Bùi Nguyên Tu nhận thiệp của Minh Thức, hôm nay muốn tới Tụ Hiên lâu uống rượu. Nguyệt sự của Lung Nguyệt vừa qua, trên người thoải mái liền muốn tới bên ngoại thăm mọi người một chút, vừa tiện cùng ra cửa với Bùi Nguyên Tu.
Sáng sớm, Bùi Nguyên Tu chuẩn bị lễ, phụng bồi Lung Nguyệt tới Minh phủ, mọi người dùng xong bữa trưa, cùng mấy người Minh Thức ra ngoài.
Lung Nguyệt dặn dò hắn không cần tới đón, tự mình trở về phủ là được, hắn có thể tận hứng, trở về muộn một chút cũng không sao.
Phụng bồi ngoại tổ phụ Minh lão thái sư chơi mấy ván cờ năm quân, lại nói chuyện với ngoại tổ mẫu và cữu mẫu một chút. Mấy biểu tỷ mới xuất gia, sẽ không trở lại, cho nên không gặp được.
Qua giờ Thân, Lung Nguyệt mới trở về phủ.
Ngày này vừa mới qua Kinh Chập, thời tiết dần ấm lại. Đêm qua mới có một trận mưa xuân, không khí rất mát mẻ.
Xe ngựa vào trong cổng Bùi phủ, sau khi Lung Nguyệt xuống, liền cho kiệu mềm đang đợi nàng lui xuống, bước từng bước theo gạch đá đi về phía Bích Thương viện. Nhìn chồi non mới nhú, cùng nụ hoa nghênh xuân đáng tỏa ra ánh vàng óng ánh, Lung Nguyệt cảm thấy tâm trạng mình cũng theo đó mà càng lúc càng tốt.
Cổng trong vốn cách Bích Thương viện không xa, chuyển qua hai khúc cong không tới mười mấy thước là thấy được cửa viện ngăn náp, trên tấm biển trúc màu xanh, hai chữ 'Bích Thương' cứng cáp có lực, Lung Nguyệt nghe Bùi Nguyên Tu nói qua, hai chữ này là do tổ phụ của hắn Bùi lão nguyên soái tự tay đề.
Suy nghĩ tới mấy ngày chung sống với Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt chợt cười khẽ, ai biết được đường đường là Phiên Vương Bắc Cương lại có lúc dính người như tiểu hài tử như thế?
Chợt nhớ tới vỏ bọc quạt mấy ngày nay còn chưa thêu xong, nếu không nay còn không làm xong, hẳn là Bùi Nguyên Tu lại muốn gây cớ vô rối rồi. Khóe miệng không nhịn được nâng lên một độ cong đẹp mắt, tăng nhanh bước chân đi về phía Bích Thương viện.
Lại thấy từ xa có một bóng dáng thướt tha đi tới.
Người nọ thấy Lung Nguyệt cách mình còn vài bước chân, tiến lên phúc thân hành lễ: “Tiểu lễ bái kiến công chúa điện hạ.”
“Ừ, miễn lễ đi!” Lung Nguyệt cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Tiểu nữ Trần Liên Bích, là biểu muội của Tĩnh Bắc Vương.” Lúc nói tới ba chữ 'Tĩnh Bắc Vương' kia âm thanh lại mang vài phần tình ý mềm mại.
Lung Nguyệt nhíu mày một cái, không muốn nói thêm nữa, vòng qua người nàng ta, đi về phía Bích Thương Viện.
“Công chúa!” Trần Liên Bích thấy Lung Nguyệt không để ý tới nàng ta nữa, muốn rời khỏi, mà vật trong tay muốn đưa cho Đại biểu ca trong tay nàng ta còn chưa đưa ra, trong tình thế cấp bách, liền la lớn: “Công chúa! Đại hôn của Công chúa cùng biểu ca, tiểu nữ có chuẩn bị quà tặng, hôm nay đặc biệt đưa tới.” Dứt lời, bước lên hai bước, lần nữa cản bước Lung Nguyệt, cúi đầu, rất có quy củ đưa hai tay trình bọc y phục gấm vóc lên.
