Dạo gần đây khí trời oi bức, Chỉ Ni trông thấy các tướng sĩ đều đã đến thao trường thì mới đến con sông cách đó không xa để tắm gội.
Thông thường đều là như thế, sợ họ trông thấy mình nên nàng đều tắm vào giữa trưa, những quân đinh lúc này cũng đã đi nghỉ cả.
Ngâm mình dưới dòng nước mát lạnh, Chỉ Ni nhắm hờ hai mắt ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua. Chẳng biết Lưu Thuận những ngày qua đã ra sao, có còn những bệnh lặt vặt? Dẫu rằng rất lo lắng cho thân phụ song nàng không thể mặc Lê Dực Định sống chết.
Đôi tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh dài óng ả. Chỉ Ni dùng nước đun từ bồ kết và lá ổi ra gội đầu.
Đang mải mê vuốt tóc thì bất chợt nhìn thấy trên bờ có một bóng người đang đi về phía mình khiến Chỉ Ni không khỏi hoảng hốt. Vội nấp người lánh đi. Khi thấy rõ được người đến gần thì nàng mới từ từ quay về chỗ cũ.
Nhìn thấy Chỉ Ni được một phen hoảng sợ, Lê Ngọc Thiền bật cười rồi nói:
- Cũng may ta không phải nam nhân.
Chỉ Ni ngượng đến đỏ hết mặt mày.
- Phó tướng không phải đã đi thao luyện binh sĩ sao? Thế nào giờ này đã về rồi?
- Hôm nay Nguyên soái cho phép về sớm.
Lê Ngọc Thiền cởi y phục xong thì bước xuống sông, ngâm mình trong dòng nước mát lạnh.
Đưa mắt nhìn Chỉ Ni đang vuốt mái tóc mềm mượt mà không khỏi cảm thán:
- Tóc đẹp quá!
- Dân nữ thích tóc như thế này nên có thói quen gội đầu với bồ kết.
Vừa nói, Chỉ Ni vừa thấp thỏm nhìn về phía quân doanh. Thao luyện đã về vậy thì nam nhân xung quanh đây ắt hẳn đông lắm.
Nhìn ra được nỗi lo lắng của nàng, Lê Ngọc Thiền nhắm hờ hai mắt rồi nhàn nhã nói:
- Tướng sĩ dưới trướng ta đang canh phòng bên ngoài. Đừng lo!
Chỉ Ni gật nhẹ đầu rồi lại gội cho tóc sạch bồ kết. Lúc này Lê Ngọc Thiền đã mở mắt ra thì thấy tấm lưng trần của nàng đang quay lại phía mình. Lê Ngọc Thiền còn thấy được một dấu ấn rất đặc biệt ở ngay bả vai bên trái.
Nó không phải là một vết bớt, mà giống như là bị người khác đã khắc lên hơn.
Trong lòng cũng loé lên suy nghĩ Chỉ Ni là gian tế nhưng nếu là gian tế của ai đó thì sao lại dễ dàng cho Lê Ngọc Thiền thấy được dấu ấn ở trên vai?
Tự lấy làm kỳ lạ nên Lê Ngọc Thiền đã hỏi vài câu dò xét.
- Lưu cô nương có vết bớt từ nhỏ sao?
Chỉ Ni cảm thấy rất khó hiểu vì câu hỏi của Lê Ngọc Thiền nên đã quay người lại nhìn với ánh mắt không thể nào thắc mắc hơn.
Nàng hỏi:
- Trên người dân nữ có vết bớt sao?
- Lưu cô nương không biết à?
- Không có! Từ nhỏ đến giờ dân nữ vẫn không biết gì.
Lê Ngọc Thiền đảo mắt một vòng nghĩ ngợi rồi mỉm cười.
- Để ta xem lại xem, không chừng đã nhầm lẫn.
Lại gần Chỉ Ni xem một lần nữa dấu ấn đó, Lê Ngọc Thiền đưa tay lên có ý phủi phủi nhưng thực ra muốn sờ xem thế nào. Thấy Chỉ Ni không phản ứng khi bị sờ vào dấu ấn, cứ như không biết thật nên đành biện bạch:
- Chỗ này chỉ là có chút bẩn, là ta đã nhầm rồi.
Sau khi tắm gội ở bờ sông, Lê Ngọc Thiền mang chuyện kỳ lạ này đến báo cho Lê Dực Định. Đây là quân doanh nên rất cẩn trọng với người ngoài, nàng chỉ lo sợ nếu thật sự Chỉ Ni là gian tế.
Vào bên trong lều trại, thấy Lê Dực Định đang nghiên cứu bản đồ thì Lê Ngọc Thiền đã quỳ xuống hành lễ.
- Mạc tướng bái kiến Nguyên soái.
Lê Dực Định vẫn miệt mài xem bản đồ, không ngước mắt nhìn Lê Ngọc Thiền mà nói:
- Tối nay tập hợp tướng lĩnh, ta có chiến sự muốn bàn bạc.
- Dạ!
