Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 126: Lòng nghi ngờ Lung Nguyệt lạnh nhạt, tình cảm hiềm khích Bùi Nguyên Tu sầu khổ




Trở lại Bích Thương Viện, Lung Nguyệt đổi quần áo, tiến vào Hận Thiểu Trai, dặn dò mấy người Hoán Ngọc, nếu nàng không gọi thì không cần đi vào hầu hạ.
Nhìn chủ tử nhà mình tiến vào Hận Thiểu Trai, bốn người Hoán Ngọc hai mặt nhìn nhau, từ nhỏ với hầu hạ bên người Lung Nguyệt, nói là chủ tớ, nhưng cũng là bạn bè, các nàng mẫn cảm phát hiện, hôm nay tâm trạng chủ tử nhà mình rất không thích hợp, nói không được là ưu thương, là đau khổ, hay là thất vọng, nói chung, vô cùng không tốt.
Nhưng là, từ lúc đi ra khỏi nhà in, chủ tử nhà mình còn tràn đầy phấn khởi muốn đi dạo phố thị, nhưng đi không được một con đường đã đổi ý. Nghĩ đến hẳn là đột nhiên xảy ra chuyện gì khiến nàng không vui vẻ, còn chuyện gì, các nàng không biết.
Nhưng mà, chủ tử nhà mình từ nhỏ đến lớn, xưa nay đều là thiên chi kiều nữ, chuyện có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở đúng là chưa bao giờ xảy ra, bây giờ là lần đầu tiên. Mấy người Hoán Ngọc nghĩ đến việc này, không khỏi lo lắng.
Lung Nguyệt một mình tiến vào Hận Thiểu Trai, chậm rãi ngồi trước án thư, tựa trên ghế dựa mềm nhắm mắt lại.
Hình ảnh nhìn thấy nơi góc đường như chiếu lại xuất hiện trong đầu của nàng.
Bóng người xanh nhạt kia lộ ra vẻ lả lướt nhu nhược, lại mang theo một cỗ văn nhã, tuy chỉ giống như cô con gái rượu, cũng không rực rỡ chiếu người, nhưng cũng có một phen phong tình gầy yếu đặc biệt, giỏi nhất là kích phát long muốn bảo vệ của nam nhi, chải búi tóc phụ nhân. Lấy ánh nhìn của Lung Nguyệt, tuổi hẳn là tương đương Bùi Nguyên Tu.
Nhớ lại Bùi Nguyên Tu ngay lúc đó, tuy vẫn là thời gian gặp người tầm thường, khuôn mặt đoan chính không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng mà, ánh mắt kia tuy không ẩn tình đưa tình như nhìn mình, nhưng cũng toát ra dịu dàng, Lung Nguyệt chưa từng thấy Bùi Nguyên Tu nhìn người khác như thế.
Lung Nguyệt thầm cười khổ. Lúc ở hiện đại từng đọc dã sử, trong đó ghi chép, bất luận công chúa triều đại nào, cuộc sống hôn nhân ít có hạnh phúc. Bây giờ bản thân mình lại tiến vào trong vòng lẩn quẩn này.
Cô gái áo xanh kia, chính là cái gọi là ngoại thất*?
*tình nhân bao nuôi bên ngoài
Nếu như là thật, theo tuổi kia, sợ là thanh mai trúc mã của Bùi Nguyên Tu.
Mà Bùi Nguyên Tu cũng bảo vệ nàng ta rất nghiêm mật, trước kết hôn mình cũng từng nhiều mặt tìm hiểu tình huống của hắn, nhưng nửa điểm cũng không phát hiện. Mà hai vị huynh trưởng của mình và biểu ca Minh Thức cũng từng sinh hoạt trong quân nhiều năm như vậy với hắn, cũng không biết nửa điểm tin tức.
Thường nói: Không có tường nào gió không lọt qua được!
Nhiều người như vậy không phát hiện, mà một chút lời đồn cũng không có, thực là quá mức kỳ lạ.
Đó là hiểu lầm sao?
Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu dung túng không lý do, sủng ái không nguyên tắc, hai người ở chung ấm áp, còn có đêm động phòng hoa chúc hắn từng nói...
