Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 100: Đi săn bắn, thân tình ấm lòng người, nghi người cũ, tâm Lung Nguyệt khẽ động




Thanh thế đi săn bắn vào mùa thu hàng năm của Hoàng đế Đại Chiêu thật lớn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Quan viên từ tam phẩm trở lên, trừ những người cần ở lại trong kinh thì đều đi theo bồi Hoàng đế.
Cùng đi đương nhiên còn có công tử huân quý, nữ quyến, con tin của ngoại tộc cùng với quận vương của các đất phong. Dĩ nhiên, lần này Đại Vương tử Ban Đạt cùng với công chúa Trác Nhã của Minh Kim quốc cũng ở trong hàng ngũ.
Một ngày trước khi xuất hành, Lung Nguyệt lại chạy tới chuồng ngựa trong cung nhìn "Thỏ gia nhi" của mình, trong khoảng thời gian nó bị thương, gần như cách một ngày nàng lại tới thăm nó một lần. Hôm nay, sau khi cùng thú y xác nhận nó hoàn toàn bình phục, ngày mai có thể theo nàng tới bãi săn Đông Lĩnh, thì cho nó hai miếng bánh hoa quế đường mạch nha, vô cùng vui vẻ trở về điện Kinh Chập.
Mấy người Hoán Ngọc đã sớm chuẩn bị xong tất cả mọi vật như thường lệ. Sợ bãi săn sớm lạnh, còn đặc biệt mang theo áo choàng có lớp lót là lông hồ ly trắng cùng với mũ choàng.
Lung Nguyệt vào cửa, liền thấy mấy nàng dọn mấy rương đồ lớn như đang dọn nhà, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Buổi chiều Nhạn Dung ma ma bên cạnh Thái hậu còn chạy tới một chuyến, đưa tới tấm thảm da bạch hổ.
Lung Nguyệt nhìn tấm thảm này khẽ nhíu mày, da bạch hổ ở nước Đại Chiêu vô cùng trân quý, ngay cả trong cung cũng chỉ có ba tấm, một tấm trải trên long ỷ ở điện Cần Chính - nơi dùng để thảo luận chính sự, một tấm trải trên giường quý phi ở Đông Noãn các của mẫu thân, còn một tấm dĩ nhiên ở chỗ tổ mẫu. Nhưng lúc này lại đưa tới chỗ mình.
Liền nghe Nhạn Dung ma ma nói: "Thái hậu sợ bãi săn lại, mặc dù có hành cung, nhưng ở bãi săn cũng phải ở lều vải. Khi còn bé công chúa rơi xuống nước sợ lạnh, bãi săn Đông Lĩnh lại ở trong rừng núi, Thái hậu nghe nói da bạch hổ có thể tự sinh nhiệt, đuổi khí lạnh, đặc biệt lệnh cho ta sai người làm thành thảm lót, để công chúa mang theo mới tốt!"
Lung Nguyệt đưa hai tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Làm phiền ma ma tới đây, phiền ma ma thay ta tạ ơn sự thương yêu của hoàng nãi nãi, bây giờ đã gần tối rồi, ta liền không tới quấy rầy lão nhân gia nghỉ ngơi nữa, đợi từ bãi săn trở lại ta sẽ tự mình đi tạ ơn hoàng nãi nãi!"
Sau đó nàng nhìn Địch Thúy một cái, liền thấy nàng ấy nâng một hộp gấm tới đây, Lung Nguyệt lại nói: "Đây là trà phổ nhĩ bộ tộc Tây Song tiến cống, nghe nói trà này có tính ôn, uống vào có thể chăm sóc, bảo vệ dạ dày, nghe nói dạ dày của ma ma sợ lạnh, nếu không chê thì cầm uống thử xem mùi vị này có hợp không."
Nhạn Dung ma ma đi theo Thái hậu mấy chục năm, châu báu, trang sức đeo tay, ngân lượng đều không thiếu, Lung Nguyệt sẽ không cầm những tiểu kim trư, tiểu kim đào đưa tời trước mắt nàng, còn vật tiến cống của bộ tộc man di kia đối với Dung ma ma lại có mấy phần hiếm lạ.
"Làm phiền công chúa nhớ tới lão nô, lão nô liền mặt dày nhận lấy vậy!" Nhạn Dung ma ma đưa hai tay nhận lấy hộp gấm, khẽ cười cáo lui.