Lê Ngọc Thiền nấn ná một lúc nhưng rồi vẫn quyết định nói chuyện vừa xảy ra.
- Bẩm Nguyên soái, mạc tướng có chuyện muốn bẩm báo với người.
- Ở đây chỉ có hai ta, em không cần câu nệ lễ tiết. Có chuyện gì cứ nói đi.
Cũng may là trong lều lúc này chỉ có hai người. Nhưng Lê Dực Định dầu sao vẫn là nam nhân, nói ra cũng có nhiều ngượng nghịu.
- Chuyện này…
Thấy Lê Ngọc Thiền cứ ấp úng, Lê Dực Định không xem bản đồ nữa mà nhíu mày đưa mắt nhìn, chất giọng trầm mặc thấy rõ.
- Cuối cùng là chuyện gì?
- Chuyện này nói ra thì rất ngại nhưng không nói thì lòng lại không an.
Lê Ngọc Thiền đi đến gần Lê Dực Định và bé giọng:
- Vừa rồi em cùng Lưu cô nương đi gội đầu ở sông, vô tình nhìn thấy trên vai trái của nàng ấy có một dấu ấn kì lạ. Nhưng có vẻ như nàng ấy không biết dấu ấn đó đã tồn tại trên người mình, và đã tồn tại bao lâu.
- Em còn nhớ dấu ấn đó chứ?
Lê Dực Định chậm rãi gõ ngón trỏ vào mặt giấy. Hiểu ý của hắn, Lê Ngọc Thiền lấy cọ vẽ lại dấu ấn theo trí nhớ của mình.
Khi Lê Ngọc Thiền đã vẽ xong, Lê Dực Định nhìn một lúc rồi xoa cằm nghĩ ngợi. Theo kinh nghiệm chinh chiến bao nhiêu năm thì hắn hoàn toàn nhìn ra đây chính là ký tự của người Thành Vu. Thảo nào Chỉ Ni có ngoại hình giống người Thành Vu đến vậy. Đúng là có mối liên kết gì đó.
- Ta đã cho người điều tra, Lưu Chỉ Ni là con gái của danh y bình thường. Sống ở Qui Nam gần hai mươi năm nhưng không có hành động mờ ám gì cả. Triệu Ngự y cũng nói thuốc mà nàng ấy sắc rất tốt, không có gì bất thường.
- Em thấy Lưu cô nương cũng không phải người xấu. Những ngày sống ở đây hoàn toàn bình thường.
Lê Dực Định nhìn Lê Ngọc Thiền rồi ngồi xuống ghế. Dẫu sao thì thân thế của Chỉ Ni vẫn chưa được xem là rõ ràng.
Tiếp tục xem bản đồ, hắn trầm ổn nói:
- Đừng trông mặt mà bắt hình dong.
Suốt cả buổi ở lều trại một mình, Lê Dực Định suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong đó có cả chuyện dấu ấn ở trên người Chỉ Ni. Rốt cục thì có thiếu sót khi điều tra hay không? Tại sao thình lình lại xuất hiện dấu ấn kỳ lạ như vậy?
Trong tay cầm một bức thư vừa biết bằng chữ Thành Vu. Lê Dực Định muốn xem Chỉ Ni còn thứ gì đang giấu giếm mình.
Không lâu sau Chỉ Ni đã vào lều trại và mang theo một chén thuốc. Châm cứu đã xong, nàng chỉ muốn nán lại đây thêm vài ngày giúp Lê Dực Định phơi thuốc dự trữ để uống dần nên ngày nào cũng đi hái thuốc đến tận trời chập tối.
- Khụ khụ!
Vẫn là tiếng ho quen thuộc như mọi ngày. Chỉ Ni thở dài rồi đặt chén thuốc xuống trước mặt hắn.
- Công tử, người vẫn còn ho sao?
- Không sao! Lâu lâu mới ho vài tiếng.
Lê Dực Định không nhìn nàng, tay thì siết chặt lá thư.
Chỉ Ni thấy Lê Dực Định vẫn đang bận chính sự nên không muốn làm phiền. Tuy nhiên, nàng chỉ vừa quay lưng thì hắn đã cất giọng:
- Nàng chậm đã!
- Công tử có chuyện gì cần dặn dò?
Chỉ Ni quay lại nhìn thì thấy Lê Dực Định đã đặt lá thư kia xuống, ôn tồn nói:
- Ở đây vừa truyền đến một lá thư từ biên cương. Ta không biết trong này viết gì. Nàng biết không?
Có chút ngờ vực nhìn Lê Dực Định. Chỉ Ni đưa tay ra, ý vốn muốn hắn đưa cho mình xem thử. Nhưng Lê Dực Định lại nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng kì lạ.
- Chưa biết trong này có phải chính sự hay không. Nàng muốn đọc cho cả bên ngoài nghe hay sao? Ngồi xuống đây đi.
Bàn tay vỗ vào vị trí bên cạnh càng khiến Chỉ Ni thở từng hơi nặng nề. Mọi lần châm cứu cũng ngồi gần Lê Dực Định nhưng lần này không phải như vậy. Hắn không quay lưng lại như trước nữa, bây giờ chính là ngồi ở cạnh bên nhau.
