Bên ngoại Bùi Nguyên Tu họ Sài, nguyên quán Giang Nam, nhiều thế hệ toàn gia buôn bán, của cải rất nhiều, chính là gia đình phú quý nổi danh Giang Nam. Sài lão gia tử lúc còn trẻ theo thương đội ra ngoài, cứu một mạng tổ gia Bùi Nguyên Tu, liền có lui tới. Rồi sau đó, thường xuyên qua lại liền định thân gia nhi nữ. Mẫu thân Bùi Nguyên Tu Sài thị xuất gia trước, Sài lão gia thương khuê nữ, cũng vì thể diện vẻ vang của con rể nhà tướng quân, tìm bạc mua một chức quan.
Mà cữu cữu Bùi Nguyên Tu cũng là người đàng hoàng, là mọt sách nổi danh, cuối cùng khảo trúng hai giáp tiến sĩ, được phong làm quan nhỏ.
Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu được Sài lão gia tử dẫn tới chính đường, dọc đường thấy cảnh sắc sân viện đều tràn đầy mùi vị Giang Nam, rường cột chạm trổ, hành lang dài vòng quanh, cầu nhỏ nước chảy, núi giả bồn cảnh, không gì không tinh trí.
Đi tới chính đường, Lung Nguyệt tự nhiên được sắp xếp ở thủ vị. Đây là sắp xếp dựa theo thân phận của mình, cho nên nàng cũng không từ chối. Chỉ khẽ cười ngồi xuống, lệnh mấy người Hoán Ngọc trình lễ ra mắt đã chuẩn bị lên. Tặng từng thứ cho mấy người bên ngoại Bùi Nguyên Tu, cũng coi là nhận thân.
Người ta nói: “Tướng tùy tâm sinh(1).”
(1) Cụm từ “tướng tùy tâm sinh” có nghĩa là vẻ bề ngoài của bạn chính là sự phản ánh những cảm xúc của bạn, và cả những suy nghĩ, hành động cũng được thể hiện ra ngoài nét mặt của bạn.
Nói một cách khác, tướng mạo của bạn sẽ cho biết trong tâm bạn có gì.
Sài lão gia tử hơi mập, gò má tròn, lúc cười lên mắt híp lại, thật giống Phật di lặc, không hề nhìn ra công danh lợi lộc của thương nhân, giống như lão viên ngoại ăn chay niệm phật, không hỏi thế sự, vừa nhìn một cái liền biết là người thiện lương.
Trước lúc gả cho Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt từng nghe rất nhiều người nói qua. Sài lão gia tử này cũng thật sự là người lương thiện, lều cháo bày bên ngoài Tế Duyên tự hàng năm ở Kinh Giao chính là lão gia tử cho bạc. Nhưng rõ ràng có rất ít người biết được, chỉ cho là Hòa thượng Tế Duyên tự phổ thế cứu người.
Cữu cữu Bùi Nguyên Tu trời sinh là một người đàng ngoài có thể nhìn thấu, lúc đưa mắt liền lộ ra khí chất thật thà phúc hậu. Ngược lại cữu mẫu, vừa nhìn đã biết là người khôn khéo lanh lợi. Chỉ là nhà này cũng cần phải có một chủ mẫu lợi hại, nếu không theo dáng vẻ của hai vị đương gia cùng lão gia này, không để người khác bắt nạt mới là lạ!
Vị cữu mẫu Mạnh thị cũng xuất thân từ gia đình phú thân(giàu có, thân sĩ) Giang Nam, nhà chỉ có một tiểu đệ, kém bà hơn mười tuổi, nghe nói từ nhỏ bà đã giúp đỡ phụ mẫu xử lý gia nghiệp, rất thông minh tháo vát. Đứng bên người Mạnh thị có một phụ nhân búi cao tóc, nhìn tuổi lớn hơn Mạnh thị một chút, Lung Nguyệt nghĩ tới Ứng thị vị con dâu thứ nhà mẹ đẻ An Hoàng thúc kia, nhìn cũng là người đàng hoàng.
Quan sát nửa ngày, đột nhiên Lung Nguyệt muốn bật cười, Sài gia này thật đúng là nơi tụ tập người đàng hoàng mà.
Đúng lúc ấy thì, chợt thấy cửa chính đường có hai tiểu phụ nhân trẻ tuổi dịu dàng, thân hình như rắn nước sóng vai đi vào, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đi vào cũng không thấy mọi người, chỉ khẽ phúc thân với Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu.
Lung Nguyệt không nhịn được cau mày, nhìn Bùi Nguyên Tu.