Bỗng nhiên, lông mày Lung Nguyệt khẽ nhíu, khom người trên ghế dựa mềm, đêm động phòng đó Bùi Nguyên Tu tuy biểu hiện dường như tiểu tử chưa hiểu chuyện, nhưng mà động tác của hắn thông thạo, thực không giống dáng vẻ chưa bao giờ có nữ nhân.
Như vậy, những thứ hắn bày ra với trước mặt mình đều là giả?
Lung Nguyệt không khỏi rùng mình một cái, nếu thật sự là như thế, hắn ẩn giấu đến quá mức thâm trầm, quá mức đáng sợ.
Nàng không nhịn được xem hôn nhân của mình thành một âm mưu, chủ mưu của tất cả những thứ này là Bùi Nguyên Tu. Mà mục đích hắn cưới mình là muốn lấy mình làm lợi thế, áp chế Hoàng Đế cha Thái Tử Ca Ca.
Nhưng áp chế làm gì? Cắt đất tự trị? Tự lập làm vương? Không bị triều đình quản thúc?
Bỗng nhiên Lung Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười, không nói Hoàng Đế cha có thể đồng ý không, dù đồng ý rồi, mình cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Tính ra, mình cũng sống hai đời, đời trước tuy cũng có cốt khí, đời này đầu thai thành công chúa, kiêu ngạo trong xương sẽ chỉ làm mình liều mang cá chết lưới rách với hắn. Lung Nguyệt cảm thất mình rất cực đoan, nhưng mà cũng là thiên tính thôi, nói chung, nàng sẽ không cho phép mình bị người khống chế.
Mà lúc này, đầu của nàng loạn thành một đoàn, không biết phải đối mặt Bùi Nguyên Tu như thế nào.
Tĩnh Bắc Vương Phủ, thư phòng ngoại viện.
Bùi Nguyên Tu ngồi trước án thư, trong tay cầm công báo, nhưng một chút cũng xem không vào, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm đồng hồ báo giờ Đa Bảo Các.
Đã qua giờ Thân ba khắc, mà Cửu nhi của hắn chưa từng đưa trà bánh đến cho mình như mỗi ngày. Buổi sáng ra ngoài làm việc, sau đó lại cùng các tiên sinh đi nô doanh một chuyến, không có hồi phủ dùng bữa, cũng không hiểu tiểu nữ hài kia bận bịu gì, xem tình hình này là đã quên mình rồi?
Bùi Nguyên Tu đặt công báo trong tay xuống án thư, làm như bình thường đi về Bích Thương Viện.
Trong viện, hành lang tử đằng uốn khúc, bốn người Hoán Ngọc đang ngồi, trong tay thắt túi, thêu khăn, không ngừng dõi mắt nhìn cửa Hận Thiểu Trai. Thấy Bùi Nguyên Tu đi vào, gấp gáp vội vàng đứng dậy thi lễ.
"Sao đều ở trong sân, không hầu hạ trước mặt Vương phi?" Bùi Nguyên Tu cau mày, hỏi.
Hoán Ngọc phúc thân, trả lời: "Bẩm Vương gia, Vương phi ở trong Hận Thiểu Trai, không cho chúng nô tỳ quấy rối."
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu gật đầu nhẹ, "Ta đi nhìn một cái!" Dứt lời, nhấc chân hướng về Hận Thiểu Trai.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tu nhìn về chỗ án thư.
Vừa vặn đối mắt với Lung Nguyệt nhìn theo tiếng mà đến, nhìn thẳng tròng mắt của hắn.
"Vương gia trở về!" Lung Nguyệt đứng lên hơi phúc thân.
"Hừm, hết bận tới thăm xem nàng đang làm gì." Bùi Nguyên Tu đến gần nàng, giơ tay muốn ôm Lung Nguyệt như thường ngày.
"Còn có thể làm gì, chỉ là đọc sách giải trí, xem sổ sách thôi." Lung Nguyệt nghiêng người dựa vào án thư đi lấy sổ sách, không dấu vết lách mình tránh ra, sau đó, nhìn Bùi Nguyên Tu nói: "Buổi sáng thì ra ngoài phủ."
"Ừ? Đi làm gì vậy?" Bùi Nguyên Tu hỏi.
