Tĩnh Bắc Vương Phủ, ngoại viện thư phòng.
Nhóm phụ tá mới vừa lui ra sau khi nghị sự với Bùi Nguyên Tu, thì Bùi Đại bước nhanh đi vào, dâng một phong thư lên.
Bùi Nguyên Tu mở ra, xem qua, nói: "Mời Lục tiên sinh Mã tiên sinh vào."
Hai vị phụ tá Lục, Mã tiên sinh xem thư, vỗ tay cười nói: "Vương gia, cơ hội tốt đây!"
"Hừm, là một cơ hội tốt!" Bùi Nguyên Tu cười nhạt, vứt thư tín vào chậu than đốt đi, sau đó nói: "Việc này giao cho hai vị tiên sinh, tinh tế mưu tính, cần phải một lưới bắt hết."
Hai vị tiên sinh đã định liệu trước, cười trả lời: "Được chuyện, Vương gia có thưởng gì không?"
"Thưởng! Có thưởng! Thưởng một cô vợ, làm sao?" Bùi Nguyên Tu sang sảng nói, bây giờ cưới được Lung Nguyệt, trong lòng Bùi Nguyên Tu, vợ tốt hơn mọi thứ!
"Chuyện này... Nhà có sư tử Hà Đông, vợ này thì một người là được rồi, còn Tiểu Mã đã đến tuổi, nên muốn kết hôn cưới vợ thôi! Ha ha ha!" Lục tiên sinh cười.
Đã thấy Tiểu Mã này trở nên mất tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua bức thư bị Bùi Nguyên Tu thiêu hủy kia.
"Được rồi! Hai vị tiên sinh đi làm thôi!" Bùi Nguyên Tu thấy mặt Tiểu Mã có lúng túng, phất tay thả hai người xuống.
Trước khi ra cửa thì còn nghe Lục tiên sinh trêu chọc: "Tiểu Mã không tự nhiên như vậy, trong lòng đang nghĩ đến ai?"
"Lục tiên sinh như vậy thật là cực kỳ xứng đôi với phu nhân..." Tiểu Mã bất đắc dĩ, true chọc ngược trở lại.
Đề cập trong nhà sư tử Hà Đông, Lục tiên sinh giận Tiểu Mã một chút, sau đó rung đùi đắc ý nói: "Nhà có hãn thê cũng là một loại may mắn, lưu manh không hiểu, không hiểu..."
Chờ hai vị tiên sinh đi ra ngoài, Bùi Nguyên Tu nhìn đồng hồ báo giờ, phủ tay áo đứng dậy, về đi Bích Thương Viện.
Lúc này trong Bích Thương Viện, Lung Nguyệt đang dặn dò Tẩy Bích: "Ngươi ra thư phòng ngoài viện nhìn, Vương gia dùng ngọ thiện nơi nào?"
"Dạ!" Tẩy Bích nghe lời vén rèm đi ra, thì thấy xa xa có góc áo màu chàm đong đưa, đó là Bùi Nguyên Tu quẹo qua hành lang uốn khúc mà đến, nên quay đầu lại đi vào phòng.
"Không phải cho ngươi đi ngoại viện? Làm sao lại trở về?" Lung Nguyệt thấy Tẩy Bích đi vào, hỏi.
"Vương gia đã về!" Tẩy Bích cười đáp, "Nô tỳ thấy Vương gia, một chốc lát cũng không thể rời bỏ chủ nhân, lúc này mới không tới hai canh giờ, đã chạy về đến rồi!"
"Không phải vậy sao!" Mấy người Hoán Ngọc thuận miệng phụ họa.
"Các ngươi da ngứa rồi? Hôm qua phạt Địch Thúy, các ngươi từng cái từng cái nhìn mà thèm, muốn có nạn cùng chịu?" Lung Nguyệt nhíu mày.
"Nô tỳ lắm miệng, chủ nhân tha mạng..." Mấy người Tẩy Bích xin khoan dung.
Nhưng vào lúc này, rèm cửa được vén lên, Bùi Nguyên Tu cất bước đi vào.
Mấy người Tẩy Bích đạt được cơ hội, bận bịu thi lễ, sau đó như chạy trốn chạy ra ngoài.
"Vương gia trở về!" Lung Nguyệt thả đồ may vá cầm trong tay xuống, đứng dậy thay y phục giúp hắn.
