Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đợi đến khi Bùi Nguyên Tu đi rửa mặt, Lung Nguyệt mới lục một cuốn binh thư của hắn ra xem. Nàng nghiêng người, ngồi dựa vào chiếc giường khắc hoa, lật xem từng trang một. Lúc này, nàng chợt hiểu ra, vì sao mỗi khi tâm trạng không vui, nương nàng – Hoàng hậu lại hay đọc binh pháp, sử ký. Bởi vì nói một cách khách quan, phương pháp này khiến người ta không kích động, ngược lại còn giúp bản thân tránh khỏi việc xử trí mọi thứ theo cảm tính.
Rửa mặt xong, Bùi Nguyên Tu chỉ mặc một chiếc quần và một chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt. Hắn bước tới cạnh Lung Nguyệt trong tư thế lảo đảo, trên người vẫn còn chưa hết mùi rượu. Bùi Nguyên Tu khẽ cười với nàng, nụ cười ấy có hơi ngây ngốc. Thế nhưng, nàng lại chẳng hề nở một nụ cười, chỉ nhếch nhẹ đôi môi, “Vương gia, ngày mai còn có việc công phải xử lý, sắc trời không còn sớm nữa, tạm nghỉ...”
Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Tu đã giống như một con hổ dữ nhào về phía nàng, đè nàng xuống giường...
Ánh đèn chớp nháy, màn sa khẽ lay.
Bùi Nguyên Tu thở dốc, phát ra tiếng ồ ồ.
Thế nhưng, mặc kệ hắn gây rối thế nào, triền miên đến đâu, thân thể của Lung Nguyệt vẫn cứng ngắc như cũ, không hề bị kích tình.
"Cửu Nhi... Cửu Nhi..." Bùi Nguyên Tu khẽ cắn vành tai ngọc ngà của Lung Nguyệt, khiến nàng hơi giật mình, nhưng lại nhịn không được mà muốn tránh hắn. Bùi Nguyên Tu đang say, phát hiện nàng không bình thường, hắn liền nói nhỏ, “Nàng ngửi thấy mùi rượu... không vui ư?” Nói xong, hắn ngả người xuống bên cạnh Lung Nguyệt, ôm chặt lấy nàng, “Ngủ trước đi, sau này ta sẽ không như vậy nữa...”
Lung Nguyệt chẳng hề nói gì. Nàng nhắm mắt, để mặc hắn ôm mình vào ngực. Cho đến khi hơi thở của hắn đã đều đều, nàng mới mở mắt ra, nhìn lên đỉnh màn sa, đột nhiên phát hiện bản thân mình thích tình cảm sạch sẽ, có lẽ đó cũng là nỗi bi ai của những người hiện đại xuyên không đến thời cổ đại này!
Ngày hôm sau, Bùi Nguyên Tu nhìn mấy tờ công văn, tin tức, hắn đột nhiên ngồi xuống bàn trong trạng thái hoảng sợ.
Không biết vì sao, hắn cảm nhận được một ảo giác mơ hồ. Nửa tháng trước, Cửu Nhi và hắn tựa như cách nhau một màn lụa mỏng, nhưng không hiểu sao từ sáng ngày hôm nay, cả hai lại như cách nhau cả bức tường chắn. Cảm giác ấy khiến hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng lại chẳng biết chỗ nào không thích hợp.
Bên ngoài cửa là tiếng chế nhạo của Lục tiên sinh, “Tiểu Mã tiên sinh à, sao sáng nay lại giống như gà trống bị đánh bại vậy? Ha ha ha ha...”
Bùi Nguyên Tu nghe vậy thì âm thầm cười khổ, người ta cũng giống như hắn: Khốn khổ vì tình.
Nhìn đi, Tiểu Mã tiên sinh yêu mà không được, còn bản thân mình thì sao? Cứ lo sợ không đâu?
Bùi Nguyên Tu suy nghĩ mất hai ngày, sau đó chợt cảm thấy, nếu như không phải hắn cứ lo được lo mất, có lẽ Cửu Nhi ở nhà cao cửa rộng, quá mức cô đơn, nàng nhớ nhà rồi.