“Đây là ai?” Bùi Nguyên Tu trầm giọng hỏi.
“Tiểu phụ nhân là thị thiếp của lão gia!” Hai người đồng thanh trả lời.
“Cữu cữu?” Bùi Nguyên Tu cau mày.
Sài đại lão gia vội nói: “Đây là hai ngày trước cấp trên đưa!” Giọng nói có vẻ bất đắc dĩ, nhìn ra được thật sự không thích.
“Vâng!” Bùi Nguyên Tu trầm giọng, không tiện nói gì nữa, thị thiếp của cữu cữu, tự có đương gia chủ mẫu quản, hắn đường đường là nam nhân, thật sự không tiện nhúng tay.
Lung Nguyệt lén quan sát cữu mẫu Mạnh thị một cái, chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của bà thoáng qua chút bối rối, trong bụng hiểu, "cấp trên tặng" vậy liền là e ngại mặt mũi cấp trên của Sài đại lão gia, Mạnh thị muốn trông nom cũng sợ đầu sợ đuôi, sợ đánh thể diện của cấp trên.
“Mấy ngày trước cữu mẫu lo lắng chuyện của cữu cữu, vất vả nên thân thể khó chịu? Ta thấy giữa lông mày cữu mẫu có chút mệt mỏi.” LunG Nguyệt cong mắt phượng nhẹ giọng hỏi, nhưng cũng khiến mọi người bên trong nghe được rõ ràng.
Mạnh Thị là người thông minh, thấy mắt Lung Nguyệt lóe lên, tự biết là nàng còn có câu dưới, theo lời nàng, gật đầu nói: “Cũng không phải, người này ấy mà, tuổi tăng thêm cũng có chút không chịu được sợ hãi, gần đây có lòng nhưng không được việc, lại không có người có khả năng giúp đỡ được một tay.”
“Nếu cữu mẫu không chê, chỗ ta còn có hai ma ma coi như hiểu chuyện, không bằng trước để cho cữu mẫu sai sử?” Lời của Lung Nguyệt rất rõ ràng, đây là muốn giúp Mạnh thị giải ưu.
Tất nhiên Mạnh thị nghe hiểu, trong lòng vui mừng, dù cho cấp trên lớn bao nhiêu, còn có thể lớn hơn công chúa sao, liền vội vàng lên tiếng: “Vậy thì đa tạ công chúa thương cảm!”
“Người một nha, cữu mẫu đừng khách khí với ta!” Lung Nguyệt cười, quét về phía hai vị tiểu giai nhân dịu dàng đang đứng yên lặng cúi đầu ở nội đường.
Lòng hai người này tự nhiên hiểu, ma ma này nói là giúp đỡ Mạnh thị, thực ra là quản gáo hai người các nàng, trong lòng không khỏi kêu khổ, sớm biết thế liền thu liễm một chút.
Ở Sài phủ dùng xong bữa tối, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu mới trở về phủ.
Ngồi bên trong xe ngựa, Bùi Nguyên Tu vì bị mấy biểu đệ lôi kéo uống không ít rượu, mặt màu đồng thiếc lúc này có vẻ hơi hồng đen, chỉ là nhìn ra được tâm trạng rất tốt.
Hắn vươn tay ôm Lung Nguyệt trong ngực, nói: “Hôm nay lại để cho Cửu Nhi phí tâm rồi.”
“Chỉ là chuyện cho người qua, có gì mà nói phí tâm chứ?” Lung Nguyệt cười khẽ, tất nhiên biết được hắn đang chỉ chuyện hai thị thiếp kia: “Sài phủ là bên ngoại Nhận Chi, cũng chính là bên ngoại của Cửu Nhi, bọn họ tốt, lúc chúng ta trở về Bắc Cương mới có thể yên tâm, không phải sao!”
“Ừ!” Bùi Nguyên Tu ấp úng trả lời, chôn mặt ở cổ Lung Nguyệt, hít mùi thơm quả dứa nhàn nhạt tỏa ra trên người nàng.
Lung Nguyệt cảm thấy giống như hắn đang nhớ lại chuyện gì thương tâm, thân thể kiên cố đột nhiên căng thẳng, chỉ nghe hắn nói: “Cửu Nhi, ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
“Cửu Nhi hiểu rồi!” Môi đỏ Lung Nguyệt nâng lên, vỗ nhẹ lưng hắn, giống như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Xe ngựa lảo đảo đi vào cổng trong Bùi phủ, hai người xuống xe đi về Bích Thương viện.