“Ừ!”
Lung Nguyệt đáp nhẹ một tiếng, Hoán Ngọc liền hiểu ý ăn ý đưa tay ra nhận lấy nói: “Nô tỳ thay công chúa cảm ơn Biểu cô nương.”
“Đây là vinh hạnh của tiểu nữ, không nhận nổi tạ ơn của công chúa!” Trần Liên Bích như có lưu luyến liếc mắt nhìn Hoán Ngọc nhận bọc y phục, mặt lộ vẻ thẹn thùng, nói: “Công chúa có điều không biết, biểu ca tập võ từ nhỏ, có thói quen luyện công buổi sáng, tiểu nữ đặc biệt làm riêng cho biểu ca hai thân đoản y...này...tiểu nữ lỡ lời, kính xin công chúa thứ tội!”
Trần Liên Bích chỉ nói một nửa liền vội vàng cáo lỗi, nhưng giữa lời nói cũng hiện rõ quan hệ thân mật giữa nàng ta cùng Bùi Nguyên Tu.
Sau khi Lung Nguyệt nghe xong, mắt phượng híp lại, nhíu mày.
Mà bốn người Hoán Ngọc, nóng lòng thay chủ nhân, mắt đẹp càng thêm nâng cao, trong lòng không thoải mái.
Phàm là cô nương đứng đắn, chỉ là người thân mật mới may y phục, thê tử làm cho trượng phu, nữ nhi làm cho phụ thân, tỷ muội làm cho huynh đệ, nếu không thì chính là đại nha hoàn làm cho chủ tử mặc. Tuyệt đối không có nghe nói có vị biểu cô nương nào làm cho biểu ca.
Tuy công chúa nhà nàng có tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Minh Ngũ công tử, cũng chưa từng thêu cho hắn một nửa cái hà bao.
Trần gia biểu cô nương này có ý gì? Thị uy, muốn danh phận? Thật sự là quá to gan rồi!
“Ừ, ngươi có lòng rồi!”
Lung Nguyệt chỉ không biến sắc trả lời một câu, liền không để ý tới nàng ta nữa, xoat người vào Bích Thương viện.
Trần Liên Bích thấy mục đích đã thành, đồ tặng ra ngoài, cũng cho Lung Nguyệt thêm buồn phiền, liền không phục thấp làm thiếp ngăn cản Lung Nguyệt nữa, trong lòng cười lạnh rời đi. Ngươi là công chúa thì sao, còn có thể ngăn cản ngu quân nạp người sao? Trước hết ly gián phu thê tân hôn, mới dễ dàng khiến ta làm việc sau đó.
Tất nhiên Lung Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng Trần Liên Bích, lúc nàng trở về trong viện, liền tìm ghế đá dài trong hành lang, dựa vào cạnh hiên ngồi xuống, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc Trần Liên Bích và Bùi Nguyên Tu có quan hệ như thế nào? Có nhi nữ thường tình gì đó không?
Nếu nói có, sao mấy ngày qua lại không nhìn ra được chút đầu mối nào.
Nhưng nếu nói không có, tuổi của vị Trần gia cô nương này cũng không còn nhỏ, còn nhớ rõ nhiều năm trước từng thấy nàng ta cùng gà trống Bùi Nguyên Tu bái đường. Khi đó nàng ta mới tới tuổi cập kê, đến tận bây giờ, nếu giữa hai người không có tình nghĩ, tại sao lại mặc cho thời gian tuổi hoa tốt nhất bị phí hoài?