Vì vậy, ngày hôm nay, khi đến Bích Thương viện để dùng bữa trưa, Bùi Nguyên Tu đã mặt dày mà ôm chặt Lung Nguyệt, ngả người xuống ghế quý phi, nói, “Mấy bữa nữa là tới ngày mùng năm tháng năm – tiết Đoan Ngọ, chúng ta tổ chức tiệc Tống Tử* ở phủ, Cửu Nhi nghĩ thế nào?”
*Tống Tử có nghĩa là bánh chưng, bánh tét, bánh ú
"Đúng là sắp tới tiết Đoan Ngọ rồi, thảo nào mấy ngày nay, khí trời mỗi lúc một nóng.” Lung Nguyệt là kiểu người sợ nóng. Nàng thoát khỏi cánh tay của Bùi Nguyên Tu, khẽ phẩy chiếc quạt tròn, “Không biết tiết Đoan Ngọ ở Bắc Cương thế nào nhỉ? Có thi đấu thuyền rồng không?”
"Không có, trong thành không có sông hồ lớn, không tiện đi thuyền.” Bên người không có giai nhân, Bùi Nguyên Tu đành phải ngồi dậy, nói, “Nếu Cửu Nhi muốn xem, ta sẽ sai người đào một hồ nước, thiết nghĩ một năm là được rồi, qua năm sau có thể thi đấu thuyền rồng.”
Nghe hắn nói vậy, Lung Nguyệt liền nhăn mày, “Chẳng lẽ nếu bây giờ ta nói muốn hái sao trên trời, Vương gia cũng liền sai người xây lầu ngắm sao? Như thế thì ta sẽ trở thành yêu nghiệt gây họa cho đất nước ư?”
"Chỉ cần có nàng, cho dù bảo ta đánh bại Bắc Cương, ta cũng cam lòng!” Bùi Nguyên Tu bỗng nhiên hiểu ra, tại sao Hạ Kiệt lại vì Muội Hỉ mà “xé vải”*, tại sao Chu U Vương vì nụ cười của Bao Tự mà “phóng hỏa gọi chư hầu”*. Nếu như có thể khiến Cửu Nhi được vui, việc hắn làm cả Bắc Cương trở nên nghiêng ngả thì có là gì?
*Xé vải - Muội Hỉ (triều Hạ) Truyền thuyết kể rằng nàng là phi tử của thiên tử cuối cùng triều Hạ. Sau khi lấy vua Kiệt, hưởng thụ xa xỉ, suốt ngày chìm đắm trong ca múa khỏa thân, rượu thịt tràn lan. Tương truyền, nàng thích nghe tiếng “xé vải” nên vua Kiệt đã hạ lệnh hàng ngày phải tiến cung 100 súc vải lụa để xé mua vui, đổi lấy tiếng cười của nàng. Cũng vì hoàng đế mải mê chìm đắm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính, nên muôn dân sống cảnh lầm than, ai oán thấu tận thanh thiên. Cuối cùng, vua Kiệt đã bị bộ lạc Thương tiêu diệt.
*Phóng hỏa gọi chư hầu - Bao Tự (triều Chu) được mệnh danh là mỹ nhân không biết cười. Thân thế nàng được miêu tả vô cùng thần kỳ trong “Đông Chu liệt quốc chí”, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một tiểu mỹ nhân của bộ lạc “Bao” tiến cống cho Chu U Vương. Vì nàng ít cười nên Chu U Vương tìm mọi cách để đổi lấy tiếng cười của nàng, kể cả việc thường xuyên đốt cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Đến khi quân Khuyển Nhung đánh úp Cảo Kinh, U vương vội cho đốt lửa hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng đã không ai tới. U vương mang Bao Tự và con nhỏ bỏ chạy, bị quân Khuyển Nhung đuổi theo giết chết. Riêng Bao Tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui.
"Vương gia nói vậy sẽ làm Cửu Nhi mang tiếng bất nghĩa đấy!” Lung Nguyệt trầm ngâm, đột nhiên thốt lời, “Nếu có thể, chi bằng Vương gia hãy dùng số ngân lượng mở sông hồ ấy mà tu sửa kênh mương, đập chứa nước, tưới tiêu ruộng đất, trồng trọt cây ăn quả? Bắc Cương hoang vắng, vả lại còn có không ít nô dịch được sung quân đến đây, nếu như có thể dùng thì rất tốt...”
