Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 2: Lời Cảnh Cáo




Thiếu phu nhân, em đã tra được đôi chút chuyện cũ.
Bên ngoài có tiếng của nữ tì vọng vào. Phương Liên vừa nhìn mình trong gương vừa chỉnh trang lại đầu tóc. Chất giọng đầy kiêu hãnh cũng vọng ra.
- Vào đây rồi nói.
- Dạ!
[Két! Cạch!]
Đóng chặt cánh cửa gỗ dày cộm, nữ tì đi vào bên trong rồi tường thuật lại toàn bộ những chuyện vừa hỏi han được.
- Thưa thiếu phu nhân, khuê danh của nữ nhân đó là Lưu Chỉ Ni, nhi nữ duy nhất của danh y Lưu Thuận ở trung thôn. Trước đây đối với thiếu gia vốn đã tâm đầu ý hợp.
- Vậy sao?
Phương Liên nhếch nhẹ khoé môi, bàn tay mỹ miều vuốt nhẹ trâm cài tóc.
- Chẳng trách chàng ấy đến đêm vẫn còn mộng mơ. Ánh mắt dành cho ta và nữ nhân đó cũng khác hẳn một trời một vực.
Chỉ thở dài một hơi rồi đứng dậy. Phương Liên cầm lấy một chiếc kéo nhỏ trong tay, tỉ mỉ tỉa từng cành hoa đang dần héo úa.
- Em cho người đi tìm thiếu gia, nói với chàng nhớ về dùng cùng ta bữa xế.
- Dạ, em đi ngay.
[Cạch!]
Tiếng đóng cửa lạnh lẽo một lần nữa vang lên, tiếng cắt xén chậm rãi càng tô thêm bầu không gian hiu quạnh.
Trần Hành đến với Phương Liên không phải là tình yêu. Chưa bao giờ nam nhân ấy thật lòng quan tâm đến nàng dù chỉ là một chút. Đáng ra Phương Liên không muốn đặt chân đến nơi thôn quê hẻo lánh này. Nhưng hành động đáng ngờ của hắn khiến nàng không khỏi lo âu.
Thật không ngoài dự đoán. Hoá ra trong lòng đã sớm có tư tâm.
- Lưu Chỉ Ni, là phu quân ta nên chết tâm hay là người nên biến mất đây?
...
Trời chỉ vừa chập tối, Trần Hành vừa xử lý xong công vụ, vẫn chưa thay được thường phục chỉnh tề mà đã vội vã hướng đến trung thôn.
Tuy nhiên đi vẫn chưa được bao xa thì gia đinh đã chạy đến kèm theo tiếng í ới gọi:
- Thiếu gia! Thiếu gia!
- Có chuyện chi?
Trần Hành dừng bước, đôi mày rậm cũng nhíu chặt.
- Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đang đợi người dùng bữa xế.
Đưa mắt nhìn ngôi nhà cách đó không xa rồi lại thu ngay ánh nhìn. Thở dài một hơi, Trần Hành siết chặt chiếc vòng ngọc xong thì cho nó vào đai lưng giấu nhẹm.
- Nói với thiếu phu nhân, ta giải quyết xong công vụ sẽ về với nàng.
- Dạ, nô tài xin lui.
Trần Hành quay lưng rời đi, trong đáy mắt không thể giấu được dao động. Chỉ là muốn nhìn nữ nhân ấy một khắc thôi mà cũng quá khó khăn.
Những gì vừa diễn ra đều thu hết vào trong tầm mắt. Thay vì tức giận khi bị phản bội như thế thì Chỉ Ni lại cảm thấy mừng thay cho Trần Hành. Nếu như cả hai có được cơ duyên tốt thì chắc gì hắn đã có công danh như ngày hôm nay. Há phải chăng là trời đang cho mỗi người đi đúng hướng.
- Lưu cô nương!
Chỉ vừa đến cửa nhà đã gặp một nữ nhân lạ mặt. Trong thôn này Chỉ Ni còn xa lạ với ai, đối với người này thì chỉ nhìn cũng biết là người từ đâu đến.
- Chẳng hay cô nương tìm ta có chuyện chi?
- Chẳng giấu gì cô nương, thiếu phu nhân nhà ta căn dặn bốc cho thiếu gia một than thuốc phòng bị. Chẳng may nhiều muỗi vo ve lại dễ mang bệnh trong người.
- À, đợi ta đôi lúc.
Chỉ Ni đi vào trong bốc ngay một than thuốc. Từ câu nói này nếu hiểu là đen thì chính là lo lắng cho Trần Hành, còn nếu hiểu là nghĩa bóng thì đang mắng nàng là muỗi cứ vo ve.
- Của cô là bốn đồng!
- Đa tạ!
Thị tì đưa cho Chỉ Ni bốn đồng rồi rời đi. Tuy nhiên lại quay đầu nói thêm vài lời nữa.
- Lưu cô nương am hiểu sâu rộng, thiếu gia nhà ta đã thành gia lập thất, phải chăng trên tránh việc ra vào đụng chạm.
Chỉ Ni bật cười bất lực nhìn theo bóng của nữ tì kia. Quả là thiếu phu nhân đó phòng thủ rất cứng nhắc. Từ khi Trần Hành hồi hương đã chưa từng gặp Chỉ Ni lần nào, nàng cũng không quá phận gây phiền toái cho ai, ấy vậy mà cũng bị người ta phủ đầu vài câu trước.
- Ài, đúng là đầy bụng tâm cơ.
Lưu Thuận vén rèm bước ra, đầu còn lắc vài cái ngao ngán. Chỉ vừa mới hồi hương đã làm lòng dân náo loạn, nếu thật sự lâu dài thì ắt hẳn có nhiều chuyện khó khăn.
- Chỉ Ni, vài ngày nữa cha sẽ đi hái thuốc ở lộ Đại Dư. Con ở nhà trông nom nhà cửa sao cho thoả đáng. Khụ khụ! Còn nữa, nếu có thư ở trạm dịch thì cất đi, đừng đọc.
- Cha! Cha không khoẻ thì thôi đừng đi nữa, để con đi thay cho.
Chỉ Ni rót cho Lưu Thuận một tách trà, tiện tay vuốt lưng vài cái dỗ dành.
- Phận nữ nhi làm sao lo liệu được. Để cha đi! Đường xá xa xôi trắc trở, để con một thân một mình cha không an lòng.
- Con đi được mà! Từ thôn đến Đại Dư vẫn không tính là xa lắm.
- Thôi! Nữ nhi chỉ nên ở nhà trông nom nhà cửa là được rồi.
Thở dài nhìn Lưu Thuận, Chỉ Ni chỉ còn cách tự làm theo ý mình. Vài ngày nữa y sẽ tự mình lên đường đến Đại Dư chứ chẳng thể để người cha tần tảo này của mình thêm cực nhọc.
- Được rồi! Được rồi! Cha dưỡng sức trước đi đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.