Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Bùi Nguyên Tu không nuôi thuộc hạ rảnh rỗi, chẳng có mấy kẻ phụ tá, nhưng trí óc của bọn họ lại rất tốt, một người có thể đối chọi được với ba người.
Lại nói đến việc diệt trừ tận gốc tàn dư của phản vương trong vòng nửa tháng, không quá 15 ngày, người của Tĩnh Bắc vương đã vây chặt từng nhà của mấy quan viên cầm đầu các phủ, vây chặt như nêm cối, ngay cả một con chim cũng không bay ra được.
Sự tình xảy ra đột ngột, ngay cả một tiếng gió mạnh mẽ lúc trước cũng không thể nghe thấy. Lúc đám người hầu kích động, chạy qua chạy lại để bẩm báo, Phương tướng quân đã dẫn binh vào tới cổng trong, tịch biên cả nhà. Xảy ra chuyện không thể ngờ, gà bay chó sủa ỏm tỏi cả lên, nữ nhân các phủ khóc lóc ầm ĩ.
Trong lúc cuống quýt, Tằng Kính hí hoáy viết vội một tờ giấy, sai bồ câu bay đi để đưa tin.
Một con bồ câu trắng như tuyết vừa bay qua bờ tưởng, mũi tên đã bứt gió mà bắn thẳng vào người nó. Chim bồ câu đáng thương ngã xuống từ trên không.
Một bàn tay to màu đồng nhặt con chim lên, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Gầy quá, không đủ để nhét kẽ răng!”
Chỉ nghe thấy tiếng người ấp úng ở phía sau hắn, “Mạnh Thạch Đầu, ngươi đúng là hóa khờ mất rồi! Gia bảo chúng ta cướp lấy tin tức, vậy mà ngươi lại đi cướp đồ ăn!”
"Hắc hắc! Ngươi cũng không phải không biết, lão bà nhà ta làm đồ ăn rất ngon...” Mạnh Thạch Đầu cười ngây ngô, bỗng nhiên im lặng, không nói nữa, nuốt câu sắp ra khỏi miệng vào bụng. Ánh mắt của mắt mở to, nhìn qua Lưu Hải ở bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn và Lưu Hải từng kể cho nhau nghe về nương tử của đôi bên, các nàng đều từng rơi xuống nước, làm ngựa hoảng sợ, muốn dựa vào Vương gia. Nương tử của Mạnh Thạch Đầu là Đại tiểu thư của Tiêu cục Thành Phong, ngày thường vốn đã tốt, tính tình mau lẹ, tuy rằng theo hắn, nhưng nàng ta lại rất toàn tâm toàn ý, sống cùng hắn qua ngày.
Mà nương tử của Lưu Hải là một cô nương thuộc nhà phú thương, từ khi vào cửa nhà hắn liền không có ngày nào yên tĩnh. Các huynh đệ chẳng biết đã nói hắn bao nhiêu lần, nữ nhân không nghe lời phải bị đánh, đánh không được thì bỏ vợ cho rồi. Nào ai biết rằng, trong hai trận trước, Lưu Hải này chém người đến mức tàn nhẫn, có thể thấy nữ nhân giống như một thư sinh mặt trắng hiền lành, khác hẳn nam nhân rất nhiều. Tiểu Mã tiên sinh nói rất dễ nghe, thậm chí còn gọi là: Lịch sự tao nhã!
“Lịch sự tao nhã” cái rắm!
Cùng gia đi một chuyến đến kinh thành, đến khi trở về, thê tử đã chạy theo người khác!
Phải nói rằng, trong đám huynh đệ, Lưu Hải có vẻ ngoài gọn gàng nhất, chỉ cần đứng ngoài phố cũng đã hấp dẫn không ít cô nương, chẳng hiểu sao số mệnh lại khiến hắn gặp phải một nữ nhân sốt ruột như vậy nữa!
Lưu Hải thấy ánh mắt của Mạnh Thạch Đầu nhìn qua, hắn chỉ biết cười, “Mau xem là tin tức gì đi, còn phải bẩm báo với Vương gia đấy!”
"Hắc hắc!" Mạnh Thạch Đầu vỗ vai Lưu Hải, nói, “Huynh đệ à, trên đời này có vô số nữ nhan, ngươi còn lo không có thê tử sao? Ngươi xem bốn cô nương ở bên cạnh Vương phi kìa, người nào người nấy đều xinh đẹp mỹ miều, xin Vương gia ban một người cho ngươi.”
Lưu Hải cười khổ, "Bốn cô nương ấy đều là nữ quan ngũ phẩm, người thô kệch như ta làm sao dám vọng tưởng?”