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cùng lắm chỉ là một nữ nhân mà thôi, thu vào trong phòng là được. Nhưng Lung Nguyệt lại phát hiện mình thật sự không thể đại lượng mênh mang như mẫu thân của nàng được. Chỉ là vừa nghĩ tới đã cảm thấy như là có vật gì đó chắn ngang ngực, làm nàng khó chịu đến nói không ra lời, mà trước mắt cũng một mảnh mê mang...
Lúc Bùi Nguyên Tu từ Tụ Hiên Lâu trở lại, vừa vào cửa lớn Bích Thương viện, xa xa nhìn thấy Lung Nguyệt khoác áo choàng sa tanh đỏ thẩm cổ lông thỏ màu trắng, lẳng lặng ngồi dựa vào hành lang đá, bóng lưng thấp thoáng phía sau cột đá, giống như tranh vẽ, lại khiến Bùi Nguyên Tu sinh ra vài phần hoảng hốt.
Hắn thấy ánh mắt Lung Nguyệt hư vô mờ mịt, không có tiêu cự, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn mang theo vẻ đau thương nhàn nhạt không nói rõ được, thật giống như chỉ cần hắn xê dịch ánh mắt, Lung Nguyệt sẽ theo gió trở về vậy.
Khiến Bùi Nguyên Tu nhanh chóng sải bước tới gần, cũng không kịp quản chỗ nào, có người khác hay không, chỉ ôm Lung Nguyệt trong lòng thật chặt, mới cảm thấy an tâm.
Mấy người Hoán Ngọc thấy vậy, tất nhiên là biết chuyện lặng lẽ lui ra, chỉ để lại một đôi tiểu phu thê.
Ngược lại Lung Nguyệt, bị hành động đột ngột này dọa trở về.
Y phục Bùi Nguyên Tu không dùng huân hương, chỉ có mùi nắng còn lưu lại lúc phơi, rất ấm. Mùi vị này tràn ngập vào khoang mũi, khiến lòng Lung Nguyệt vô cùng an ổn.
“Sao Vương gia lại về sớm như vậy?” Lung Nguyệt muốn từ trong ngực hắn thoát ra ngoài, dù sao cũng là ở bên ngoài, dù là viện của mình, nhưng vẫn có hạ nhân.
Bùi Nguyên Tu không có nàng có cơ hội cách xa, còn ôm Lung Nguyệt chặt hơn vài phần, nói: “Ừ, chỉ uống mấy ly trà, tán gẫu một chút, Minh Thức liền bị người trong nha môn đột nhiên tới gọi đi. Ta cùng Minh Triệt, Minh Hiên nói vài chuyện, xong liền giải tán.”
Hắn không có nói, Minh Hiên vẫn như kiếp trước, trước khi đi dặn dò hắn nhất định phải đối xử thật tốt với nàng.
“Sao Cửu Nhi lại ngồi ở đây?”
“Hôm nay trời rất đẹp, liền ngồi trong viện này ngắm một chút.” Lung Nguyệt cong môi: “Lại nói, từ lúc tới viện này tới giờ, ta còn chưa từng cẩn thận đi dạo một chút.”
“Vậy hiện tại ta liền phụng bồi Vương phi đi dạo một chút nhé?” Bùi Nguyên Tu ôm Lung Nguyệt đứng dậy.
“Làm phiền Vương gia rồi!” Lung Nguyệt cười xinh đẹp, phúc thân.
Hai người cùng nắm tay, dọc theo hành lang đi tới sâu vào trong viện.
“Ngày đó, sửa chữa viện này vội vàng, chỉ kịp dời tới vài cây mai, khối đá, xây thạch đình, cũng là ủy khuất Cửu Nhi rồi.” Đi quanh viện một vòng, Bùi Nguyên Tu cùng Lung Nguyệt ngồi bên trong thạch đình.