"Đi nhà in Hằng Xương ở phố nam, nghe Bùi Tiểu nói xưởng in đó là tốt nhất, muốn in sổ sách ta vẽ ra, bớt việc." Lung Nguyệt chuyển mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bùi Nguyên Tu, giọng điệu cố ý đè nặng hai chữ " phố Nam ", lại nói tiếp: "Sau đó còn đi dạo một chút trên phố nam..." Lung Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng mở miệng, mà đôi mắt đẹp thì sâu sắc khóa lấy con ngươi Bùi Nguyên Tu, muốn từ trong mắt của hắn nhìn ra đầu mối.
Dù là người trấn định, gặp phải kinh hoảng sự, khuôn mặt vẻ mặt có thể che giấu, nhưng mà, ánh mắt không giả bộ được.
Nhưng là, Bùi Nguyên Tu chỉ hơi dừng lại, liền nói: "Sau này nếu muốn ra ngoài đi dạo, vẫn là chờ ta bồi nhé?"
Ngữ khí không nóng không lạnh, lộ ra dung túng và lo lắng.
Nhưng mà, Lung Nguyệt nghe nói chỉ cảm thấy sau lưng cứng đờ, cả người rét run. Hạt giống hoài nghi đã cắm rễ trong lòng nàng, lúc này, Bùi Nguyên Tu nói chỉ làm cho lòng nghi ngờ của nàng càng sâu.
Nàng khẽ nâng vầng trán, nhàn nhạt đáp: "Được!"
"Buổi sáng đi ra ngoài mệt rồi sao?" Bùi Nguyên Tu thấy đáy mắt trong suốt của Lung Nguyệt mang theo vẻ uể oải, "Những sổ sách này hôm nay đừng xử lý." Nói xong, ôm eo Lung Nguyệt, từ từ đi về nơi cửa.
"Xem sổ sách vài lần thì mệt rồi, ta muốn tìm hiểu một chút cựu lệ trong phủ, lại sao chép ra kiểu sổ mới, có hàng mẫu rồithì giao cho Địch Thúy xử lý, nàng là người cẩn thận." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng theo Bùi Nguyên Tu đi ra khỏi Hận Thiểu Trai.
Trở về noãn các, Hoán Ngọc dâng chè thơm rất nhanh, Bùi Nguyên Tu xua tay cho các nàng ra bên ngoài hầu hạ, cười hỏi Lung Nguyệt: "Cửu nhi hôm nay đã quên việc gì?"
"Hả?" Lung Nguyệt chớp chớp mắt phượng, Bùi Nguyên Tu hỏi quá đột nhiên, nàng nhất thời không phản ứng kịp.
"Trà chiều điểm tâm của ta ở nơi nào?"
"Chuyện này... Thiếp thân nhất thời xem sổ sách nhập thần, quên, Vương gia chờ một chút, ta lập tức đi chuẩn bị." Lung Nguyệt dứt lời, phúc thân, muốn đi ra ngoài, lại bị hai tay Bùi Nguyên Tu bóp lấy eo nhỏ nhắn, kéo vào trong lòng.
"Gia không kém chút điểm tâm này, hôm nay Cửu nhi mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút thôi!"
Lung Nguyệt ở trong lồng ngực của hắn giật giật, muốn thoát thân ra, nhưng cánh tay Bùi Nguyên Tu giống như sắt vậy. Nàng quét mắt nhìn bát, điều chỉnh tư thế một hồi, bưng lên đưa cho Bùi Nguyên Tu, nói: "Vương gia uống trà lạnh đi, trời càng ngày càng nóng cẩn thận trúng cảm nắng."
"Làm phiền Cửu nhi!" Bùi Nguyên Tu cười đang giơ tay muốn nhận, nhưng vào lúc này, nắp bát nghiêng qua, cả chén trà lạnh đều ngã vào trên người hắn.
"Ai nha!" Lung Nguyệt mượn cớ thoát ra khỏi lồng ngực của Bùi Nguyên Tu, cả kinh nói: "Đều là thiếp thân sai, không cầm chắc, liên luỵ Vương gia, mau mau đổi lại thôi!"
Sau đó, cũng không đợi Bùi Nguyên Tu nói gì, xoay người đi vào.