Tờ giấy trên chân của con bồ câu bị bắn chết đã được đưa tới tay Bùi Nguyên Tu.
"Hóa ra là có liên quan tới bên kia...” Bùi Nguyên Tu đọc tờ giấy, nhắc đi nhắc lại mấy lần, người liên quan đến kiếp trước đều có, sao hắn lại không phát hiện ra chứ? Cho dù hắn sống lại ở đời này, biến cố vẫn xảy ra ư?
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên cảnh Cửu Nhi mặc áo màu đỏ thẫm, gieo mình từ trên tường cao.
Bùi Nguyên Tu tỉnh mộng trong nháy mắt, hóa ra kiếp trước là như thế, chỉ là khi đó hắn quá tự tin, xem nhẹ chi tiết nhỏ, mới khiến cho Cửu Nhi...
Bùi Nguyên Tu nắm chặt tay thành đấm.
Nhớ tới Cửu Nhi...
Bùi Nguyên Tu cười khổ, nàng là số kiếp cả đời của hắn.
Vài ngày trước, không biết vì sao, hắn chợt cảm thấy giữa mình và nàng có cái gì đó ngăn cách, không giống như đêm tân hôn... như keo như sơn.
Nhưng mà hắn lại không tìm được, rốt cuộc là nơi nào đã xảy ra chuyện, cuối cùng chỉ có thể quy kết bản thân rằng mình lo lắng quá mức, lo được lo mất.
Trong lúc Bùi Nguyên Tu trầm tư, tấm mành ngoài cửa thư phòng được nhấc lên, Bùi Tiểu bước tới, “Gia, mọi chuyện đã làm xong, nữ nhân của Phạm gia và tàn dư của phản vương đều đã gom lại một chỗ.” Vừa nói, Bùi Tiểu vừa thầm oán: Dạo này, gia nhà hắn lòng dạ hẹp hòi, ngay cả một nữ nhân tay trói gà không chặt mà cũng dặn phải xử lý nghiêm khắc. Mấy người hay lui tới nữ quyến của quan phạm tội, cho dù lọt lưới một hai người, gia nhà hắn lại chẳng hề truy cứu. Nhưng mà dù sao đi nữa, tất cả đều do nữ nhân Phạm gia kia tìm tới, chạy đi chạy về liên tục, khiến cho Vương phi ngột ngạt. Bùi Tiểu cảm thấy mình đã thông suốt, Vương phi chính là đôi mắt của gia nhà hắn.
"Tốt!" Nghe Bùi Tiểu bẩm lại xong, Bùi Nguyên Tu gõ ngón trỏ lên bàn, nói, “Ngươi kiểm tra lại số tài sản và vật dụng đã bị tịch biên, bảo Vương phi chọn món nào vừa mắt... Khoan, kiểm tra xong thì quay lại chỗ ta!”
Bùi Nguyên Tu cảm thấy mình nên đi cùng Cửu Nhi mới là điều tốt nhất!
"Dạ!" Bùi Tiểu nhận lệnh ra ngoài, đúng lúc thấy huynh trưởng Bùi Đại bước vào, hắn liền nháy mắt với đại ca, sau đó bước đi.
Tuy rằng cả hai là huynh đệ song song, nhưng tính tình của Bùi Đại trầm tĩnh, cẩn thận hơn Bùi Tiểu rất nhiều. Vừa vào cử, hắn liền hành lễ với Bùi Nguyên Tu, sau đó nói, “Vương gia, tất cả tàn dư của phản vương và gia quyến đã bị bắt giam.”
Tuy rằng Bùi Đại và Bùi Tiểu là tùy tùng quản sự của Bùi Nguyên Tu, nhưng hơn mười năm qua, chinh chiến sa trường với Vương gia, làm tùy tùng của người, cả hai cũng lập không ít quân công, bây giờ đều là quan ngũ phẩm. Bọn họ lại đi theo bên cạnh Bùi Nguyên Tu nhiều năm, trong lòng mọi người, lời nói của họ còn có sức nặng hơn vài vị tướng quân, dù gì thì cả hai cũng đại diện cho Tĩnh Bắc vương. Vả lại, Bùi Nguyên Tu cũng giao một số việc quan trọng cho hai huynh đệ này.
"Biết rồi!" Bùi Nguyên Tu nghe xong liền đáp lại, vẫn chưa ngẩng đầu, cầm quyển sổ trong tay, lật xem.
"Thưa gia, Trầm Mạt Nương thì sao...” Bùi Đại lại nói, hắn vốn định xoay người ra ngoài, nhưng lại hỏi với vẻ do dự.