Tiết trời tháng 3 đã ấm lại, trăng rằm trên bầu trời xuyên qua tầng mây. Lung Nguyệt không nhịn đường, chỉ ngước mắt đếm chấm nhỏ, có Bùi Nguyên Tu bên cạnh cũng sẽ không để mình ngã.
Chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân vội vàng, xoay người thấy là Bùi Đại.
“Gia, Bắc Cương có văn thư khẩn cấp đến!”
Bùi Nguyên Tu nghe xong nhăn mặt cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Lung Nguyệt, nói: “Ta đi một lát sẽ trở lại!”
Lung Nguyệt gật đầu: “Chính sự quan trọng hơn.”
Đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Tu đi xa, Lung Nguyệt dẫn theo mấy người Hoán Ngọc từ từ đi về phía trước: “Đào Châu, em đi bảo phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm với canh giải rượu!”
“Dạ!”
Đào Châu xoay người bước nhanh về phía trước, chợt thấy phía trước có bóng người đung đưa, cho nên hét lớn: “Người nào!”
“Tại hạ Bùi Viễn, ra mắt công chúa!”
Từ lúc gặp lần trước ở Vinh Thọ đường, lúc Bùi lão phu nhân bị bệnh đó, dù Bùi Viễn làm chuyện gì, trong đầu luôn thoáng hiện bóng dáng dịu dàng, bộ dạng như vẽ đó. Liền càng thường xuyên tìm cơ hội đi qua đi lại ngoài Bích Thương viện, chỉ vì có thể từ xa nhìn một cái.
Vừa rồi hắn ta núp trong bóng tối lén nhìn Bùi Nguyên Tu đi, liền từ trong bóng tối bước ra thong thả đi tới, suy nghĩ có thể nói hai câu là tốt rồi.
Lung Nguyệt thấy là Bùi Viễn, chỉ đáp một tiếng, liền đi vòng qua hắn.
“Công chúa...Công chúa...” Bùi Viễn thấy Lung Nguyệt đi xa, không cam lòng, nhẹ giọng hô.
“Bùi nhị gia, thời gian không còn sớm!” Địch Thúy ngăn cản hắn, trầm giọng nói.
Bùi Viễn đành ngượng ngùng nhìn người trong lòng đi xa, trong lòng nổi lên cảm xúc nhiễu loạn không nói rõ được.
Phong Hà trai.
“Cô nương! Cô nương!” Một tiểu nha đầu chạy vào cửa viện, vội vàng nói.
“Chuyện gì? Hô to gọi nhỏ!” Trần Liên Bích hỏi.
“Là Vương gia...Lúc này Vương gia đang ở thư phòng ngoại viện...Chưa từng trở lại Bích Thương viện...” Tiểu nha đầu thở hổn hển, trả lời.
“Thật sao?” Hai mắt Trần Liên Bích tỏa sáng.
“Thiên chân vạn xác! Mắt nô tỳ nhìn thấy Vương gia đi vào!” Tiểu nha đầu trả lời.
“Vậy thì tốt!” Trần Liên Bích cong môi, phân phó nói: “Lấy bộ y phục trên người mà ta đã sớm chuẩn bị ra đây...”
Nửa nén hương sau, bóng dáng dịu dàng mặc y phục màu lam, ôm một hộp nhỏ thức ăn tới thư phòng ngoại viện Bùi Nguyên Tu làm việc.
“Ai?” Đúng lúc có thị vệ tuần tra tới đây, hét to hỏi.
“Công chúa lệnh cho ta mang chút đồ ăn tới cho Vương gia!” Giọng nữ mềm mại trả lời.
Thị về không ngăn cản nữa.
Trần Liên Bích khẽ cong môi cười, đúng là vào vô cùng dễ dàng như thế. Nàng giơ hộp đựng thức ăn lên, theo đường nhỏ đầy đá, gần như là đi thẳng tới ngoài cửa thư phòng của Bùi Nguyên Tu.
Thấy ánh sáng đèn đầu trong đỏ nhỏ như hạt đậu, thỉnh thoảng có bóng người đong đưa.
Trần Liên Bích siết chặt hộp đựng thức ăn trong tay, hít sâu một cái, thầm nói: Thành bại là ở hành động này!”
Rồi sau đó, khẽ kêu lên: “Đại biểu ca?”
Cũng không đợi người trong phòng đáp lại. liền đẩy cửa bước vào, quay người muốn cài cửa lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một trận gió lớn, rồi sau đó, cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người cùng cửa phòng liền cùng nhau bay ra ngoài.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, đã trở lại Phong Hà trai của mình.