Thở dài một hơi, đi lấy quần áo mới ra cho hắn.
Nhưng cũng thầm cười khổ, hóa ra nàng thật sự không cách nào làm được như mẹ Hoàng hậu, coi rất nhiều nữ nhân của cha Hoàng Đế như không. Mình nhận được giáo dục hai mươi năm ở hiện đại, nam nữ bình đẳng một chồng một vợ đã thấm vào tận xương tủy, tuy trùng sinh ở cổ đại, cũng không chịu nhận một chồng nhiều vợ như cũ.
Cầm hạ sam của Bùi Nguyên Tu, xoay người đã thấy Bùi Nguyên Tu thoát hết xiêm y, lúc này đang cong môi mỏng, giơ tay đợi chờ mình thay y phục vì hắn.
Tung ra áo đuôi ngắn màu xanh nhạt, Lung Nguyệt vòng tới phía sau Bùi Nguyên Tu...
Chờ đổi quần áo xong, Bùi Nguyên Tu lại ôm Lung Nguyệt ngồi trên ghế quý phi, nói nhỏ: "Ngủ cùng ta một lát!"
Ngửi mùi vị ánh mặt trời nhàn nhạt trên quần áo của Bùi Nguyên Tu, cảm giác khó chịu của Lung Nguyệt ít đi một chút. Buổi sáng thì hắn mặc thân quần áo kia đi gặp nữ tử kia, cho dù trên người hắn vẫn chưa vương mùi hương nữ nhi thăm thẳm, nhưng lòng mình vẫn có khúc mắc.
Lúc hô hấp Lung Nguyệt trở nên lâu dài, Bùi Nguyên Tu chậm rãi mở mắt ra, sâu sắc nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Lung Nguyệt. 
Nếu nói là mình đã từng lo được lo mất là ảo giác, như vậy, hôm nay hắn chân thực cảm nhận được biến hóa của Cửu nhi, đôi mắt phượng Thu Thủy kia, quá không giống thường ngày. Nếu như bình thường là một dòng suối vui vẻ, mà ngay lúc nãy, Bùi Nguyên Tu cảm thấy dòng suối uốn cong kia đã biến thành một cái hồ sâu kín, không có sóng lớn. Cái này khiến hắn hoảng hốt nhớ lại, một đời trước con mắt Cửu nhi bình tĩnh không lay động như vậy, nhìn như dịu dàng lại quá vắng lặng.
Lòng Bùi Nguyên Tu không khỏi sinh bất an, ôm chặt Lung Nguyệt vào trong ngực.
Có lẽ là ngủ say cảm thấy không khỏe, Lung Nguyệt mân mê môi anh đào hừ hừ hai tiếng. Chờ Bùi Nguyên Tu buông lỏng cánh tay, nàng như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ xát trong lồng ngực của hắn, an ổn ngủ tiếp.
Cửu nhi ngoan ngoãn, tín nhiệm, không đề phòng như vậy khiến Bùi Nguyên Tu chỉ cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại. Hắn nhẹ nhàng niệm bên tai Lung Nguyệt, "Cửu nhi, không nên thay đổi, không nên rời khỏi ta mà đi..."
Nhưng mà, lời cầu nguyện của hắn Lung Nguyệt không nghe thấy, Phật tổ cũng không hiển linh.
Mấy ngày liên tiếp, Bùi Nguyên Tu cảm thấy Lung Nguyệt càng cách mình càng xa, không phải người, mà là lòng.
Cái này khiến lòng hắn giống như bị ngàn vạn con kiến cắn phải, không biết làm sao.
Nàng luôn sẽ tìm biện pháp không dấu vết trốn tránh mình, nếu mình cuốn lấy nàng, nàng cũng không từ chối rõ ràng, nhưng mà, thân thể đã từng tinh tế mềm mại nồng nàn mùi hương trở nên cứng ngắc, cũng không còn mị nhãn xấu hổ đã từng có, muốn nghênh còn cự, dịu dàng mềm giọng.
"Vương gia!" Chẳng biết lúc nào Tiểu Mã đứng trước mặt Bùi Nguyên Tu, "Vương gia, tại hạ..."
Bùi Nguyên Tu khoát tay áo một cái, nói: "Nếu là công sự thì cứ nói, nếu là việc tư sau này lại nói..."