“Làm sao thế được? Theo ta thấy viện tử như vậy mới có phong vị khác, quá mức xứng với Vương!” Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu cười nhạt, chợt nhớ tới một bài thơ của Lục Huệ Tâm ở Thanh Triều, vô cùng tương xứng với cảnh trí ở đây, cho nên mở miệng ra ngâm: “Sấu thạch hàn mai cộng kết lân, đình đình bất cải tứ thì xuân. Tu tri ngạo tuyết lăng sương chất, bất thị phồn hoa đội lý thân. Nghênh hàn mạo thử lập sơn cương, tứ quý thông lung ngạo bích thương. Mạn đạo vô hoa tranh tiếu lệ, trường thanh canh thắng nhất thì phương.”
Ngâm xong, Lung Nguyệt cửa đầu, nhìn Bùi NGuyên Tu, mắt phượng khẽ cong, nói: “Cái này chính là nói Vương gia!”
“Ta có tốt như nàng nói sao?” Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt.
Trước mặt tiểu nữ tử tài tình đầy người này khiến hắn tự mình cảm thấy xấu hổ, nhơ bẩn, đột nhiên nhớ tới Minh Hiên, chỉ cảm thấy nếu Cửu Nhi gả cho người thi thư tài tình như vậy, mới là một đoạn tài tử giai nhân khiến mọi người ca tụng.
Trong lúc vô tình, liền mở miệng nói: “Gả cho người thô tục như ta là ủy khuất cho Cửu Nhi rồi.” Giọng nói mang theo vẻ áy náy cùng thương cảm. Hai kiếp, nhân duyên này đều là mình giành được. Nếu nói kiếp trước là hành động vô ý, thì kiếp này chính là dụng tâm mưu tìm.
“Vì sao Vương gia lại nói những lời này?” Chớp mắt một cái, lòng Lung Nguyệt chợt thấy mê man, chợt nhớ lại, dù giữa nàng cùng Minh Hiên chưa từng được công khai, nhưng, phàm là người có mắt nhìn đều hiểu rõ ý định của Thuận Khải Đế.
Biết được Bùi Nguyên Tu có thể hiểu lầm, vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, vừa gãi gãi, vừa nhẹ giọng nói: “Cuộc sống này sao cả đời có thể chỉ theo phong hoa tuyệt nguyệt? Ngâm thơ vẽ tranh chỉ là thú tiêu khiển trong ngày thường mà thôi, nếu cả ngày ở chung với người chỉ biết khoe chữ, nghĩ đến cũng cả cảm thấy không thú vị rồi. Cũng không bằng một cương một nhu, tính tình hai người bổ khuyết cho nhanh, cuộc sống như vậy mới có tư có vị. Vương gia cảm thấy thế nào?”
Dứt lời, Lung Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt phượng nhìn về phía Bùi Nguyên Tu, lại nói: “Có câu, người uống nước tự biết nước lạnh hay nóng!”
Bùi Nguyên Tu sớm bị bàn tay nhỏ bé của Lung Nguyệt gãi đến tâm viên ý mãn, chỉ trong thoáng chốc liền hiểu đại khái lời nói của nàng, nhưng cũng đủ để khiến hắn vui vẻ không dứt, không ngừng gật đầu trả lời: “Được!”
Giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cúi đầu khẽ hỏi bên tai Lung Nguyệt: “Nguyệt sự hết rồi?”
Chỉ câu này, lại khiến Lung Nguyệt vừa rồi còn vô cùng tự tại, trong nháy mắt cả người liền như thiêu như đốt, cả vành tai cũng thôn thấu biến thành hồng ngọc.
“Chàng! Chàng! Sao chàng lại hỏi...”
“Nàng nói xem?” Bùi Nguyên Tu cười hỏi.
Lung Nguyệt đứng dậy, giẫm chân một cái, cũng không thèm nhìn Bùi Nguyên Tu một cái, nâng váy chạy thẳng về phòng. Trong lòng bực mình, sao da mặt của nam nhân này lại có thể dày hơn tường thành như thế.
Bùi Nguyên Tu nhìn bóng dáng thướt tha đi xa, sờ sờ lỗ mũi, cười to hai tiếng, cũng đứng dậy, đuổi theo Lung Nguyệt về phòng.