Trong lòng lại khen ngợi Lung Nguyệt một hồi: Chẳng trách Hoàng thượng và Thái hậu đều lưu tâm tới Cửu công chúa, cái này hẳn cũng phải có điểm động tới lòng thương của người khác. Cửu công chúa này biết thương người, ai đối tốt với nàng ba phần, nhất định nàng sẽ đối tốt với người đó năm phần. Ngay cả chuyện của lão nô như bà mà nàng cũng đặt ở trong lòng.
Tiễn Nhạn Dung ma ma đi, Lung Nguyệt cầm tấm thảm da Bạch hổ, kéo kéo vài cái, vừa kéo vừa cười trộm. Công hiệu của da bạch hổ được mọi người truyền miệng cũng vô cùng thần kỳ, còn có thể tự sinh nhiệt. Nếu vật này quá mức trân quý, thường sẽ bị người có nó giấu đi.
Nhưng tình yêu thương mà hoàng tổ mẫu dành cho cháu gái này lại thực sự khiến nàng cảm thấy nghẹn ngào. Cảm giác có người thương thật sự rất tốt! Lung Nguyệt ôm tấm thảm da bạch hổ lăn trên giường mấy vòng, liền bị Anh Lạc cô cô kéo lên rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lung Nguyệt vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê bị đào ra khỏi chăn, đỡ lên xe ngựa. Tối hôm qua quá mức hưng phấn, trời tờ mờ sáng mới buồn ngủ. Vì vậy mới ngủ chưa được một nén hương liền bị gọi dậy. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đi theo phụ thân tới bãi săn đấy! Trước khi vì tổ mẫu nói nàng còn nhỏ tuổi, hàn khi trong rừng này rất nặng, khó có thể chăm sóc cơ thể, chỉ sợ lại khiến kéo bệnh trở lại, cho nên vẫn giữ nàng trong cung phụng bồi mình. Năm trước, thật vất vả mới có thể đuổi tổ mẫu tới núi Phổ Đà tạ thần không về, suy nghĩ cuối cùng cũng có thể đi! Kết quả nàng lại bị bệnh.
Cũng chẳng biết tại sao năm nay, tổ mẫu lại không ngăn cản.
Lúc này đoàn người vô cùng đông đúc, có không ít quan viên cùng gia quyến đã sớm tới đợi ở hành cung Đông Lĩnh. Dù sao cũng là phụng bồi Thuận Khải Đế, cho nên thanh thế thật lớn.
Hai trăm Kim Ngô Vệ cưỡi ngựa đi trước mở đường, Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu ngồi chung long tiễn, sau đó là mẫu phi của Tứ Hoàng tử Mặc Vương, loan giá của Ngô Phi. Mẫu phi của Đại Hoàng tử, Tề phi, hôm nay mỗi ngày đều giống Thái hậu ăn chay niệm phật, lần thu tiễn này chắc là sẽ không theo tới. Nghiên phi đã bị vây trong lãnh cung, Lộ phi năm đó ở Đông cung bị hại đẻ non, thân thể vẫn bị suy nhược, cũng không tiện đi cùng. Còn lại mấy vị Tần, Chiêu Nghi, Mỹ nhân, càng không ai vào mắt Hoàng thượng.
Dĩ nhiên, đã rất nhiều năm rồi, trong lòng Thuận Khải Đế cũng chỉ nghĩ tới Cẩn Hoàng hậu, thê tử kết tóc đã sinh cho ông hai nhi tử hai lòng, cùng một nữ nhi bảo bối.
Nếu không phải do Tứ Hoàng tử Mặc Vương bình thường trước mặt ông nhắc một câu, sợ là ngay cả người tên Ngô phi kia ông cũng quên mất.
Người nói hoàng gia vô tình, đối đãi của Thuận Khải Đế với thị thiếp cùng nhi nữ thứ xuất của mình cũng thực sự có chút lương bạc. Nhưng Lung Nguyệt lại rất thích phần lương bạc này của phụ thân nhà nàng. Bởi vì, dù lạnh cũng được, mỏng cũng được, đều không phải là đối với mình. Lung Nguyệt chưa bao giờ phủ nhận nàng ích kỷ, người không vì mình, nếu có tần phi nào có ý định tranh thủ tình cảm, chỉ cần phóng ngựa tới đây, mẫu thân của nàng sẽ tiếp chiêu!
