Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 101.2: Tĩnh Bắc Vương, Lung Nguyệt đi dạo chợ phiên gặp đôi phu thê đang cầu phúc cho hài tử (2)




Phiên chợ có nhiều cửa hàng như vậy, kiếp trước Lung Nguyệt đã từng thấy, giống như họp chợ ở nông thông. Có mua bán đồ, nhưng phần lớn là lấy vật đổi vật.
Bùi Nguyên Tu sợ người qua lại va vào Lung Nguyệt cho nên vẫn cẩn thận đi bên cạnh nàng, cẩn thận bảo vệ nàng bên người.
Mặc dù phiên chợ náo nhiệt, nhưng cũng không quá mức rực rỡ. Đi dạo từ đầu đến cuối, Lung Nguyệt mua bốn con dế, tính toán mang về dụ dỗ mấy cháu nhỏ.
Đi đến mệt mỏi, mấy người vào một cửa hàng trà ngồi xuống.
Lung Nguyệt gọi một ly trà hoa quế hạnh nhân, sau đó muốn gỡ mũ che xuống lại nghe Bùi Nguyên Tu nói: “Đừng lấy xuống!”
“Hả?” Cách một lớp màn, Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu nói: “Không lấy xuống thì uống trà kiểu gì?”
“Tóm lại đừng bỏ xuống là được!”
“A...” Lung Nguyệt nhất thời cứng họng, bị người khác dùng khẩu khí bá đạo như vậy đáp lời nàng vốn nên nổi cáu, nhưng chẳng hiểu tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời.
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Nguyên Tu lập tức phát giác không ổn, cũng sửng sốt tại chỗ. Hắn cũng không biết tại sao lại không khống chế được, cũng không phải sợ Cửu Nhi xinh đẹp gây chú ý với người khác, bên người có hộ vệ âm thầm bảo vệ. Hắn chính là không muốn Cửu Nhi để lộ diện mạo thật kinh người của mình, diện mạo hoàn hảo của Cửu Nhi không phải tiểu dân chợ phố bình thường, phàm phu tục tử có thể thấy được. Nếu có thể, cả đời được bảo vệ trong lòng mình là tốt nhất.
Cũng may Lung Nguyệt không so đo quá nhiều, nhưng lại thật sự nghe lời không gỡ mũ che xuống. Mà mấy người còn lại lại đặt tâm tư ở nơi náo nhiệt phía trước.
Trà được bưng lên, Lung Nguyệt khẽ nâng màn trước mặt lên, lộ ra cằm nhọn khéo léo cùng đôi môi đỏ hồng, múc muỗng trà hạnh nhân nhẹ nhàng thổi qua, rồi sau đó đưa vào trong miệng, rồi lại đưa lưỡi thơm tho liếm liếm đôi môi. Hành động nho nhỏ này lộ ra vẻ quý khí bẩm sinh, nhưng cũng mang theo một chút dí dỏm.
Bùi Nguyên Tu bất động thanh sắc nhìn trộm, chỉ thấy trong lòng như có con mèo nhỏ gãi gãi, ngứa ngáy vô cùng. Hắn thật sự muốn đưa tay ra vỗ vỗ đôi môi anh đào đang chu ra của nàng.
Bên cạnh cửa hàng trà này có một cửa hàng cầm đồ.
Mấy người Lung Nguyệt ngồi ở đây dùng trà nghỉ chân, chợt thấy một đôi phu thê ôm một đứa con nít, khóe miệng lẩm bẩm: “Đương vượng! Đương vượng!! Đương nhất đương tiêu bách bệnh “
Rồi sau đó liền sảng khoái vào cửa hàng.
Tân phu thê này muốn cầm vật gì? Sao đương nhất tiêu bách bệnh? Lòng hiếu kỳ của Lung Nguyệt nổi lên, liền đứng dậy đi theo phu thê này vào trong tiệm cầm đồ.
Bùi Nguyên Tu, Lý Long Triệt thấy thế, cũng đứng dậy đuổi theo, chỉ để lại Tiểu Tường Tử tính tiền.
Vào trong cửa hàng cầm đồ, Lung Nguyệt thấy phụ nhân này đưa đứa nhỏ từ cửa chắn vào trong, rồi sau đó cũng không biết kẻ có của bên trong, người làm đã làm chuyện gì quá mức. Ước chừng không tới thời gian nửa chung trà, kẻ có tiền thật giống như viết tờ biên lai cầm đồ, lại ấn một con dấu lên tã bọc đứa nhỏ, mới đưa biên lai cầm đồ cùng đứa nhỏ ra ngoài.