Tiểu Mã sững sờ trong chốc lát, hắn cũng nhìn ra được, mấy ngày gần đây tâm trạng Vương gia tựa như có phần buồn bực. Lùi tới ngoài cửa, nhìn thấy Vương phi đi tới.
"Xin chào Vương phi!"
"Tiểu Mã miễn lễ!" Lung Nguyệt mỉm cười gật đầu. Vén màn trúc lên đi vào trong thư phòng, thấy Bùi Nguyên Tu từ lúc xốc mành đã nhìn nàng mỉm cười.
"Vương gia!" Lung Nguyệt mỉm cười phúc thân, lễ nghi chu đáo.
Nhưng Bùi Nguyên Tu nhìn thấy trong lòng thầm cau mày, làm sao không thể quay về chứ. Nhưng mà, vẫn dắt nàng tiến vào trong thư phòng như cũ.
"Đây là danh sách khách nhân thiếp thân định mời trong tiết Đoan Dương, mời Vương gia xem qua, xem có sai lầm không!" Lung Nguyệt cầm danh sách trong tay đưa cho Bùi Nguyên Tu.
Bùi Nguyên Tu cũng không mở ra, giọng nói mang theo sủng nịch, nói: "Tiệc trong tiết Đoan Dương vốn vì giải buồn cho Cửu nhi mới làm, Cửu nhi chỉ cần mời người mình hợp mắt là được."
"Vương gia nói lời này, quan chức gia quyến Bắc cương thiếp thân có gặp qua mấy vị đâu, sao nói chuyện thuận mắt không thận mắt? Vẫn là mời Vương gia xem qua thôi!" Nói, Lung Nguyệt mở danh sách ra đặt trước mặt Bùi Nguyên Tu.
Mà Bùi Nguyên Tu vẫn chưa dời mắt, mày kiếm nhíu lại, một đôi tinh mục nhìn vào trong con ngươi Lung Nguyệt, bị hai chữ "Thiếp thân" của nàng làm khổ sở trong lòng, khoảng cách giữa hai người bị hai chữ này xả ra xa.
Ngày mùng 5 tháng 5, tiết Đoan Dương. 
Cửa lớn Tĩnh Bắc Vương Phủ, xe ngựa lui tới vô cùng náo nhiệt.
Bữa tiệc mở tại hậu hoa viên Vương phủ.
Đông đảo nữ quyến nhìn nữ tử trẻ tuổi ngồi ở chủ vị, trong lòng thấp thỏm.
Nữ tử một thân đại hồng Mẫu Đơn Như Ý sáng rực rỡ, chính là công chúa tôn quý nhất hiện nay. Một thân ý vị không giận tự uy, khuôn mặt tinh xảo như tiên như họa tuy mang theo cười nhạt, nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm hoàng gia. Cứ việc tuổi mới vừa cập kê, vẫn làm người không dám khinh thị.
Thấy chúng quan và gia quyến quy củ hành lễ, ngồi xuống, Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu theo hình thức hàn huyên vài câu, dặn dò khai tiệc.
Chờ xong tiệc, mấy vị phu nhân vây quanh bên người Lung Nguyệt, nói là nói chuyện phiếm, nhưng những câu khen tặng, Lung Nguyệt nghe vậy trong lòng âm thầm cau mày, tuy thiếu kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn chưa lộ nửa điểm.
"... Vạn thọ yến năm ấy, nô tì còn là khuê nữ trong kinh, cũng từng có may mắn đi tới linh hữu, đào mừng thọ của Vương phi lúc trước thực sự mới mẻ độc đáo rất khác biệt..." Một vị phu nhân tuổi trẻ, hạ thấp người ngồi, mặt mày sáng sỡ nịnh nọt Lung Nguyệt.
Chợt nghe xa xa có người la lên: "Rơi xuống nước, có người rơi xuống nước..."
"Đi xem xem." Lung Nguyệt liếc mắt ra hiệu với Tẩy Bích bên người.
Không lâu lắm, Tẩy Bích trở về, cúi người bên tai Lung Nguyệt, nhẹ giọng nói vài câu.
Thấy Lung Nguyệt nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, "Chúng ta đi nhìn một cái thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.