Nàng sống trong cung, cũng ở trong cung này mười mấy năm, không phải chưa từng thấy thủ đoạn, muốn tranh sủng, nhưng cũng bị mẫu thân của nàng bốn lượng bạt ngàn cân, âm thầm tiêu diệt. Lung Nguyệt từng cảm thán trong lòng: Thì ra đây cũng là "Tiếu gian tường lỗ phi hôi yên diệt"(1)!
(1)VŨ PHIẾN LUÂN CÂN 羽扇纶巾: tay cầm quạt lông vũ, đầu đội mũ được làm bằng tơ xanh, nho tướng thời Nguỵ Tấn đa phần đều như thế. Tô Thức 苏轼 trong bài từ theo điệu Niệm nô kiều 念奴娇 có viết:
Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt.
羽扇纶巾, 谈笑间, 樯橹灰飞烟灭.
(Tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan)
Ngồi trên Long tiễn, Lung Nguyệt tựa vào người mẫu thân, đầu lắc lư ngủ gà ngủ gật.
Dậy sớm, nàng vốn định cùng xe với Bát tỷ tỷ, kết quả mơ mơ màng màng lại bị phụ thân gọi vào Long tiễn.
Long tiễn này giống như một cái rạp nhỏ, bốn năm người nằm ngủ tuyệt đối không có vấn đề gì.
Cẩn Hoàng hậu thấy nàng ngủ giống như không có linh hồn, trong lòng không khỏi cười khẽ, nói với Thuận Khải Đế: "Ngày thường nha đầu này nói mình lớn, hôm nay xem ra vẫn còn mang tâm tính tiểu hài tử mà, vừa nói tới bãi săn, hôm qua hẳn là hưng phấn đến nửa đêm không ngủ!"
Thuận Khải Đế cũng cười, ngắt chóp mũi Lung Nguyệt, lấy chăn sau lưng, bọc cho nàng, rồi sau đó ôm cái bọc kia vào trong ngực mình.
Lung Nguyệt hơi mở mắt ra nhìn, thấy mình từ trên người mẫu thân chuyển qua tựa vào người phụ thân, chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ, tìm vị trí thoải mái trên người Thuận Khải Đế, bên môi chứa ý cười, an tâm ngủ, suy nghĩ cuối cùng thoáng qua là: Cảm giác được phụ mẫu yêu thương thật tốt!
Đại đội nhân mã đi được nửa ngày, tới một dịch quán nghỉ lần đầu. Trước đó đã có Kim Ngô Vệ tới trước, dịch quán này đã sớm bị binh sĩ cấm nghiên, bên trong quán trừ quan trạm dịch ra thì không còn ai khác.
Sử dụng dịch quán đến quá trưa, nghỉ ngơi trong chốc lát lại bắt đầu lên đường.
Lung Nguyệt đã ăn no ngủ đủ, lúc này tinh thần vô cùng tốt. Thỉnh thoảng vén hoàng lĩnh thêu Bàn Long Như Ý lên, nói chuyện phiếm với hai vị huynh trưởng đang cưỡi ngựa theo Long tiễn.
Lại thấy Bùi Nguyên Tu cũng cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh Long tiễn, tron bụng không khỏi cảm thấy kỳ quá. Dựa vào thân phận Phiên Vương hôm nay của hắn, không phải là nên ngồi xe ngựa sao?
Suy nghĩ một chút, hắn là người xuất thân võ tướng, hẳn là có thói quen ngồi trên lưng ngựa, ngồi xe ngựa chắc sẽ khôn được tự nhiên.
Có điều, đây cũng là điểm tiện nghi cho Lý Long Triệt.
Bùi Nguyên Tu chính là Đại anh hùng nhất đẳng trong lòng hắn, tâm tâm niệm niệm muốn vào tron quân xây dựng chiến công như Bùi Nguyên Tu. Tiếc rằng hắn là "Nghìn mảnh mới có một cây" của Bình Phủ thân vương, dù thế nào thái hậu cũng không chịu để tiểu tôn tử vào trong quân chịu khổ, sợ lão nhi tử tuyệt hậu!
Lý Long Triệt cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, di chuyển cạnh Bùi Nguyên Tu, há miệng giống như tiên sinh đang kể chuyện cổ tích, nói không ngừng nghỉ.