Cất bước vào noãn các, vừa nhìn phòng ngoài cũng không thấy bóng dáng Lung Nguyệt, biếu tiểu cô nương da mặt mỏng, tránh vào phòng trong rồi, mắt Bùi Nguyên Tú chứa đựng ý cười, nâng rèm bước vào bên trong.
Chỉ thấy lúc này Lung Nguyệt đang ngồi trên ghế quý phi, giả bộ như không có chuyện gì cầm vỏ quạt của hắn châm từng châm, cẩn thận thêu, nhưng mặt nhỏ vẫn hồng một mảng.
Bùi Nguyên Tu cười ngồi bên cạnh nàng, khẽ đặt cằm lên bờ vai nhỏ gầy của Lung Nguyệt, sau đó giữ chặt hông của nàng, nhỏ giọng nói: “Tức giận sao?”
Hơi thở ấm áp thổi qua tai Lung Nguyệt, khiến lông măng trên người nàng dựng lên, khiến mặt vừa mới trở về bình thường một chút trong nháy mắt lại hồng rực.
Thấy vậy, Bùi Nguyên Tu không phúc hậu cười thật lớn.
Lại khiến Lung Nguyệt từ ngượng ngùng biến thành bực mình, rồi sau đó ác tâm trong lòng nảy sinh, ném vật may vá trong tay sang bên cạnh, dùng hai tay chạm vào hông Bùi Nguyên Tu một cái, nhéo một cái.
Tiếc rằng Bùi Nguyên Tu da dày thịt béo, cũng không cảm thấy đau, chỉ ôm Lung Nguyệt cười đến hăng hái hơn nữa.
Lung Nguyệt quyết định không so đó với hắn nữa, nếu không người thua thiệt vẫn là mình. Mặc kệ hắn cười, mình cầm vỏ quạt tiếp tục thêu.
Mà bọc quần áo trên bàn lại khiến Bùi Nguyên Tu chú ý, hắn thu nụ cười, hỏi: “Cái này là vật gì?”
“Trần biểu cô nương đưa quà.” Nhớ tới Trần Liên Bích, lòng Lung Nguyệt liền cảm thấy không vui.
Bùi Nguyên Tu mở ra xem một cái, rồi sau đó gọi Hoán Ngọc vào, nói: “Đưa bọc y phục này cho Bùi Tiểu, để cho hắn xử lý.”
Hoàn Ngọc do dự một chút, đưa hai tay ra nhận lấy, lên tiếng: “Nô tỳ tuân mệnh.” Nhưng người lại đứng ở đó không động đậy. Trong lòng phỏng đoán, Vương gia có ý gì? Đưa cho Bùi Tiểu, giữ lại lúc ở ngoài viện có thể tắm rửa sao?
Mặc dù trong lòng Lung Nguyệt có suy nghĩ, nhưng thấy Hoán Ngọc đứng bất động ở đó, e là sẽ đả thương thể diện của Bùi Nguyên Tu, cảm thấy không sai khiến được tỳ nữ của mình, nói nhỏ: “Hoán Ngọc, Vương gia phân phó em chuyện gì? Còn không đi làm?”
“Nô tỳ thất thần, Vương gia thứ tội!” Hoán Ngọc phúc thân, liền muốn đi ra ngoài, lại nghe Bùi Nguyên Tu nói: “Nói cho Bùi Tiểu vẫn như trước kia, y phục bên trong cho hắn muốn vứt đi, hay là cho người khác, hay là sửa rồi tự mặc, tự xem rồi làm là được!”
“Dạ!”
Nghe Bùi Nguyên Tu nói như vậy, Hoán Ngọc đáp tiếng này vô cùng dứt khoát, lại khiến Bùi Nguyên Tu thầm buồn cười. Kiếp trước hắn liền hiểu được, mấy nha đầu bên cạnh Cửu Nhi rất bảo vệ chủ tử, nếu không phải như thế, Bùi Đại, Bùi Tiểu cũng không vì bản thân, mà cuối cùng bị thê nhi ly tán.
