Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 37: Giao Thừa




Ngày hôm nay đã là đêm giao thừa, người người nhà nhà đều cùng nhau quây quần bên bếp lửa nhỏ.
Đưa mắt nhìn hai chiếc hộp một to một nhỏ ở trong tay, Chỉ Ni mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi một mạch đến quán trọ cách thôn không xa lắm. Ban đầu Lê Dực Định đã tá túc tại tư gia một đêm nhưng hôm sau liền vì lễ tiết của nàng mà tìm quán trọ để trú ngụ vài ngày.
[Hai ngươi cùng ta canh gác trước phòng của Đại vương, những người còn lại thì chia nhau canh gác quanh quán trọ.]
Vừa đến gần quán trọ đã nghe tiếng của Dương Hựu đang nói với các tướng sĩ, Chỉ Ni mỉm cười rồi gọi:
- Dương tướng quân!
- Lưu cô nương!?
Dương Hựu thấy Chỉ Ni thì lập tức đi đến trước mặt và tiếp lời:
- Đã không còn sớm, cô đến đây có chuyện chi sao?
Chỉ Ni chưa nói gì thì một trong những tướng sĩ đã lên tiếng nói đùa:
- Đương nhiên là đến gặp Đại vương rồi, người chẳng tỏ nữa hay sao?
Dương Hựu gật gù:
- Đúng ha! Để ta đi báo với ngài ấy.
- Dương tướng quân xin hãy dừng bước!
Dương Hựu vừa quay lưng đi thì Chỉ Ni đã ngăn lại:
- Hôm nay đã là giao thừa nhưng Đại vương cùng các vị tướng quân lại ở đây lo công vụ, dân nữ không có gì hơn ngoài một ít bánh tét và chè trôi nước do các thôn nữ cùng nhau làm, mang đến đây biếu để các vị đón năm mới.
Chỉ Ni đưa cho Dương Hựu một chiếc hộp to trước, sau đó là chiếc hộp nhỏ:
- Hộp này là của các ngài, còn hộp này là của Đại vương. Chúc các ngài năm mới cát tường, vạn sự như ý.
- Lưu cô nương có lòng rồi! Ta xin đa tạ!
- Cũng không còn sớm nữa, dân nữ cáo lui.
Chỉ Ni gật đầu chào Dương Hựu cùng các vị tướng sĩ rồi quay lưng rời đi.
Bọn họ nhìn mãi theo cho đến khi bóng nàng dần khuất. Dương Hựu đưa chiếc hộp to cho một người tướng sĩ rồi mang chiếc hộp nhỏ đi vào bên trong, đến phòng của Lê Dực Định đang trú ngụ.
- Khởi bẩm Đại vương, thần có một thứ muốn đưa cho người.
[Vào đi!]
Nghe được hồi âm, Dương Hựu cẩn trọng mở cửa đi vào rồi khẽ đóng lại. Tay cầm chiếc hộp đứng trước mặt Lê Dực Định, Dương Hựu nói:
- Đại vương, Lưu cô nương vừa đến.
Hắn trầm ổn đáp:
- Bổn vương không gặp nàng ấy.
- Lưu cô nương chỉ đến đưa cho người chiếc hộp này xong thì quay về. Cô ấy muốn ngài đón Tết ấm cúng hơn.
Dương Hựu đặt chiếc hộp lên bàn trà rồi cúi đầu:
- Thần xin cáo lui!
Lê Dực Định đang xem những cáo trạng từ các châu, lộ khác nhưng cũng phải khựng người trong vài giây. Nhìn chiếc hộp gỗ hai ngăn, bên ngoài còn dán một mảnh giấy đỏ trông rất bắt mắt.
Đi đến bàn trà, hắn tháo mảnh giấy ra, nhìn nét chứ nắn nót, thanh mảnh mà không khỏi ấm lòng. Chậm rãi mở nắp hộp, ngăn đầu tiên là một chén chè trôi nước, bên cạnh còn có một lá thư nhỏ được gấp gọn gàng.
[Đại vương! Thần nữ biết người không được đón Tết ở kinh thành, không được quây quần với thân nhân nên sẽ có đôi chút tủi thân. Ở đây thần nữ không có gì quá cao sang, chỉ có chè trôi nước và bánh tét để người đón Tết thêm trọn vẹn. Chúc người năm mới chính vụ suôn sẻ, thịnh vượng an khang, vạn sự như ý.]
Nhìn lá thư chỉ vọn vẹn vài câu mà khiến Lê Dực Định thoáng chốc đã bật cười, hoàn toàn quên đi vì sao bản thân lại mang ấm ức.
Lại mở thêm một ngăn nữa, thấy đĩa bánh tét đã được cắt ra và trưng bày đẹp đẽ thì cảm thấy rất hài lòng. Quả thật Chỉ Ni làm gì cũng khiến hắn rất yên tâm. Cần mẫn, gọn gàng, tinh tế,… Từng thứ mà nàng đã từng chạm tay qua đều trở nên rất chỉnh chu.
- Xem như nàng vẫn có lương tâm.
Lấy một mảnh giấy rồi viết vỏn vẹn một câu. Lê Dực Định cất tiếng gọi:
- Dương Hựu!
- Có thần!
- Mang thứ này đến tận tay nàng ấy.

Trong lúc Chỉ Ni mang bánh và chè đến quán trọ cho Lê Dực Định thì Lưu Thuận đã gọi hai người, một nam một nữ vào thư phòng, đóng chặt các cửa. Không những vậy mà phía bên ngoài còn có dì Mị thường xuyên đi qua đi lại dường như là dọn dẹp nhưng thực chất là đang canh phòng.
