Công Chúa, Người Đi Đâu Rồi

Chương 3:




7.
Giang tướng quân kể cho ta nghe một câu chuyện.
Y nói mấy năm nay trưởng công chúa dần suy yếu.
Thật ra không phải là suy yếu mà là kinh thành lụi tàn năm xưa đang dần hồi phục, nàng ta liền buông lỏng.
Nhìn xem này, đây chính là sự ngây thơ của người xuyên không.
Trước trận chiến này, hoàng tỷ vừa ý Đại công tử Trì Uyên của thừa tướng, nhưng tỷ ấy không biết cháu gái của Thái hậu là quận chúa Gia Thục cùng Trì Uyên đã sớm có tình cảm.
Hai người ở trong cung xảy ra tranh chấp, quận chúa Gia Thục đẩy Thẩm Thanh Bích xuống dưới nước.....
"Trời đông giá rét, trưởng công chúa ngã bệnh nên mấy ngày gần đây đóng cửa dưỡng bệnh không tiếp khách....."
Nghe câu chuyện cẩu huyết này ta sững sờ trong giây lát.
Nghĩa là: Thẩm Thanh Bích cướp nam nhân của kẻ khác nhưng lại không thành?
Ta tỉnh táo lại, nhìn Giang tướng quân chằm chằm: "Ngươi xem bản cung là kẻ ngốc sao?"
Giang tướng quân điên cuồng lắc đầu.
Ta giận nhưng vẫn cười đáp lại: "Các ngươi nghĩ rằng hoàng tỷ ta không có người chống lưng, nên tùy ý làm nhục tỷ ấy sao?"
Giang tướng quân: "Mạt tướng không dám, đây đều là những gì mạt tướng nghe nói...."
Ta đập bàn đứng dậy: "Trấn quốc trưởng công chúa cuối cùng ở đâu? Các ngươi đã làm gì Hoàng tỷ của ta?!"
Nhiễm Mục nhảy ra xa ba thước, đi lùi về phía sau.
"Công chúa, người bình tĩnh!"
Ta nói: "Truyền lệnh, g*i*ế*t....."
Từ "quân" chưa kịp nói ra.
Thuộc hạ đã chạy đến thông báo.
"Khởi bẩm trưởng công chúa, Lương vương đến."
Ta hơi híp mắt lại.
8.
Lương vương là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, vừa được phong vương.
Y vào liều liền nhìn qua Nhiễm Mục nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi chỗ khác.
Ta cũng nhìn hắn.
Tám năm không gặp, y đã không còn là thèn nhóc trốn sau lưng ta cùng Thẩm Thanh Bích khóc nhè.
"Trưởng tỷ đâu?"
Y thở dài: "Nhị tỷ, trưởng tỷ thật sự là bị bệnh."
Ta cau mày.
"Ngũ đệ cũng đã lớn, đã quên năm ấy ngươi bị bỏ quên ở trung cung là trưởng tỷ nhất định quay lại cứu ngươi sao?"
Y ngồi qua một bên: "Sao đệ dám quên?"
Y nói, năm ấy kinh thành bị tấn công, y bị thương ở chân không cử động được, lại thêm thân phận mẹ đẻ thấp kém, bị cung nhân cố ý để lại.
"Lúc Trưởng tỷ mang người quay lại tìm, đệ đã nằm bệnh cạnh thi thể mẫu phi chờ chết."
Khi kể lại chuyện xảy ra năm đó dáng vẻ y vô cùng chân thành.
Ta nhíu mày: "Nếu đã như vậy, ta có thể nghe được sự thật từ miệng của đệ không?"
"Thật, trưởng tỷ đang bệnh."
Y lại một lần nữa kể chuyện Thẩm Thanh Bích cướp nam nhân của người khác cho ta nghe!
"Trì công tử kia thông minh lại tuấn tú, vô số khuê nữ trong kinh thành si mê, trưởng tỷ cũng là một nữ nhân., Tỷ vì sao lại không tin chứ?"
Ta phải g*i*ế*t người.
Thẩm Thanh Bích là người như thế nào?
Tỷ ấy luôn sẵn lòng giúp cho người khác hoàng thành ước vọng, chính miệng tỷ ấy nói thứ tỷ ấy ghét nhất chính là "tranh chấp của nữ nhân."
Ta nhớ hoàng tỷ đã từng nói đùa rằng cách dễ nhất để hủy đi danh tiếng của một người phụ nữ đó là tung tin đồn bôi nhọ nhân phẩm của người ấy.
Nhiễm Mục ho khẽ nhắc nhở ta tỉnh táo.
Lương vương lại nói: 'Hiện giờ trưởng tỷ đang mắc bệnh, Nhị tỷ, tỷ mau đi theo đệ trở về trước! Chuyện này cũng sớm sáng tỏ tránh cho trưởng tỷ phiền muộn!"
Ta tỉnh táo nhìn qua ngũ đệ của mình.
Kinh thành này đúng là một vùng đất tốt.
Đệ đệ yếu đuối của ta lại biết lừa người.
Ta quay đầu lại nhìn y: "Đệ đã đi gặp trưởng tỷ chưa?"
Trên mặt y không chút gợn sóng: "Đó là chuyện hiển nhiển, cứ cách một ngày là đệ đến thăm."
Ta nhìn chăm chú y, cười nói: "Xem ra trưởng tỷ thật sự ở trong phủ."
Y nói: "Đương nhiên."
9.
Ta đồng ý điều kiện của Lương vương.
Còn chọn"một ít trai lơ trong tim" theo ta vào kinh.
Nhiễm Mục không đồng ý:" Hắn đang lừa người. Hiện giờ quân Kinh Tây đã thất baị, kinh thành là nơi không an toàn, nếu lừa người vào thành chính là không cần đánh mà vẫn thắng."
Ta nói ta biết.
Hắn nói: "Vì sao không trực tiếp tấn công vào thành? Binh quý thần tốc, càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho chúng ta mà thôi!"
Ta nói: "Không được, lỡ như bọn chúng lấy trưởng tỷ của ta làm con tin thì sao?"
Nhiễm Mục buồn bực: "Tỷ tỷ của người đáng để người mạo hiểm sao?"
Ta nhìn hắn chăm chú: "Đáng."
Nhiễm Mục cuối cùng cũng đầu hàng nhận thua.
Hắn tức giận đi đến bên cạnh ngồi chồm hổm nói:"Đều là lừa ta, nói gì mà từ nay trở đi trời cao đất rộng thoái mái chăn ngựa là tốt....."
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, xin lỗi hắn.
Lúc đó hắn lưu vong, ta đã nói dối hắn, đất phong của ta trời cao đất rộng có thể cùng nhau chăn ngựa.
Không nghĩ đến hắn sẽ đến, hơn nữa còn làm chăm chỉ trong năm năm.
Hiện giờ hắn còn gì mà không hiểu?
Đây là quân đội, là do ta sớm đã biết trưởng tỷ ngây thơ, vì nàng ta mà nuôi dưỡng tư binh.
Cũng chính là vì ngày hôm nay.
Ta chỉ có thể thừa nhận: "Qủa thật là ta đã lừa người."
Nhiễm Mục: "...."
"Ngươi giúp ta một lần này thôi, ta chỉ muốn cứu hoàng tỷ của ta."
Trên mặt Nhiễm Mục hiện lên sự tức giận cùng với bất lực:
"Con cháu của Nhiễm thị xưa nay không bao giờ bỏ trốn khi lâm trận... chỉ là sau chuyện này, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta."
Ta nói được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.