Những lời này Bùi Nguyên Tu chính là cố ý nói cho Lung Nguyệt nghe, nếu dựa vào tính tình bình thường thì hắn sẽ không nói cặn kẽ như thế. Nhưng có dạy dỗ của kiếp trước, trong lòng hắn hiểu được, tình nghĩa thế nào cũng không chịu được ly gián, hiểu lầm.
Mặc dù Cửu Nhi hiểu biết đại lượng, nhưng cũng suy nghĩ trước sau chu toàn, kiếp này hai người khó khăn lắm mới có một đoạn khởi đầu tốt, không thể để trong lòng nàng tích lũy chuyện không vui, phá hủy phần thân mật còn chưa chặt chẽ này.
Bùi Nguyên Tu làm như vậy, Lung Nguyệt tự nhiên hiểu được, là hắn nói với mình, hắn vô ý với Trần biểu muội.
Dù chỉ là lời nói một phía của hắn, nhưng Lung Nguyệt lại nguyện ý tin tưởng hắn. Theo tính tình của Bùi Nguyên Tu, một chính là một, hai chính là hai, nếu thật sự có tình với Trần Liên Bích, sẽ không giấu đầu lòi đuôi, che che giấu giấu.
Buổi chiều.
Dùng xong bữa tối, Lung Nguyệt dựa vào cột giường, làm xong vỏ bọc quạt cho Bùi Nguyên Tu.
Còn Bùi Nguyên Tu ngồi trên bàn, tay cầm quyển sách, nhưng đôi mắt lóe sáng lại khóa chặt trên người Lung Nguyệt, thẳng đến mức thấy nàng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Lúc Đào Châu mang trà vào, nhìn chòng chọc Bùi Nguyên Tu hồi lâu, đến lúc đi ra không nhịn được nói: “Vương gia, ngài cầm ngược sách rồi.”
“Khụ khụ! Ừ! Ngươi ra ngoài đi!” Bùi Nguyên Tu hắng giọng một cái, lúng túng nói.
Đợi Đào Châu phúc thân ra ngoài, Lung Nguyệt liền bật cười.
Coi như Bùi Nguyên Tu mất hết mật mũi rồi, nghiêm mặt, nói: “Đây là nha hoàn tốt của nàng!”
“Vương gia tha lỗi, Đào Châu là người tính tình thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng, đại nhân ngài đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nàng!” Lung Nguyệt thấy Bùi Nguyên Tu đen mặt, cho là hắn thật sự tức giận, dù sao cũng là ở cổ đại, quan trọng nhất với nam nhân chính là thể diện, vội vàng nói đỡ cho Đào Châu.
Bùi Nguyên Tu đặt sách trong tay xuống bàn, thong thả bước tới trước người Lung Nguyệt, sau đó cầm đồ thêu trong tay nàng, đặt xuống. Rồi sau đó nhào tới, đặt Lung Nguyệt nằm xuống giường, hai tay đặt bên hông nàng, cù cù, vừa nói: “Còn dám cười ta? Hả? Dám cười ta?”
Có câu nói: Ngứa thịt có nhiều người thương.
Lung Nguyệt liền ứng với lời này, rất sợ bị cù. Cười khanh khách, lại bị Bùi Nguyên Tu giữ chặt, không có chỗ tránh, không có chỗ trốn, đành phải thở hổn hển xin tha.
Một phen cười đùa, hai người thở hổn hển bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lung Nguyệt đỏ thăm, cùng với đèn lưu ly càng làm nổi bật vẻ kiều diễm ướt át.
Miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ nhếch lên, áo quần có chút xốc xếch, ngực phập phòng, khiến Bùi Nguyên Tu nhìn đến tâm viên ý mãn, liều mạng gạt màn che, cúi người, lần nữa át tới trên người Lung Nguyệt.