Bùi Nguyên Tu vừa nghe liền trở nên trầm ngâm, nói, “Đưa nàng ta ra khỏi đám nữ nhân phạm tội, ừm... cho nàng ta một thân phận, sắp xếp một chỗ ở sân trước đi.”
"Dạ, tiểu nhân đi làm ngay!” Bùi Đại khom người, chợt ngừng lại, hơi do dự rồi hỏi, “Gia, việc này có phải báo cho Vương phi biết không?”
"Không cần!" Bùi Nguyên Tu không chút nghĩ ngợi, đáp lại rất quyết đoán. Trong tiềm thức, hắn không muốn Cửu Nhi biết mình có dính dáng đến nữ nhân khác, cho dù hắn chẳng có quan hệ tình cảm gì cả.
Bùi Đại khẽ nhìn Vương gia nhà mình một cái, muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy Vương phi sớm muộn cũng biết được, nhưng vậy thì sao? Hắn cũng chẳng nói được gì, chỉ có cảm giác vậy thôi!
Thấy Vương gia không muốn nhiều lời nữa, hắn liền nhận lệnh, rời khỏi thư phòng, bước ra ngoài.
Bùi Nguyên Tu xem sách xong, vừa đứng dậy vươn vai, vừa muốn nhấc chân, chạy tới Bích Thương viện để thăm Lung Nguyệt. Đúng lúc đó, tiếng nói của gã sai vặt bên ngoài vang lên, “Thỉnh an Vương phi!”
"Đứng lên đi! Gia đang có khách ư?” Một giọng nữ vô cùng trong trẻo thốt lên.
"Thưa Vương phi, không có khách!” Gã sai vặt đáp lại.
"Được rồi!" Tiếng nói vừa dứt, tấm mành ngoài phòng phòng của Bùi Nguyên Tu lại được vén lên. Dáng người thong thả, mặc y phục màu vàng nhạt bước vào, chẳng phải ai khác ngoài Lung Nguyệt, theo sau nàng là Tẩy Bích đang cầm hộp thức ăn trên tay.
Bùi Nguyên Tu nhìn thoáng qua đồng hồ điểm giờ, gần giờ Thân rồi, cũng là giờ mà mỗi ngày, Lung Nguyệt sẽ tự mình mang trà bánh tới cho hắn.
"Có quấy nhiễu Vương gia không?” Lung Nguyệt nhún người một cái, cười hỏi.
Bùi Nguyên Tu đáp, “Đang định đến chỗ Vương phi đấy!”
Lung Nguyệt nghe vậy liền cười, mở hộp đựng thức ăn, bưng một cái đĩa bạch ngọc ra, bên trong là năm chiếc bánh hình xoáy ốc, năm màu khác biệt: đỏ, vàng, tím, xanh, trắng.
"Năm màu năm vị, không cái nào giống cái nào, Vương gia nếm thử xem, ăn rồi đoán thử nhân bánh là gì?” Lung Nguyệt nhoẻn miệng cười, đặt đĩa xuống trước mặt Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu thấy Lung Nguyệt nói, trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng vừa mở miệng một cái đã ăn sạch đồ trên tay nàng, sau đó nói, “Tím chắc chắn là khoai sọ, vàng có mùi thơm của quả dứa, đỏ có mùi chua chua ngọt ngọt, ắt hẳn là quả hồng núi (táo gai), còn trắng và xanh thì ta chưa từng được ăn...”
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe lời nói ấp úng của Thẩm Tam ở trong viện, “Mạnh Thạch Đầu, cái tên tham ăn này, đồ trong đĩa ngươi, ngươi chưa ăn mà đã muốn cướp của ta hả?!”
"Ta muốn mang về cho lão bà nhà ta nếm thử, nàng ấy học làm theo!” Mạnh Thạch Đầu đáp lại rất hợp tình hợp lý, một câu đã khiến mấy người trong viện được phen cười to.
Bùi Nguyên Tu nhíu mày, "Không phải chỉ có một mình ta có ư?” Hắn nói cứ như mình là đứa nhỏ bị giành ăn!
Lung Nguyệt cười, "Thời gian qua, mọi người đều vất vả, ta đã bảo phòng bếp làm nhiều hơn một chút, chỉ có Vương gia là ta tự tay làm.”
Bùi Nguyên Tu nghe vậy thì rất vừa lòng, gật đầu, nhưng lại khiến trong lòng Lung Nguyệt cười trộm không ngừng.