Không thể không nói rằng, kiến thức về nông nghiệp mà Lung Nguyệt học trong kiếp trước đã không vô ích. Nghe nàng nói từng lời chậm rãi, đôi mắt của Bùi Nguyên Tu trở nên sáng ngời. Hắn gọi Hoán Ngọc vào giúp nàng thay y phục, dẫn nàng đến thư phòng ở ngoài viện, gọi hết phụ tá và mấy tiên sinh kia tới, nhờ nàng giảng giải để bọn họ hiểu một chút.
Lung Nguyệt cũng không ngại ngùng, thoải mái giảng giải về những gì mà mình đã học trong kiếp trước, chọn ra những chỗ thích hợp để áp dụng cho Bắc Cương, phương pháp đều mới mẻ hơn thời đại này. Nàng giảng giải những tri thức về nông nghiệp cho mọi người, đám phụ tá và mấy tiên sinh được một phen mở rộng đầu óc.
Bắc Cương vốn là vùng đất của dân du mục*, ruộng đất ít nhất, nhưng người ta lại cần lương thực nhiều nhất. Hằng năm, người dân sẽ tự khắc tới đất phong khác, dùng một lượng bạc thích hợp để mua lương thực, nhưng chủ yếu là mua của đất Trần. Bọn họ phải ăn để sống qua ngày, nếu như có thể giải quyết vấn đề lương thực, Bắc Cương sẽ không còn phải chịu sự quản chế của người khác.
*Du mục: chăn thả gia sức lưu động từ nơi này qua nơi khác
Bùi Nguyên Tu và đám phụ tá, tiên sinh vừa nghe vừa cao hứng, Lung Nguyệt cũng vừa giảng giải vừa vui mừng. Nàng phân vân, nàng khó chịu khi ngửi thấy mùi hương nữ nhi trên người Bùi Nguyên Tu, chưa hẳn vì nàng không yêu hắn đủ sâu, rất có khả năng là từ khi thành thân, nàng luôn xem hắn là trung tâm mà quan tâm, suy nghĩ, đắn đo, không có lúc nào mà không vây quanh hắn. Nếu như có một vài chuyện khiến nàng phân tán sự chú ý, có lẽ sẽ không như thế.
Do đó, Lung Nguyệt định bụng dùng cơ hội này để kiếm cho việc cho mình làm, nói theo ngôn ngữ của người hiện đại thì chính là: Tự mình tạo ra giá trị của bản thân!
Giảng giải cho các tiên sinh xong, nàng trở về Bích Thương viện, nhốt mình trong Hận Thiếu trai hai ngày để viết ra một quyển sách về tất tần tật những gì liên quan đến nông nghiệp, thủy lợi cho Bắc Cương.
Lung Nguyệt đã khiến đám người phụ tá và mấy tiên sinh hoàn toàn bái phục, thậm chí còn giật nảy mình. Bọn họ nói rất thẳng thắn, “Quả là trăm nghe không bằng một thấy, trong kinh thành từng có lời đồn, khi Vương phi còn ở khuê phòng thì đã thông tuệ hơn người. Giờ đây, chúng tại hạ may mắn được thấy, quả nhiên không sai, lời đồn lại nói chẳng đủ. Quyển sách này thể hiện sự hiểu biết chính xác, đúng đắn, câu luận rất có chí khí mà chẳng hề phô trương. Hơn nữa, Bắc Cương chúng ta có thể thực hiện phương pháp này...”
Bùi Nguyên Tu vân vê chiếc quạt thêu mà Lung Nguyệt đưa cho, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trong lòng đắc ý vô cùng, cười nói, “Các ngươi không biết đó thôi, năm Vương phi mười tuổi, nàng ấy từng cải nam trang để đi thi Hương, đứng đầu trong ba người đỗ cao nhất! Nàng ấy còn là đệ tử được sư phụ Minh Lý của Thái tử hài lòng nhất!” Bùi Nguyên Tu nói với vẻ kiêu ngạo vô cùng, tình cảm đến mức không lời nào có thể nói hết được, giống như người đứng đầu trong ba người đỗ cao nhất không phải là nàng mà là hắn vậy.