Chỉ Ni mãi lóng ngóng làm Lê Dực Định có phần khó chịu, gương mặt lúc này không hề để lộ một cảm xúc nào.
- Còn chờ chi nữa vậy?
Thoáng giật mình, nhìn xung quanh căn lều không có ai ngoài hai người họ nên Chỉ Ni đã chậm bước đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Dẫu sao lúc này cũng không có ai, đỡ bị đàm tiếu, lời ra tiếng vào.
Chỉ Ni cầm lá thư lên xem một lượt. Càng xem hai gò má lại càng trở nên ửng hồng.
- Công… Công tử! Thư này… Dân nữ khó có thể nói trong đây viết gì.
Hắn bình thản hỏi:
- Nàng biết thứ tiếng này sao?
Nàng thưa:
- Đây là tiếng Thành Vu. Trong nhà có y thư cổ và y thư từ Thành Vu nên từ nhỏ dân nữ đã được thân phụ dạy.
Không quan tâm lúc này Chỉ Ni đã ngượng đến ra sao. Lê Dực Định vẫn ôn tồn như chẳng có chuyện gì cả.
- Vậy thì nói cho ta biết, trong thư viết gì.
Chỉ Ni mím chặt đôi môi mềm. Những gì viết trong thư này khiến nàng cảm thấy rất ngại.
- Chỉ Ni! Cuối cùng thì nàng có biết hay không?
Trước sự hối thúc của Lê Dực Định, Chỉ Ni lí nhí nói:
- Cái này… Trong đây không viết gì quan trọng cả. Không chừng họ đã… Gửi nhầm thư rồi.
- Nhầm thì sao chứ? Nàng không đọc sao ta biết trong đó viết gì mà nhầm.
- Thiếp… Thiếp ngày đêm mòn mỏi mong ngóng tin chàng.
Không đọc nổi nữa, Chỉ Ni đã đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt vì ngượng ngùng mà đỏ ửng như quả gấc, vì thế nên chẳng thể thấy được nụ cười ranh ma đang hiện hữu trên môi Lê Dực Định.
Khủy tay chống lên bàn, tay chống cằm. Hắn lại không chịu được mà cất lời trêu chọc:
- Chỉ Ni, trong thư viết như vậy hay đó là lời mà nàng muốn nói với ta?
Đã đọc giúp thư còn bị hắn đùa cợt khiến Chỉ Ni không khỏi ấm ức. Nàng buông tay xuống, vừa quay sang muốn cao giọng với hắn vài câu thì không ngờ đã bị gương mặt anh tuấn kia làm cho sững người.
Gần quá! Chưa bao giờ Chỉ Ni được nhìn gương mặt của hắn gần đến như vậy. Gần đến mức cảm nhận được hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào má.
Không ngờ Lê Dực Định còn có đôi mắt rất thâm tình, đôi mắt như muốn xoáy sâu vào tâm can của nàng vậy, khó lòng mà dứt ra.
Lê Dực Định không kềm được mà đưa tay vuốt nhẹ một ít tóc mềm mượt, thoang thoảng hương bồ kết. Bao nhiêu năm sống ở biên thùy, số lần về cung cấm như đếm trên đầu ngón tay. Nữ nhân bên ngoài gặp vô số, có người kém sắc, có người còn tuyệt sắc hơn Chỉ Ni gấp bội phần nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận mình được quan tâm, cũng là lần đầu tiên có nữ nhân ở cạnh bên hắn hơn một tháng.
Một tháng đối với người khác không phải là quá dài, tuy nhiên đối với Lê Dực Định thì nó như đã được ba thu.
Hắn không biết bản thân đối với nàng ra sao, cũng không biết thứ gì gọi là nhi nữ tình trường. Hắn chỉ biết là mình muốn nuông chiều nữ nhân này một cách vô điều kiện.
- Chỉ Ni, chúng ta có thể gặp lại không?
Câu hỏi của Lê Dực Định khiến Chỉ Ni như bừng tỉnh giữa cơn ảo mộng. Vội vàng ngồi xa hắn thêm một chút, nàng cúi đầu che giấu đi ánh mắt ngại ngùng của mình.
- Dân nữ… Dân nữ không biết.
- Làm sao có thể không biết. Quan trọng là nàng có muốn gặp lại ta không.
Chỉ Ni nhìn Lê Dực Định một lúc rồi đứng dậy. Nàng không muốn ở đây đối diện với điều khó xử này.
- Nếu công tử đã uống thuốc xong thì dân nữ xin được phép cáo lui.
Lê Dực Định không nói gì, chỉ gật đầu rồi xua tay xem như đồng ý.
Sau khi nàng rời đi thì hắn liền đưa tay áp vào trán trông đầy bất lực. Điên mất thôi! Đột nhiên lại nói toàn những lời càn quấy. Chẳng biết nàng có vì ngày hôm nay mà sẽ tránh mặt hắn hay không.