"Hừm, chuyện trong tay xử lý một chút, sợ nàng một mình đợi tẻ nhạt nên về xem một chút. Mà, cũng đến lúc dùng bữa." Bùi Nguyên Tu giơ cánh tay lên lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lung Nguyệt, nhìn nàng dịu dàng cẩn thận buộc chặt đai lưng cho mình, bỗng nhiên cười hỏi: "Gia rất đáng sợ hả?"
"Vì lẽ gì Vương gia nói vậy?" Lung Nguyệt kinh ngạc.
"Mới vừa mấy nha đầu của nàng thấy ta sao chạy trốn còn nhanh hơn thỏ?" Bùi Nguyên Tu cười.
"Vương gia ngọc thụ lâm phong, có gì đáng sợ? Các nàng sợ ta phạt các nàng, nhìn ngài thành cứu tinh của các nàng!" Lung Nguyệt cười khẽ hai tiếng, trả lời.
Sau đó, gọi Đào Châu đi vào, nói: "Vương gia trở về thì chuẩn bị dùng bữa thôi!"
Hai người ngồi bên bàn tròn bằng gỗ đàn được điêu khắc chạm trổ tinh mỹ dùng bữa, Lung Nguyệt khẽ hỏi: "Bùi Đại, Bùi Tiểu và các tiên sinh phụ tá dùng bữa thế nào?" Lúc ở Bùi phủ kinh thành, đồ ăn của những người này đều là do đầu bếp nữ nàng mang ra từ trong cung quản lý.
"Trong phủ có phòng bếp, Cửu nhi không cần lao tâm." Bùi Nguyên Tu lột một con tôm thả vào trong chén nàng, hơi trầm ngâm nói: "Nghỉ qua giờ ngọ, gặp một lần quản sự và hạ nhân trong phủ được không?"
"Ta cũng đang muốn nói việc này với Vương gia đây!" Lung Nguyệt vì Bùi Nguyên Tu đổ đầy ly rượu.
Dùng xong ngọ thiện, Bùi Nguyên Tu ôm lấy Lung Nguyệt ngủ trên giường một canh giờ. Sau đó nhẹ nhàng đứng lên, dịch dịch chăn mỏng cho Lung Nguyệt, ra khỏi noãn các, đi ra thư phòng ngoài viện.
Bùi Tiểu hầu ở bên ngoài thấy Bùi Nguyên Tu đi ra, đi theo.
Bùi Nguyên Tu bảo: "Sau một canh giờ, để quản sự và hạ nhân trên dưới trong phủ đi phòng khách tây, Vương phi muốn gặp."
"Dạ, tiểu nhân đi dặn dò luôn." Bùi Tiểu lĩnh mệnh xoay người đi.
Ngồi trong thư phòng ngoại viện, Bùi Nguyên Tu liếc đồng hồ báo giờ cách đó không xa lắc đầu cười khổ.
Từ lúc nghỉ ngơi buổi trưa trở lại thư phòng, đã qua một canh giờ hắn chỉ mất tập trung xem xong hai phần công văn. Trong lòng trong mắt tràn đầy hình ảnh Cửu nhi, trong đầu sẽ thỉnh thoảng lướt dáng dấp xinh đẹp yêu kiều kia.
Vò vò mi tâm, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu nữ tử này chính là kiếp của mình!
Nếu không có tâm trạng xử lý chính vụ, vậy đi bồi tiểu nha đầu gặp người trong phủ thôi!
Đứng dậy đi về Bích Thương Viện.
Tiến vào noãn các thì thấy Lung Nguyệt đã sớm thức dậy, lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm, để Hoán Ngọc giúp nàng chải tóc.
"Cài cây trâm này thôi!" Lung Nguyệt tự lấy trong tráp ra một cây trâm phượng miệng ngậm đông châu tua rua sợi vàng đi ra.
Chỉ nghe Hoán Ngọc cười nói: "Sao hôm nay chủ nhân nhớ tới phải trang phục trang trọng một phen?"
"Nơi nào trang trọng chứ, chỉ có điều là phải mặc đeo lão thành kim quý, mới có chút kinh sợ, đỡ phải xem ta tuổi trẻ dễ gạt gẫm, sau đó nói chuyện không có trọng lượng, sau này từng người từng người đều học các ngươi." Dứt lời, vừa chỉ chỉ son trên đài trang điểm, "Môi lại đỏ một chút."
"Chủ nhân nói lời này giảng, sao còn tiện thể nêu lên nhóm nô tỳ, chúng ta nghe lời của ngài như khuôn vàng thước ngọc đó." Tẩy Bích cười, lấy son lại thoa một tầng trên môi anh đào của Lung Nguyệt.