Nhìn mật thư trong tay, Lưu Thuận nhíu chặt đôi mày, dường như khó nghĩ. Đưa mắt nhìn hai người ở trước mặt, Lưu Thuận thở dài một hơi rồi nói:
- Xem ra dưới tình hình này thì phe cánh của Thái hậu đã không còn sức kháng cự.
Nam nhân vòng tay phía trước, thưa:
- Bẩm Định tư đồ, lúc bấy giờ tuy Thái hậu đã bị khí thế của ta áp đảo nhưng thánh thượng vẫn muốn người và tiểu thư ở lại đây thêm một thời gian. Đợi khi đã hoàn toàn khống chế được mọi chuyện thì sẽ gióng trống giương cờ đón tiểu thư trở về. Người của Thái hậu vẫn luôn truy tìm tung tích của tiểu thư, e rằng nơi đây không nán lại được nữa.
- Bổn quan biết chứ! Bây chừ tiểu thư nhận được thánh chỉ đến triều Qui Nam diện thánh, cũng không thể trở về Thành Vu. Không đi cũng không được. Để không xảy ra chuyện bất trắc như vừa rồi nên hai ngươi hãy đi theo, ngày ngày bên cạnh giúp tiểu thư không gặp mưu toán. Ta sẽ bố trí thêm người âm thầm ở phía sau, tuyệt nhiên không để người của Thái hậu làm điều càn quấy.
- Ti chức sẽ làm tròn bổn phận, mong tư đồ an tâm.
Lưu Thuận gật đầu rồi viết một mật thư đưa cho hai người họ. Thái hậu là người thâm sâu khó lường, cũng là người luôn nghĩ được vạn ngàn mưu kế. Để lật đổ Thái hậu cũng mất gần hai mươi năm. Nếu thành công thì Chỉ Ni sẽ an toàn hồi hương, nếu không thành thì suốt đời phải sống bôn ba nơi đất khách.
[Khụ! Khụ!]
Nghe tiếng ho từ bên ngoài, Lưu Thuận biết được ám hiệu của dì Mị khi Chỉ Ni đã về nhà nên vội vàng chỉnh trang lại mọi thứ cho chu đáo, cũng tiện thể dắt hai người kia ra ngoài.
Chỉ Ni vừa về nhà thì thấy Lưu Thuận từ thư phòng đi ra, theo sau còn có hai người lạ mặt nên không khỏi thắc mắc:
- Cha! Họ là ai vậy?
Nhìn hai người họ ai nấy đều mang dáng vẻ cứng nhắc, gương mặt lại lạnh nhạt, là những người kì lạ nhất mà nàng từng nhìn thấy trong đời.
Lưu Thuận cười cười rồi ngồi xuống bàn trà và nói:
- Chẳng qua là cha lo lắng con đi xa sẽ gặp chuyện không may như lần trước nên mới gọi hai đứa con của dì Mị đến đây, muốn chúng cùng con đến Kinh thành.
Chỉ Ni đưa ánh mắt ái ngại nhìn họ rồi đáp:
- Nhưng lần này con đi cùng Đại vương, xung quanh ngài ấy toàn những người võ nghệ cao cường, sao lại có chuyện gì được chứ?
- Thì đã sao chứ? Cha vẫn không an tâm.
Lưu Thuận nhìn nàng rồi chỉ về từng người một, đầu tiên là một nữ nhân.
- Đây là con gái lớn của dì Mị, tên Bạch Hạc, còn cậu bên cạnh là Xích Ảnh. Sắp tới chúng sẽ theo con lên đường đến Kinh thành cho đến khi hồi hương.
- Nhưng mà…
Thấy nàng ấp úng, có chút nghi hoặc nên Lưu Thuận đã thở dài một hơi:
- Cha chỉ là lo lắng cho con, có họ đi theo cũng an tâm hơn phần nào.
Chỉ Ni đành gật đầu chấp nhận.
- Dạ! Thôi cũng được, cha thấy sao thoả lòng thì cứ làm thôi.
Lưu Thuận gật đầu rồi hớp một ngụm trà. Lần trước bảo vệ từ xa không an toàn, những người theo chân Chỉ Ni lúc ấy cũng đã bị xử tử. Bấy giờ chỉ khi có người theo sát sau lưng thì hoạ may mới an tâm được.
Hai cha con đang nói chuyện với nhau thì bỗng chốc bên ngoài có một bóng người đang đi vào. Nhìn thấy dáng của Dương Hựu, Chỉ Ni vui vẻ bước ra xem có chuyện gì.
- Dương tướng quân!
- Lưu cô nương, Đại vương đưa cho cô thứ này.
Dương Hựu đưa ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng. Chỉ Ni nhận lấy và gật đầu chào hắn.
- Đa tạ đại nhân. Vất vả rồi!
- Không còn chi nữa, ta quay về đây.
Nhìn theo bóng của Dương Hựu đang dần khuất xa. Chỉ Ni chậm rãi mở mảnh giấy xem trong đó có gì. Chỉ vỏn vẹn có bốn chữ nhưng lại khiến nàng bật cười trong vô thức.
[Vạn sự đại cát.]
Gấp mảnh giấy lại rồi để vào túi thơm, chung với đồng tiền của ngày ấy. Những thứ này tuy nhỏ nhặt nhưng Chỉ Ni sẽ giữ chúng thật kỹ càng, không để lạc mất một thứ gì cả.
Không biết từ bao giờ nàng lại hay suy nghĩ về Lê Dực Định, đôi lúc còn vô thức bật cười một mình. Tuy rằng hắn luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm nhưng qua những hành động nhỏ nhặt kia thì nàng cũng đủ biết trong thâm tâm ấy vẫn còn ấm áp biết bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.