết, ta liền tái giá với hắn."
A Thất đang đứng ở một bên lập tức quỳ xuống nói: “Thuộc hạ thân thể hèn mọn, trăm triệu không xứng với công chúa cành vàng lá ngọc. Mong công chúa thu hồi lời này.”
“… Vậy ngươi đi cùng Cửu hoàng tử đi!”
Ta vừa tức giận vừa khổ sở, cắn môi xoay người rời đi, kết quả ta vừa mới bước được một bước, Lục Phi đã nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào vòng tay chàng.
Chàng ôm ta từ phía sau, tựa cằm lên vai ta, khe khẽ thở dài: “Là ta không tốt, ta không nên chọc tức công chúa."
Ta cảm thấy khó chịu vô cùng, càng kìm nén, nước mắt càng rơi dữ dội:
“Lục Phi, ta đã bị Sở quốc đưa tới hòa thân, là thê tử của chàng, chàng cho rằng sau khi chàng ch.ết, ta có thể bình yên vô sự mà tái giá sao?"
"Công chúa... "
“Đừng gọi ta là công chúa!” Ta quay đầu tức giận nói: "Chẳng lẽ ta không có tên sao? Chàng rõ ràng biết ta tên là Doanh Chi, nhưng vẫn luôn gọi ta là công chúa, rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Phi không trả lời, không nói một lời mà tiến tới dùng sức hôn ta.
Nụ hôn này hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng và kiềm chế trước đó, mang theo tính xâm lược mãnh liệt và sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không.
Nhưng ta lại không cảm thấy bị mạo phạm mà thay vào đó ta cảm thấy bình yên đôi chút giữa từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ kia.
“Doanh Chi.” Chàng dùng giọng nhẹ nhàng dỗ dành ta, “Là ta sai rồi, nàng không tức giận được không?”
Ta thật sự rất dễ dỗ, nghe chàng gọi ta như vậy, lập tức liền không tức giận được nữa, nhưng ta muốn nhân cơ hội nói điều kiện cùng chàng, vì thế cố ý xụ mặt:
"Vậy chàng phải đồng ý với một yêu cầu của ta."
"Cái gì?"
“Đêm nay cùng ta động phòng.”
Ta vừa dứt lời, Lục Phi còn chưa kịp phản ứng thì A Thất đang quỳ bên cạnh đột nhiên đứng dậy, vèo cái bay đi.
“... "
Ta ngơ ngác nhìn về hướng hắn rời đi, thế nhưng Lục Phi lại rất bình tĩnh: “Không cần lo lắng, A Thất thẹn thùng.”