Sau đó nghe Lung Nguyệt cười nói: "Được, lần này thành hát hí khúc rồi!"
"Để ta nhìn nhìn là dáng dấp ra sao?" Bùi Nguyên Tu nghe chủ tớ các nàng trêu ghẹo, vén rèm che đi vào.
"Vương gia mạnh khỏe!" Mấy người Hoán Ngọc phúc thân.
Lung Nguyệt cũng đứng lên, xoay người lại, nhìn Bùi Nguyên Tu cười, "Vương gia thấy thế nào? Có hiện ra lớn tuổi một tí không?"
Bùi Nguyên Tu trên dưới đánh giá, chỉ thấy Lung Nguyệt mặc một váy nguyệt màu hạnh thêu vạn thọ cúc như ý, áo ngoài màu đỏ sẫm, ba ngàn tóc đen vãn trên đỉnh đầu. Trang dung đậm hơn thường ngày rất nhiều, làm cho hắn nhớ tới một câu thơ: Nùng trang nhạt mạt tổng tương nghi*!
*Ý cả câu là dù trang điểm đậm nhạt hay đã lau xuống vẫn thích hợp.
Bùi Nguyên Tu cười nói: "Hiện ra lão luyện rồi!"
"Như vậy là được, không uổng công ta phí tâm tư." Lung Nguyệt cười hồi, sau đó lại hỏi: "Sao Vương gia trở về?"
"Phía trước không có chuyện, trái phải cũng là nhàn rỗi, đến cùng nàng gặp người trong phủ." Nói xong vuốt vuốt tóc mai của Lung Nguyệt."Trang phục vậy là được rồi?"
"Được rồi!" Lung Nguyệt hồi.
"Như vậy chúng ta đi thôi!" Bùi Nguyên Tu cũng không tị hiềm, nắm tay Lung Nguyệt mang nàng đi phòng khách tây.
Đi vào trong viện, thì thấy bên trong đứng hai mươi mấy người, có năm người trang phục bà tử, còn lại đều là nam tử.
Lúc đầu Lung Nguyệt còn tưởng rằng hai mươi mấy người này là quản sự trong to nhỏ phủ, nhưng mà hỏi một vòng mới hiểu được, trên dưới Tĩnh Bắc Vương Phủ này tính cả đầu bếp, rồi quản sự, dĩ nhiên chỉ có hai mươi mấy hạ nhân này, còn chưa nhiều bằng người hồi môn của nàng.
Lén nhìn nhìn Bùi Nguyên Tu, nhìn khuôn mặt kiên nghị của hắn, trong lồng ngực bỗng nhiên bay lên một vệt đau lòng, người này mười mấy năm qua sống kiểu tháng ngày gì vậy!
Cho hạ nhân đi, Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu trở về Bích Thương Viện.
"Sau này này trên dưới trong phủ đều giao cho Vương phi." Bùi Nguyên Tu nắm bàn tay nhỏ xinh của Lung Nguyệt, dịu dàng nói, "Những người này đều là lão nhân năm đó tuỳ tùng gia phụ, yên tâm mà dùng. Trong phủ thiếu hụt nhân thủ, Cửu nhi cho Bùi Tiểu đi tìm người môi giới, thấy thành thật hợp mắt thì cho ở lại. Những việc vặt này sau này làm phiền Vương phi."
"Vương gia nói gì vậy, đây vốn là việc nằm trong phận sự của ta!" Lung Nguyệt cười đáp lại.
Chuyển qua ngày hôm sau, Bùi Tiểu đi tìm người môi giới.
Lung Nguyệt cảm thấy mình cũng coi như sống hai đời, nhưng người môi giới này cũng chỉ là nghe nói, hôm nay thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngồi trong khách sảnh tây, Lung Nguyệt thấy Bùi Tiểu dẫn nhất một bà tử rất mập đi vào.
Bà tử kia thấy Lung Nguyệt ngồi đàng hoàng ở chủ vị, ân cần tiến lên thi lễ, nói: "Thỉnh an Vương phi! Vương phi cát tường!"
Giọng nói sáng sủa, mồm miệng rõ ràng, cũng không gặp câu nệ. Vừa nhìn thì biết là thường thường cất bước ở gia đình giàu có.
"Bình thân!" Lung Nguyệt thản nhiên nói, "Đưa người ngươi mang vào đi!"