“Cô nương tỉnh rồi sao? Người tỉnh rồi!” Hốc mắt tiểu nha đầu thiếp thân ửng đỏ, thật giống như đã khóc: “Cô nương, ta đi bưng thuốc cho người!” Nói xong liền vội vàng lui ra ngoài.
“Trở lại! Ta có lời muốn hỏi....” Trần Liên Bích vội vàng la lên. Lúc này nàng ta không hiểu ra sao, cũng không biết trong thư phòng đã xảy ra chuyện gì, bây giờ suy nghĩ một chút, liền biết mình bị người khác đá bay, nhưng sau khi ngã xuống đấy nàng ta liền hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó cũng không biết gì nữa.
Nàng ta giùng giằng muốn ngồi dậy, lại phát hiện nửa dưới thân thể không có cảm giác.
“Cái...cái này là sao? Hạnh Nhi, ngươi trở lại cho ta!” Trần Liên Bích dùng sức vỗ giường hẹp.
Tiểu nha đầu nghe tiếng đành nhắm mắt quay lại, nói: “Cô...cô nương, ngươi đã hôn mê một ngày một đêm rồi!”
“Ta không hỏi ngươi những thứ này! Ngươi mau nói cho ta, ta trở về thế nào, còn vì sao chân của ta lại không có cảm giác!” Trần Liên Bích nghiêng người lấy gối ném về phía Hạnh Nhi.
“Cô nương, ngài đừng như thế, cẩn thận thân thể, ngài hãy nghe ta nói...” Hành Nhi ngập ngừng nói nguyên nhân.
Thì ra là, đêm qua, trước lúc Trần Liên Bích bước vào, Bùi Nguyên Tu xem xong thư liền trở về Bích Thương viện. Bóng người nàng ta thấy bên trong thư phòng là lão Ngô, thân vệ của Bùi Nguyên Tu.
Vì người Bùi phủ, Bùi Nguyên Tu thật sự không tin được, cộng thêm thư quan trọng bên trong thư phòng của hắn cũng càng ngày càng nhiều, đành phải mỗi ngày sắp xếp một thân vệ bảo vệ, ngay đêm qua vừa đến phiên của lão Ngô.
Lão Ngô vốn tự mình tiễn Vương gia xong, đang định đi về phía giường La Hán nghỉ, liền nghe tiếng cửa vang lên, thấy một bóng dáng gầy nhỏ rón rén sờ soạng đi vào, còn xoay người lặng lẽ đóng cửa phòng.
Lão Ngô là người thô lỗ, trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ duy nhất: Gian tế!
Rồi sau đó chân tay còn nhanh hơn đầu óc, vừa nhấc chân liền đá bay người ra ngoài!
Lúc này thư phòng ngoại viện tất nhiên là nhốn nháo hoảng loạn.
Đợi mọi người nhận là là Trần gia biểu cô nương, vội vàng chạy tới Bích Thương Viện hồi bẩm.
Mà lúc này Bùi Nguyên Tu đang muốn ôm Lung Nguyệt nghỉ ngơi, bị làm phiền, cảm thấy toàn thân lên không được mà xuống không xong thì khó chịu, mặt đen như đáy nồi. Cũng không có ý định đi liếc mắt nhìn.
Ngược lại Lung Nguyệt nói muốn đi thăm hỏi, sau khi đỏ mặt đáp ứng hắn nguyện vọng "nhục mất nước", mới cùng hắn cùng nhau ăn mặc chỉnh tề, cùng đi tới ngoại viện.
Sau khi xem xong, sai người đưa về Phong Hà trai, lại cầm danh thiếp Bùi Nguyên cả đêm đi mời thái y.
Có điều, một cước này của lão Ngô thực sự quá nặng, đạp gãy đuôi xương sống của Trần Liên Bích, nửa đời sau của nàng ta chỉ có thể nằm trên giường thôi.
Mặc dù lão Ngô là người thô lỗ, dù lòng thấy mình không làm sai, nhưng thấy mình một cước phá hủy cả đời cô nương nhà người ta, liền nói: “Lão Ngô ta đây nuôi nàng!”
Lung Nguyệt nghe xong chỉ cảm thấy lão Ngô này cũng thật xui xẻo.
Trần Liên Bích nghe Hạnh Nhi nói xong, hai mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa, như là nghĩ tới đời này mình chỉ có thể phải tiếp tục như vậy, nhưng vò đã mẻ lại sứt, chỉ có thể hết sức lực ép buộc Bùi Nguyên Tu, bắt hắn phụ trách, nạp mình làm thiếp. Đành nói: Mình xảy ra chuyện ở trong thư phòng của hắn!