Nửa tháng qua, Bùi Nguyên Tu bộn bề nhiều việc, mà đêm hôm đó, trên người hắn lại có mùi hương lạ, chưa từng xuất hiện. Đồ của nữ nhân, nói thật ra, Lung Nguyệt chỉ mới gặp chiếc túi thơm đó lần đầu.
Lung Nguyệt đoán rằng, nếu không phải mấy ngày nay hắn quá bận rộn, không rảnh để lo việc khác, nàng nhất định sẽ hiểu lầm. Dù sao thì từ khi thành thân tới nay, dường như ngày nào, hắn cũng canh giữ ở bên cạnh nàng, tuy có ra ngoài nhưng cũng gấp gáp trở về, mùi hương và đồ vật của nữ nhân lạ, quả thật là lần đầu tiên xuất hiện ở trên người hắn.
Chuyện như vậy chỉ có hai khả năng: Một là Bùi Nguyên Tu che giấu quá tốt! Hai là vốn dĩ chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Nhưng mà cho dù là thật hay giả, Lung Nguyệt cũng sẽ làm theo những gì mà nương nàng – Hoàng hậu đã dặn, giữ cho bản thân và tinh thần mình thật tốt.
Mấy ngày nay, Lung Nguyệt cũng suy nghĩ cẩn thận. Ở chốn cổ đại này, đối với với nam nhân mà nói, nữ nhân là để thương, để sủng, nhưng cũng phải dựa vào bọn hắn. Nếu như thật sự phải trả giá bằng cả tấm chân tình, quả thật là làm khó đôi bên phải yêu hận tình thù.
So với việc phải thống khổ về sau, không bằng ngay từ đầu, giữ tâm bình lặng như nước chảy qua đời.
Vì thế, Lung Nguyệt xác định mối quan hệ giữa mình và Bùi Nguyên Tu một lần nữa, không cầu thổ lộ tình cảm, chỉ cần tương kính như tân* là được rồi.
*Kính nhau như khách
Mà sự quan tâm giữa hai phu thê, nàng vẫn cẩn thận làm được, dù gì thì ở cổ đại, nam nữ không có bối phận ngang hàng. Coi phu quân là trời là truyền thống đạo đức, cũng là gông xiềng đối với nữ nhân.
Nói đùa với Bùi Nguyên Tu ở thư phòng một lát, Lung Nguyệt chợt nghe gã sai vặt bên ngoài bẩm báo, “Tiểu Mã tiên sinh tới rồi!”
Lung Nguyệt mỉm cười dịu dàng với Bùi Nguyên Tu, sau đó rời khỏi thư phòng.
Bùi Nguyên Tu nhìn Tiểu Mã tiên sinh, hôm nay hắn rất có quy củ, khác hẳn ngày thường, “Tìm ta có chuyện gì?”
"Chuyện này...” Khuôn mặt Tiểu Mã tiên sinh trở nên đỏ ửng, “Vương gia, ta... tại hạ...”
"Khéo ăn khéo nói như Tiểu Mã tiên sinh mà cũng có lúc ấp úng thế này sao? A? Khà khà...” Bùi Nguyên Tu trêu chọc, “Hay là mời đám người Liễu Lục tiên sinh tới xem, cảnh này chân thật đến mức khó gặp...”
"Thôi mà, Vương gia! Trong lòng tại hạ luôn nghĩ rằng, Vương gia lòng sáng như gương, vậy mà vẫn cứ thích trêu chọc ta!” Tiểu Mã tiên sinh sờ sờ cái mũi.
"Là chuyện lúc trước ngươi nói ở viện à? Vương gia sẽ thay ngươi nhớ kỹ, ngươi thả lỏng người, chờ đi!” Bùi Nguyên Tu uống một ngụm trà, đây là trà pha cùng hoa cúc trên núi Hoàng Sơn vừa được cống nạp, Cửu Nhi đưa đến cùng với đĩa bánh xoắn ốc kia. Nước trà vào miệng liền ngọt, nhất định đã bỏ thêm mật. Nghĩ đến Cửu Nhi xinh đẹp yêu kiều, tim gan của hắn liền mềm cả đi, ngọt ngào vô cùng.
Tiểu Mã tiên sinh thấy Bùi Nguyên Tu uống trà đến mức tâm hồn bay bồng, nghĩ đến tất cả đều là công của Vương phi, hắn liền chắp tay, nói, “Vậy thì chuyện chung thân đại sự của tại hạ đều trông cậy vào Vương gia!”
Bùi Nguyên Tu cười, gật đầu, nhìn bóng dáng Tiểu Mã tiên sinh lui ra ngoài.