Bà tử vội vàng đáp lại, xoay người đi gọi chừng mười Tiểu Nha đầu đi vào, quy củ đứng hai hàng trong sảnh. Sau đó mới được cơ hội nhìn lén đánh giá. Chỉ thấy Vương phi ngồi ở chủ vị vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua như tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, nghe nói vị Vương phi này vừa mới cập kê, xem ra nửa điểm không giả, có được dung mạo như thơ như hoạ.
Nếu nói bà tử những năm này trong địa giới Bắc cương, phủ đại nhân tôn quý cỡ nào chưa từng đi, phu nhân, tiểu thư các phủ cũng thấy không ít, nhưng mà, có được dung mạo tinh xảo như vậy thì lần đầu tiên thấy, quả thực giống như tiên tử. Lại thấy Vương phi này tuy tuổi nhỏ, trong lúc vung tay nhấc chân lộ ra một cỗ cao quý, lúc mình vào cửa chỉ nghe nàng nói một câu, nhưng mà khí tràng cả người làm người không dám khinh thường, chỉ đứng trong sảnh như vậy, đã cảm thấy áp lực như có như không làm mình không dám thở mạnh.
Trong lòng bà tử nghĩ, chả trách là công chúa hoàng gia, càng cô nương quý trọng hơn tiểu thư nhà quan lớn. Chỉ ngồi ở chỗ này, việc gì cũng không làm, đã miễn cưỡng ép người một đầu. Nhưng mà, trong lòng cũng cảm thán, Tĩnh Bắc Vương gia này phúc khí thật lớn, tuổi trưởng thành, mà còn cưới được người cao quý giống như tiên tử vậy.
Lung Nguyệt nhìn lướt qua hai hàng nha đầu trong sảnh, nhìn cũng coi như sạch sẽ, liếc mắt ra hiệu với Anh Lạc cô cô.
Từ lúc Cẩn Hoàng Hậu giao Anh Lạc cô cô cho Lung Nguyệt, bà chính là quản sự cô cô nắm toàn bộ sự vụ bên người nàng.
Anh Lạc cô cô đi ra từ bên người Lung Nguyệt, phúc thân với nàng, đi hai vòng giữa hai hàng tiểu nha đầu kia, chọn mấy tiểu nha đầu hỏi hai câu.
Sau đó trở lại bên người Lung Nguyệt, nói bên tai nói chút gì.
Lung Nguyệt khẽ cười, hơi gật đầu một cái.
Chỉ thấy Anh Lạc cô cô chỉ năm, sáu cái tiểu nha đầu đi ra.
Mấy tiểu nha đầu này mười hai, mười ba tuổi, không có gì xuất sắc, cũng nhỏ gầy hơn, nhưng mà vừa nhìn thì biết là hài tử thành thật. Bị Anh Lạc cô cô kêu lên, đứng một bên, chỉ đàng hoàng cúi đầu mà đứng, ngẩng đầu nhìn một chút cũng không dám.
Lung Nguyệt xem xét, thoả mãn gật gù. Cũng nhờ Anh Lạc cô cô, đi theo bên người Hoàng hậu mười mấy năm, các nhìn người quả thực không bình thường. Nếu để Lung Nguyệt tự mình chọn, nàng đúng là không nắm chắc.
"Hừm, mấy người này thôi!" Lung Nguyệt không muốn nhiều lời, những việc sau này, cho bạc cũng được, định giấy bán thân cũng được, đều do Bùi Tiểu thu xếp. Trước đó nàng đã nói với Anh Lạc cô cô rồi, tuyển ra tiểu nha đầu do bà quản giáo.
Lung Nguyệt đứng dậy, đang định rời khỏi, bỗng nhiên từ hai hàng nha đầu còn lại lao ra một người, lao thẳng tới trước người Lung Nguyệt. Bùi Tiểu đứng ở cửa phòng khách thấy thế khẩn cấp tiến lên, nhưng không nghĩ, người kia bị một cước nhanh nhẹn của Đào Châu đạp ngã trên mặt đất.
"Ngươi là người phương nào, dám to gan xông tới Vương phi?" Đào Châu bảo vệ Lung Nguyệt ở phía sau, lớn tiếng quát lên.
"Nô... Tỳ, nô tỳ chỉ muốn hỏi... Hỏi, Vương phi vì sao không chọn nô tỳ..." Nha đầu kia cũng cảm thấy việc vừa mới làm rất không thích hợp, lúc này cũng sợ sệt vội vàng quỳ xuống, vừa dập đầu, vừa run giọng nói.
Lung Nguyệt vừa nghe nàng hỏi như thế, nhướng lông mày, lại ngồi trở lại chủ vị, cong khóe môi nhìn nha đầu quỳ phía dưới.