Rồi sau đó, liền thấy đôi phu thê ôm đứa nhỏ cao hứng bỏ đi.
Lung Nguyệt đi theo ra ngoài, mới nói: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Bui Nguyên Tu cười giải thích với nàng: “Cái này gọi là Đương Vượng, cũng gọi là Đương nhân. Trưởng bối trong nhà sợ hài tử không lớn, nên mang những chuyện sẽ xảy ra ra cửa hàng cầm đồ, mang hài tử đưa đến cửa hàng Đương nhất đương, mong bảo toàn bình an cho hài tử.”
“À? Có phải trên biên lai cầm đồ này viết có chút quá mức không?” Lung Nguyệt xuyên thấu qua màn che của mũ nhìn Bùi Nguyên Tu, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy 'Đương nhân' trong cả hai đời.
“Trên biên lai cầm đồ sẽ viết: nền móng vững chắc, mau mau lớn lên!” Bùi Nguyên Tu nói, mặc dù cách màn che không thấy rõ vẻ mặt Lung Nguyệt, nhưng trong lòng cũng biết, mắt nàng lúc này nhất định sẽ vụt sáng.
“Thì ra là như vậy, ta còn tưởng là viết linh tinh đại loại như là “Trùng cật thử giảo, phá lạn bất kham” cơ!” Lý Long Triệt nói chen vào, lại nhận được một cái liếc mắt của Lung Nguyệt.
“Mang đệ vào rồi viết “Trùng cật thử giảo, phá lạn bất kham” nhé?”
Lý Long Triệt vội vàng khoát tay, bỗng nói: “Hay là đệ trở về ôm Tiêu Nhi?”
“Tiêu Nhi đã sáu tuổi rồi!” Lung Nguyệt cười.
“Nhiên Nhi thì sao?”
“Cẩn thận Tiểu ca lột da của đệ!”
Lý Long Triệt nghe vậy cười khan hai tiếng, bất chợt quay sang Bùi Nguyên Tu cười nói: “Vì sao Bùi đại ca lại biết tường tận như vậy?”
Mặt Bùi Nguyên Tu đỏ ửng, nói: “Tiên mẫu khi ta còn bé cũng từng sợ ta khó có thể đứng vững...”
“Thì ra là...” Lý Long Triệt gật đầu một cái, như bừng tỉnh đại ngộ. Rồi sau đó lại nói: “Vì sao năm đó cha mẹ ta không mang ta làm như vậy? Nếu không, hôm nay ta có thể giống như Bùi đại ca làm anh hùng trên lưng ngựa!”
Lung Nguyệt cười ý nghĩ kỳ lạ của hắn. Lại chợt nghe Lý Long Triệt nói: “Nhi tử tương lai của Bùi đại ca cũng phải làm như vậy thôi! Nhiều thế anh hùng mới đúng!”
Bùi Nguyên Tu nghe vậy, không tự chủ dời ánh mắt về phía Lung Nguyệt. Hài tử...Hài tử của hắn với Cửu Nhi...Nên không làm Nhất Đương cũng không sao...
Mấy người Lung Nguyệt ra ngoài sớm, lúc này mới vừa tới canh ba giờ Tỵ. Vậy mà bây giờ phiên chợ đã tản đi, chỉ còn một chút gian hàng bán khăn lụa, đồ trang sức đeo tay cùng một chút đồ chơi nhỏ còn bày bán.
Thấy vậy, tinh thần Lung Nguyệt liền tỉnh tảo.
Lần lượt nhìn cẩn thận các gian hàng trên đường.
Một đôi ngân chất hương huân cầu lọt vào mắt nàng. Thợ làm cầu này không quá tinh tế, nhưng thắng ở cấu tứ xảo diệu, là mép cầu có hình dạng mèo nhỏ, cầu này trạm rỗng, bên trong có thể đặt hương liệu.
Lung Nguyệt nhìn thích, cầm trong tay liền không muốn buông ra nữa. Đã hỏi giá tiền, đang định đưa bạc, liền nghe thấy một giọng nữ yểu điệu mang tới: “Vật ở chỗ này thô ráp, sao xứng với thân phận của ta? Cũng chỉ có thôn cô hương dẫ này để mắt tới thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.