Nhưng điều đó cũng khiến đám người phụ tá, tiên sinh được một phen thổn thức. Năm lên mười tuổi, bọn họ đã làm gì? Chỉ mới bắt đầu tập làm văn thôi! Vậy mà một tiểu cô nương mới chừng ấy đã biết cải nam trang để đi thi, tuy rằng không đúng với đạo lý cho lắm, nhưng cũng khiến người ta kính nể.
Mà Minh Lý kia là ai? Là một nhà nho thông thái của đương triều, biết bao văn sĩ trong thiên hạ tôn kính người. Cho dù trước kia, Vương phi dùng thân phận Công chúa để được Minh Lý dạy bảo, nhưng bản thân nàng cũng có tài năng độc đáo.
Mấy tiên sinh dùng sách của Lung Nguyệt để làm gương, Bùi Nguyên Tu nào có để bọn họ xem bản vẽ bảo bối của thê tử? Do đó, hắn tự tay sao chép một phần cho đám tiên sinh.
Mà Lung Nguyệt vốn tưởng rằng bản thân đã không còn quấn lấy Bùi Nguyên Tu qua ngày nữa, nàng bắt đầu làm việc của riêng mình.
Ngày hôm nay, Lung Nguyệt gọi Bùi Tiểu tới rồi hỏi, “Ngươi có biết chỗ nào in ấn không?”
"Thưa Vương phi, ở con phố phía Nam có thư cục* Hằng Xương, in từng bản rất cẩn thận, Vương phi thấy có ổn không?” Bùi Tiểu cung kính đáp lời, "Nếu Vương phi có việc cần sai bảo, tiểu nhân nhất định hết lòng hết sức!”
*Thư cục = nhà in
"Ta biết rồi, nếu ngươi đã thấy ổn thì không cần phải khách khí như vậy!”
Nàng bảo Bùi Tiểu ra ngoài.
Lung Nguyệt bước vào trong phòng, lấy một bộ y phục của nam nhân ra, sau đó dặn dò Hoán Ngọc báo với Chu Thống lĩnh một tiếng, dặn hắn ta và mười hai hộ vệ đừng mặc y phục của quan viên, chuẩn bị xe ngựa thật tốt, nàng muốn ra khỏi phủ một lát.
Đợi Hoán Ngọc và Kỷ Nhân thay y phục nam nhân xong, Lung Nguyệt cất một tờ giấy vào trong tay áo, bước lên xe ngựa ở cửa phụ, đi về phía thư cục Hằng Xương.
Lung Nguyệt tới thư cục để nhờ họ in sổ sách thu chi tiền bạc. Cứ vẽ từng bức bằng tay thì mệt quá, không bằng in hết thành sách cho bớt việc.
Nói rõ hình thức cùng chưởng quầy của thư cục, xem trước mẩy bản vẽ được in thử, bàn luận về giá cả xong xuôi, hẹn ngày đến lấy, Lung Nguyệt mới vừa lòng, bước ra khỏi thư cục Hằng Xương. Nàng không vội lên xe ngựa, khó lắm mới có thể ra ngoài một chuyến thế này, nàng định đi dạo phố phường, do đó bắt đầu lên đường.
Chủ tớ mấy người đi dạo trên phố, Chu Thống lĩnh và mười hai hộ vệ ở cách họ không gần cũng không xa để bảo vệ sự an toàn.
Mãi đến khi các nàng bước tới một ngã rẽ ở góc đường, cả ba liền nhìn thấy cách đó không xa, cửa của một nhà đột nhiên mở toang. Lung Nguyệt cảm thấy bóng dáng vừa bước ra khỏi nơi ấy vô cùng quen thuộc. Theo sau người đó, có một nữ tử nói cười ríu rít, dịu dàng đáng yêu, nàng ta mặc một chiếc váy rủ màu xanh nhạt, chân váy kiểu Như Ý, bên trên có những chùm hoa thủy tiên rời rạc...
Trong nháy mắt, Lung Nguyệt cảm thấy lạnh như băng. Ngay sau đó, nàng cùng Hoán Ngọc và Kỷ Nhân quay lại, không hề nói một câu nào, bước thẳng lên xe ngựa, trở về vương phủ.