Phu thê Trần gia thấy dáng vẻ nữ nhi như vậy, cũng nghĩ có thể cố gắng hết sức dựa vào người Bùi Nguyên Tu là tốt nhất, cũng la hét ầm ĩ muốn Bùi Nguyên Tu nạp Trần Liên Bích.
Nhưng Bùi Nguyên Tu nghe xong cười nhạo nói: “Ở thư phòng ngoại viện của ta xảy ra chuyện không phải sai, chỉ là vì sao Trần Liên Bích lại phải tới thư phòng của ta? Lại chọn lúc đêm khuya vắng người? Trước kia ta đã từng nói qua, thư phòng ngoại viện là cơ mật quan trọng không được xông bừa vào! Nếu các ngươi cố ý muốn nói chuyện minh bạch, thì kiện lên cấp trên chính đường Đại Lý Tự đi! Miễn là không sợ bị định tội gian tế!”
Dứt lời, Bùi Nguyên Tu tức giận hừ một tiếng, phất tay áo đi.
Bùi Tiểu cùng Bùi Đại sau lưng Bùi Nguyên Tu cũng không vội đi ngay, nói với mấy người Trần gia: “Các ngươi để Thụy Mẫn công chúa ở đâu? Gia nhà ta, tuy nói là Tĩnh Bắc Vương hoàng thượng phong, nhưng cũng là Phò mã Đại Chiêu quốc. Dám giành vị hôn phu của công chúa? Ngài đúng là người thật sự tự treo ngược tuổi của bản thân, ngại mạng dài!” Dứt lời, bĩu môi, đuổi theo Bùi Nguyên Tu.
Những lời này của hắn thực đã thức tỉnh người Trần gia, vội vàng nhét thiếp cho Phò mã, đây không phải là khiến Hoàng thượng khó chịu sao? Không phải là tìm đường chết thì là cái gì? Suy nghĩ rõ ràng, trong lúc nhất thời mấy người toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Mẫu thân đanh đá của Trần Liên Bích cũng không quan tâm nàng ta còn bệnh, vào phòng liền cầm gối từ trên giường đập lên người nàng ta, trong miệng không ngừng chửi mắng: “Ngươi cái đồ tìm đường chết này, một mình tìm đường chết còn không nói, còn muốn liên lụy đến cả nhà chúng ta sao!”
Bùi lão phu nhân liệt nằm trên giường cả ngày ăn ngủ, ngủ lại ăn. Hôm nay lại thêm Trần Liên Bích, Trần thị đã tự lo không xong, ngày thường luôn nghĩ phải làm thế nào mới có thể bù vào đồ cưới của mẫu thân Bùi Nguyên Tu, làm gì có thời gian đi quan tâm nàng ta. Còn nữa, một cháu gái tàn phế, cũng không còn tác dụng, nuôi nàng ta làm gì!
Mà, Trần gia bên kia cũng vì nữ nhi bị phế, gả cũng không ai thèm lấy, nuôi cũng là ăn không ngồi rồi, định nhét nàng ở lại Bùi phủ rồi không thèm quan tâm. Làm sao Trần thị có thể để bọn họ chiếm tiện nghi như thế?
Vì vậy mấy người hợp kế lại, liền đưa nàng ta đến nhà trong miếu tộc Trần thị.
Ngày qua ngày, từ lúc đại hôn của Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu đến nay đã tròn một tháng.
Sáng sớm hôm nay, Lung Nguyệt liền cảm giác bụng dưới đau ê ẩm. Vừa thấy, là nguyệt sự tới.
Sau khi Bùi Nguyên Tu biết được, trên mặt thoáng qua thần sắc không được tự nhiên.
Nhưng cũng bị Lung Nguyệt bắt được, nàng cảm thấy thần sắc này giống như có chút thất vọng, lại giống như trong lòng có tảng đá lớn đè xuống, rất mâu thuẫn.
Mà Bùi Nguyên Tu cũng thật sự nghĩ như thế.
Ban đầu sau khi hai người nói xong sẽ thuận theo tự nhiên, hắn liền có chờ đợi cũng có lo lắng.
Chờ đợi hài tử kiếp trước không có duyên có thể tới trong kiếp này, để cho hắn có cơ hội đền bù tiếc nuối.
Nhưng cũng lo lắng, tuổi Cửu Nhi còn nhỏ, lại không bao lâu nữa bọn họ liền phải trở về Bắc Cương, một đường lắc lư nên bây giờ không nên có thai.