“Vương gia...Còn chưa rửa mặt...”
“Lát nữa cũng phải tắm...còn mặt...không cần...”
Âm thanh đứt quãng bên trong màn uyên ương truyền ra.
Nhưng lúc Bùi Nguyên Tu động tình nhất đột nhiên ngừng lại...
“Vương gia?”
Lần gọi này là Lung Nguyệt không biết làm sao.
“Cửu Nhi...” Bùi Nguyên Tu hít một hơi thật sâu, thở dốc nói: “Chúng ta không muốn hài tử được không?”
“A? Vương gia...”
Lung Nguyệt bị lời nói điên cuồng của hắn làm cho không hiểu ra sao, chỉ mở to đôi mắt dày sương mù nhìn hắn, giống như thú nhỏ lạc đường.
“Không phải ta không muốn để nàng sinh hài tử của chúng ta...” Bùi Nguyên Tu cho là Lung Nguyệt hiểu lầm: “Chỉ là hôm nay nàng còn nhỏ, chúng ta đợi hai năm nữa, được không?”
Kiếp trước, hài tử thứ nhất của bọn họ chính là trong tháng đầu tân hôn này liền tới không hề báo trước, lúc trở về Bắc Cương, xe ngựa mệt nhọc, một đường lắc lư, lúc bọn họ biết được nàng có thai, cũng là lúc bỏ lỡ đứa bé này.
Tuổi Cửu Nhi vẫn còn nhỏ, lại mất một đứa bé, tự nhiên là đả thương thân thể, điều lý một thời gian lâu, mới có thể có lại được, chỉ tiếc đưa bé kia vẫn là không có duyên với bọn họ...
Bùi Nguyên Tu sợ! Sợ ác mộng kiếp trước tái diễn.
Lúc này nhớ tới, cũng khiến động tình đang rục rịch ngóc đầu của hắn bị dọa lui về.
Lung Nguyệt nghe Bùi Nguyên Tu nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nói rất có lý. Dựa vào nàng là người hiện đại khoa học thông thường mà nói, tuổi như nàng thật sự không nên có thai, với con, hay với mẫu đều không tốt!
Chỉ là, phải ngừa thai như thế nào?
Nói tới canh tránh thai của thời đại này, dược tính thuộc hàn, còn chứa một lượng thủy ngân rất nhỏ, dùng lâu dài chính là đoạn tử tuyệt ton, cũng có người ngay cả mạng của mình cũng phải vứt bỏ.
Vè phần phương pháp của nam tử?
Nàng thật sự không biết, ở hiện đại từng nghe nói qua ruột dê gì đó, bong bóng cá để bên ngoài, chỉ là Bùi Nguyên Tu chịu không?
Lung Nguyệt đang thầm suy nghĩ, lại nghe Bùi Nguyên Tu nói: “Ta hiểu được, dùng thuốc hại thân, ta sẽ...”
Sẽ như thế nào?
“Ta không nhịn được...” Bùi Nguyên Tu có chút ảo não nói.
“Vậy thì thuận theo tự nhiên được không?” Lung Nguyệt sợ đả thương tôn nghiêm đại nam nhân của Bùi Nguyên Tu, dù sao ở cổ đại, hắn có thể vì mình mà nghĩ nhiều như thế đã là không dễ, chỉ thầm cười trong lòng, không ngờ, Bùi đại tướng quân, Tĩnh Bắc Vương còn có lúc đáng yêu như vậy.
“Được! Thuận theo đương nhiên là tốt!” Bùi Nguyên Tu cảm thấy như được đại xá, trong lúc bất thời lại long tinh hổ mãnh, khiến Lung Nguyệt luôn miệng xin tha, cũng không bỏ qua...
Tự nhiên là một màn gió xuân uyên ương vô cùng lấp lánh...