Đến mức khiến Bùi Nguyên Tu nhức đầu không dứt, hắn vốn là người ít nói, trầm lắng, người bên người cũng ngại vì thân phận, sẽ không nói chuyện với hắn như vậy. Nhìn Lý Long Triệt thần thái phi dương vô cùng nhiệt tình, Bùi Nguyên Tu có chút hoảng hốt, dây là sát tinh ở kiếp trước trong cơn nóng giận xông vào tử lao, chém thủ cấp của Lý Cảnh Nhan sao?
Lung Nguyệt ngồi trên Long Tiễn, nhìn Bùi Nguyên Tu bị ma tinh Lý Long Triệt này quấn, mà vẫn duy trì thần sắc bình thường, thì không khỏi bội phục. Nếu là tiểu ca nhà sớm, đã sớm một cước đạp Lý Long Triệt phiền phức kia ra chỗ khác.
Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, lúc này Bùi Nguyên Tu đang cố gắng ẩn nhẫn. Còn phần vì sao? Lung Nguyệt cũng không thể nói rõ ràng, sao nàng có thể từ ánh mắt của Bùi Nguyên Tu đọc lên suy nghĩ trong lòng hắn.
Qua một đoạn thời gian, Bùi Nguyên Tu vẫn cho cho nàng cảm giác như cố nhân. Nàng có thể từ mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác của Bùi Nguyên Tu đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, làm mình luôn không tự chủ tìm hắn trong đám người.
Thật giống như nàng và hắn kiếp trước chưa hết duyên!
Trước lúc trời tối, ngự giá cùng với nhóm người tới hành cung Đông Lĩnh.
Quan viên cùng gia quyền tới sớm đã chia nhóm bên ngoài hành cung, lễ bái cung nghênh Thuận Khải Đế.
Thuận Khải Đế xuống Long tiễn, chỉ nói: "Sắp xếp nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, ngày mốt lên đường vào bãi săn!"
Rồi sau đó, liền khoát tay, ra lệnh cho mọi người đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, Lung Nguyệt phụng bồi Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe tiểu thái giám thông bẩm, Bình Thân Vương thế tử tới.
Lý Long Triệt vào cửa, hành lễ vấn an Hoàng thượng và Hoàng hậu xong liền kéo Lung Nguyệt ra ngoài.
Vừa đi, vừa cực kỳ hưng phấn nói: "Cửu tỷ tỷ, đệ dẫn tỷ đi dạo phố nhé!"
"Đi dạo có gì vui?" Lung Nguyệt hỏi.
"Cửu tỷ tỷ chưa từng tới đây, dĩ nhiên phố xá nơi này thú vị hơn trong kinh nhiều!"
"Vậy thì để ta đi đổi y phục!"
Lý Lung Nguyệt quan sát Lung Nguyệt từ trên xuống dưới mấy lần, rồi sau đó nói: "Chẳng lẽ Cửu tỷ tỷ muốn đi đổi nam trang?"
Lung Nguyệt khẽ gật đầu một cái.
"Theo đệ thấy vẫn là thôi đi! Dáng vẻ hôm nay của tỷ, dù là giả trang thành nam tử, cũng sẽ đưa tới đào hoa hơn người. Huống chi, vành tai, ánh mắt của tỷ vừa nhìn đã biết tỷ là nữ tử rồi!"
Lung Nguyệt sờ sờ vành tai, năm ngoái vì đôi hoa tai hình mèo màu hổ phách, nàng cắn răng xỏ lỗ, hôm nay lại thành trở ngại khi giả nam trang.
"Vậy ta cũng không thể mặc cung trang đi dạo phố được! Vẫn nên đổi sang đồ đơn giản!" Liếc mắt một cái đã biết toàn thân Lung Nguyệt là tơ lụa thượng hạng, gắn châu khảm ngọc. Ra cửa không phải là tìm kẻ thầm thương trộm nhớ sao?
Lý Long Nguyệt gãi gãi gáy, cười nói: "Điều này cũng đúng!"
Lung Nguyệt trở về phòng thay bộ y phục đơn giản, cầm mũ màn ra ngoài, tới nơi đã hẹn với Lý Long Triệt. Vừa xa đã thấy hắn lôi kéo người nào đó nói chuyện liên tục, đi đến gần mới thấy rõ, thì ra là Bùi Nguyên Tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.